Thành tích kỳ thi cuối kỳ của trường Nam Trung được công bố hết sức công khai, từ người đứng đầu cho tới người đứng cuối cùng đều được dán lên, tất cả học sinh chen chúc xem kết quả giống như các sĩ tử xưa tra tên mình trên bảng vàng vậy.
Ngày công bố kết quả, Đào Thi Thi cùng Lạc Bình An rất nôn nóng.
Đào Bảo Nhi ngược lại cảm thấy không có gì, cô đã tận lực, thi được bao nhiêu cũng không quan tâm nhiều lắm, lúc này nôn nóng hay sốt ruột cũng vô ích.
Thấy Lạc Bình An khẩn trương đến lỗ mũi cũng đổ mồ hôi, cô an ủi: "Đừng lo lắng, thi cũng đã thi xong, thi không khá, lần sau cố gắng nữa là được."
"Ừ." Lạc Bình An thật thấp đáp một tiếng, không dám nhìn ánh mắt của Bảo Nhi.
Đào Thi Thi rất buồn bực, bởi vì buổi thi đầu tiên rõ ràng không thi tốt, kết quả vừa nhìn bảng, quả nhiên, môn số học chỉ được 75 điểm, vốn là vị trí thứ ba trong lớp cũng không thể giữ được.
Nhìn lại tên Đào Bảo Nhi, mỗi môn đều thi trên 80 điểm, hơn nữa còn được xếp vào năm học sinh có tiến bộ nhất, đang ở vị trí thứ 280 nhảy vọt lên vị trí thứ 50 trong bảng xếp hạng.
Mọi người chen lấn, xô đẩy nhìn thành tích, Đào Thi Thi dưới sự kích động lại bị xô ngã trặc chân thẳng tiến vào bệnh viện.
. . . . . . Chị y tá thấy cô nàng tới, cười nói: "Ai yêu, bác sĩ trẻ tuổi nhất ở nơi này cũng đã ngoài 40 tuổi rồi, cô bé này thật là chấp nhất, một tháng cứ phải ra vào vài lần mới được hay sao!"
Đào Thi Thi nhìn chị y tá xinh đẹp, không chỉ có trặc chân mà mặt cũng vặn vẹo: chấp nhất em gái ngươi, em gái ngươi, em gái ngươi. . . . . .
Bên kia Lạc Bình An đi xem thành tích cùng với Bảo Nhi trong lòng hết sức khẩn trương, cả người không ngừng uốn éo trái che phải dấu, lánh lánh trốn trốn, sợ bị Bảo Nhi phát hiện mình nằm trong nhóm năm người đứng đầu toàn trường.
Vội vàng xung phong nhận việc đi đến xem thành tích.
Kết quả Bảo Nhi căn bản không thèm nhìn tới, chỉ chờ Bình An nói cho cô biết, vừa nghe mình cũng qua 80 rồi, Bảo Nhi thật cao hứng, chỉ là thấy Bình An thấp thỏm, cho là hắn thi không tốt, an ủi: "Không sao, Bình An, lần sau tôi giúp cậu học thêm, bảo đảm mỗi môn cậu cũng đạt 80 điẻm trở lên!"
Lạc Bình An mỗi môn cũng đạt 95 điểm trở lên nở ra một nụ cười văn vẹo so với khóc còn khó coi hơn:" Được!"
. . . . . .
Danh sách học sinh đi thi tài ở Pari đã được công bố, mặc kệ Đào Thi Thi lăn lộn khóc lóc như thế nào, Đào Bảo Nhi cũng danh chính ngôn thuận trở thành một trong năm học sinh được tham gia thi đấu.
Vốn là thầy huấn luyện viên rất thiên vị Đào Bảo Nhi, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nếu cô bé không vượt qua ngưỡng thành tích 80 điểm, hắn sẽ để cho Bảo Nhi đi theo làm trợ lý cho mình, hắn bây giờ đã là một lão già rồi, ra cửa lỡ bị ᴆụng vỡ đầu bể trán, thì người nào sẽ chịu trách nhiệm? Dù sao đến Paris, kêu người nào ra sân, còn không phải là do một câu nói của hắn sao. Thầy huấn luyện viên vẫn có tác phong cậy mạnh, ngay cả thầy hiệu trưởng cũng dám khi dễ, huống chi chỉ là bao che cho Bảo Nhi .
Kết quả Bảo Nhi lại có thể tự mình vượt qua ngưỡng cửa 80 điểm này lại càng khiến thầy Vương hả hê hơn, nhìn thấy Bảo Nhi liền mở miệng một tiếng: "Nhân tài a!"
Gọi khiến Bảo Nhi có chút ngượng ngùng, cô cũng chỉ là miễn cưỡng vượt qua 80 điểm, còn kém xa những người khác, Vương lão đầu có thể hay không khiêm tốn một chút hả? thật là nên khiêm tốn, khiêm tốn là một đức tính tốt nha!.
Về đến nhà, Bảo Nhi xin Abe và Tịch Nhan được nghỉ làm một thời gian.
Abe nghe xong hâm mộ nói: "Paris, đã rất lâu không được thưởng thức hương vị các món ăn của Pari rồi, mùi vị đó, chậc chậc. . . . . ."
Tịch Nhan vẫn là thản nhiên cầm cà rốt gặm, không phát biểu ý kiến, chỉ có âm thanh: "Rắc rắc" "Rắc rắc" "Rắc rắc" .
Bảo Nhi cũng rất kích động, dù sao cũng là cô gái nhỏ lần đầu được ra nước ngoài, chuẩn bị đồ mất cả một buổi tối vẫn phát hiện mình còn thiếu cái này cái nọ.Thật ra thì cô cũng không có nhiều đồ đạc gì vì vậy lại trở về giường lăn lộn, lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại. . . . . . Rất thú vị , mình đi làm ở nơi này lâu như vậy, có chút tiền tiết kiệm, đến lúc đó có thể đi mua chút đồ, đúng rồi, có thể mua quà lưu liệm cho Bình An.
Mà trong phòng khách không khí lạnh lẽo không ngừng ra tăng, Abe ngồi ở trước máy vi tính chơi trò chơi cũng không được tự nhiên, hình như Tịch Nhan không được bình thường giống như khoảng thời gian mình mới tới nơi này, anh họ toàn thân lúc nào cũng toát ra một luồng lãnh khí khiến cho người ta có cảm giác nếu đến gần thì chính mình sẽ bị đóng băng mất.
Tịch nhan vẫn đứng cạnh cửa sổ gặm cà rốt, nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác phiền muộn nôn nóng, hắn đột nhiên có ham muốn giữ chặt lấy một con người, có lẽ là cảm giác giống như con thú cưng của mình đột nhiên đi xa khiến cho trong lòng không hề thoải mái.
Nghĩ đến nguyên nhân này, hắn trở về phòng lấy ra một tấm thiệp mời ném cho tên mập mạp nói: "Chuẩn bị một chút đồ."
Abe cầm thi*p mời, một hồi kích động: anh họ muốn dẫn hắn đi nước Pháp tham gia bữa tiệc gia tộc, gào khóc, nhất định có rất nhiều đồ ăn ngon, món thịt bò bít tết quen thuộc, vẫn còn có máu tươi rỉ ra . . . . . .
Một đêm này, nhất định là một đêm không ngủ.
Hôm sau vừa rạng sáng, Bảo Nhi phải đến trường học tập hợp.
Cô cố ý dậy sớm một chút, muốn cùng bọn họ chào tạm biệt, kết quả bọn họ cư nhiên vẫn ngủ, thật kỳ quái, chỉ là dù sao rất nhanh sẽ trở lại cũng không có quan trọng lắm.
Đến trường học, đối lập một đám mặc đồng phục học sinh là Bảo Nhi đang mặc trang phục thi đấu của đội tennis bị rước lấy một hồi cười nhạo.
"Ơ, Đào Bảo Nhi thật không thể chờ đợi nữa rồi." Một chị lớp trên cười nói.
"Trước đó không nói rõ, Bảo Nhi nhất định cho là phải mặc trang phục thi đấu nên mới như vậy." Doãn Thiên nhảy ra giải thích.
Bảo Nhi không để ý bọn họ, cô bình thường rất ít mua quần áo, đồng phục học sinh cùng trang phục thi đấu đều là những trang phục tốt nhất của cô rồi.
Ngược lại thầy huấn luyện thấy Bảo Nhi, cười răng cũng hở hết: "Bảo Nhi, ăn điểm tâm chưa?"
Bảo Nhi lắc đầu một cái.
Thầy huấn luyện lập tức đưa tới một cái bánh nướng nói: "Bạn già của ta làm đấy , rất thơm."
Bảo Nhi cao hứng nhận lấy nói: "Cám ơn huấn luyện viên."
Nhìn tất cả mọi người đều đến đông đủ, chuẩn bị lên đường ra sân bay rồi, lúc này có người hô to: "Đợi đã nào...!"
Bảo Nhi quay đầu nhìn lại, là Bình An.
Hắn chạy lại thở hổn hển, trên người còn dính bùn, chóp mũi hồng hồng, đưa cho Bảo Nhi một cái túi lớn nói: "Bên trong có rất nhiều trái cây, cậu cầm lấy lên trên máy bay ăn, mới vừa hái buổi sáng."
"Cám ơn Bình An." Bảo Nhi nhận lấy, không biết tại sao người không tim không phổi như cô lúc này cũng muốn bật khóc, buổi sáng rời khỏi biệt thự muốn chào từ biệt cùng Abe và Tịch Nhan lại không nhìn thấy bọn họ một mình lủi thủi tới đây, không ngờ . . . . .
Hôm nay cô lại chợt nhớ tới khi còn bé đi chơi xuân mẹ đều sẽ vì cô mà chuẩn bị các món ăn ngon, nhưng hôm nay chỉ còn một mình cô cô độc trên cõi đời này.
Không nghĩ tới Bình An sẽ tới.
"Chờ tin tốt của tôi nhé." Bảo Nhi ôm Bình An một cái thật chặt, mắt có chút ướƭ áƭ, lúc buông ra mặt lại nở nụ cười, trở lại trên xe bus.
Trên xe mọi người một hồi thổn thức.
"Đào Bảo Nhi này, con mọt sách đấy không phải người hầu của cô mà có vẻ là người tình nhỏ bé vậy, hãy săn sóc cho thật tốt a!" chị lớp trên linh lợi nói một câu.
Bảo Nhi không để ý tới, chỉ là liếc mắt nhìn lại.
Chị ta nhớ tới chuyện Đào Thi Thi bị Bảo Nhi đem bộ tóc giả kéo xuống, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nói là 5 người tham gia tranh tài, kết quả là đi chật cả một xe, gọi là tham gia hoạt động của trường nhân dịp đi nghỉ hè luôn, thật là không phải giả việc công để mưu cầu tư lợi thì cũng thật xin lỗi cuộc đời.
Trên xe rất náo nhiệt.
Đến phi trường, người lại càng nhiều.
Bảo Nhi là lần đầu tiên ra nước ngoài, có chút thấp thỏm, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh thầy huấn luyện.
Thầy huấn luyện rất ưa thích Bảo Nhi, coi cô như cháu gái của mình, luôn miệng tán gẫu cùng Bảo Nhi.
Lúc này, một nhà ba người Đào gia xuất hiện tại phòng chờ. Nam anh tuấn nho nhã, nữ Mỹ Lệ dịu dàng, cô con gái ở giữa càng thêm thanh xuân xinh đẹp.
Bảo Nhi ngây ngẩn cả người.
Chỉ là rất nhanh bọn họ đã rời đi rồi, tiến về phía phòng chờ dành cho khách quý ngồi khoang hạng nhất, ánh mắt Bảo Nhi chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Thầy huấn luyện viên nhìn theo ánh mắt của Bảo Nhi.
Cả nhà Đào Thi Thi ngồi khoang hạng nhất, Đào Khánh Hoa cũng không biết cô con gái khác của mình cũng cùng ngồi trên chiếc máy bay này, lần trước bị Bảo Nhi mạnh miệng cãi lại, hắn cũng đã tuyên bố không nhận đứa con này, đang lúc đau đầu về chuyện này thì Tô Cầm lại đề nghị ra nước ngoài giải sầu, cũng liền đồng ý còn chuyện này lúc nào trở về lại nói sau.
Bảo Nhi lên máy bay có chút say máy bay, sau một thời gian mệt mỏi cũng ngủ thi*p đi.
Đến Paris đã là lúc mặt trời sáng chói rồi, thầy huấn luyện nỗ lực đánh thức Bảo Nhi: "Đến, đến, Bảo Nhi, mau dậy đi a, a, a, a. . . . . ."
Khi máy bay hạ cánh tất cả mọi người rất hưng phấn, chỉ là ở sân bay không biết có nhân vật lớn nào xuất hiện, trước mặt bọn họ có một máy bay rất sang trọng, phía dưới đội danh dự nước Pháp đứng trang nghiêm, tựa hồ đang đợi đại nhân vật đi xuống.
Bảo Nhi cũng tò mò nhìn một chút, sau đó liền phát hiện chiếc máy bay kia mở cửa ra, hai người đi giày tây bước xuống, một cao một thấp, một mập một gầy.
Người đi ở phía trước kia, đẹp trai giống như không phải người thật, hắn đứng ở lối ra, nhìn chung quanh một vòng, tựa hồ có cảm giác ngạo nghễ đứng trên toàn thiên hạ, nhịp tim của tất cả mọi người như ngừng đập.
Phi trường gió thật to, chợt tất cả đều an tĩnh lại, tất cả mọi người không nhịn được nhìn hắn, chỉ thấy hắn bỗng nhiên thò tay vào tây trang, giống như là tư thế móc súng trong phim ảnh sát thủ.
Trong lúc nhất thời tất cả phi trường, nhân viên bảo an thân thể cũng cương trực, mắt nhìn chằm chằm đại nhân vật trong truyền thuyết này.
Hắn không nhanh không chậm móc ra một cây cà rốt tươi rói cắn một cái: "Rắc rắc."