Đào Khánh Hoa vốn còn muốn nói một chút về Bảo Nhi, kết quả thấy vợ yêu cùng con gái đều hôn mê, vội vàng đưa tới bệnh viện bận rộn một hồi.
Lại nghe bác sĩ nói là bệnh nhân là do quá căng thẳng cùng nghỉ ngơi không được đầy đủ, áp lực lại quá lớn, ăn uống không điều độ, Đào Khánh Hoa vô cùng đau lòng.
Vốn là tức giận bởi vì dạ tiệc thất bại hiện tại liền biến mất trong nháy mắt rồi, ngược lại hết sức tự trách, cảm thấy vợ con vì mình, mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, mình còn phát giận.
Tô Cầm sau khi xuất viện liền bắt đầu công việc lu bù rồi.
Sáng sớm liền tự mình đi mua thức ăn chuẩn bị chu đáo, Đào Thi Thi thật cao hứng, cho là mẹ bồi bổ cho mình, kể từ sau khi mẹ đưa cô tới Đào gia làm nữ chủ nhân thì cũng rất ít khi tự mình xuống bếp.
Không nghĩ tới Tô Cầm hiền huệ mặc tạp dề nói với Đào Khánh Hoa: "Anh này, gọi Bảo Nhi tới đi, người một nhà mà khó được cơ hội họp mặt."
Đào Thi Thi. . . . . .
Đào Khánh hoa cảm động hết sức nhìn Tô Cầm dịu dàng hào phóng, mặc kệ Bảo Nhi đã làm sai điều gì, cô đều không so đo.
Bảo Nhi đồng ý đến, đã thật lâu không có đến thăm vườn hoa này rồi, cũng không biết mấy cái cây mẹ trồng có còn hay không.
Lúc ăn cơm, Tô Cầm nhiệt tình gắp thức ăn cho Đào Bảo Nhi, Đào Khánh Hoa nhìn hết sức cao hứng. Hơn nữa Bảo Nhi hôm nay cũng không ăn mặc lộn xộn lung tung, người một nhà hòa thuận vô cùng, nghĩ tới cơm nước xong sẽ để cho Bảo Nhi chuyển về nhà ở.
Tô Cầm lại là có tính toán khác, vừa gắp thức ăn cho Đào Bảo Nhi vừa nói: "Bảo Nhi a, con hình như có quen biết Lạc phu nhân."
"Không biết." Bảo Nhi vùi đầu ăn thịt bò.
"Con có biết Lạc tiên sinh đang ở đâu không?" Tô Cầm sắc mặt có chút cứng ngắc, nhưng là vẫn khôi phục rất nhanh lộ ra nụ cười hiền hòa, lại gắp cho Bảo Nhi một miếng thịt gà xé cay cô tự mình làm, lúc trước vì lấy lòng Đào Khánh Hoa cô khổ cực học nấu nướng.
"Không biết." Bảo Nhi tiếp tục ăn thịt gà.
"Lạc Bình An thì chắc là con biết chứ, nghe Thi Thi nói các con ngày ngày ở một chỗ!" Tô Cầm thấy Đào Bảo Nhi này rắn mềm đều không chịu, mơ hồ nổi cơn tức giận .
"Đúng là có quen người như vậy." Bảo Nhi gắp ổ bánh cá pecca tiếp tục ăn.
Tô Cầm cắn răng, rất uyển chuyển nói: "Bảo Nhi a, con tuổi còn nhỏ, không biết gia nghiệp khó khăn, buôn bán không tốt, sự nghiệp từ thiện bị trững lại, đối với danh dự gia đình chúng ta có ảnh hưởng rất lớn, con không phải là có quen biết Lạc gia sao, con hãy đi nói một chút."
Đào Khánh Hoa cũng mở miệng nói: "Bảo Nhi, Tô a di nói rất đúng, không có chúng ta chăm sóc thì tiền sinh hoạt mỗi tháng của con lấy ở đâu ra, lấy đâu ra tiền mua quần áo đẹp cho con, con cũng là một thành viên trong nhà cũng nên đóng góp chút sức lực."
Bảo Nhi ăn no, múc một chén canh, rất bình tĩnh uống xong, dùng khăn ăn lau khóe miệng một cái, đứng lên nói: "Con ăn no, còn có chút việc, đi trước, mọi người chậm dùng."
Đào Khánh Hoa nổi cơn thịnh nộ, lập tức liền vỗ bàn: "Mày quay lại cho tao, mày quá kiêu ngạo rồi, mày nhất định phải đối đầu với cái nhà này phải không, mày cút khỏi nhà này cho tao, cũng đừng nghĩ sẽ lấy được một đồng nào từ cái nhà này nữa, cho dù tao có ૮ɦếƭ cũng không để lại cho mày một xu nào, mày . . . . đứa phản nghịch này, mày làm cho tao quá thất vọng rồi!"
Đào Bảo Nhi quay đầu lại, cười nói: "Xin cứ tự nhiên."
Cô thật ra thì càng muốn nói: Đào Khánh Hoa, từ sau khi tôi dọn đến ở trong trường, ngài có hỏi người phụ nữ hiền hậu độ lượng của mình xem có cho tôi một phân tiền hay không đã rồi hãy nói đi?
Nhưng cô không có nói như vậy là còn muốn giữ lại một phần kỳ vọng cuối cùng thôi. Sợ cho dù cô có nói như vậy, cha lại không phân rõ trắng đen mà quay lại chỉ trích mình, chỉ cần người phụ nữ kia nhẹ nhàng nói vài câu giải thích thì tất cả sẽ lại trở thành lỗi của cô thôi.
Tô Cầm không có đạt được mục đích ban đầu, tuy nhiên lại có được một kết quả kiến cô cao hứng hơn.
Cha con Đào Bảo Nhi trở mặt, hủy bỏ quyền thừa kế di sản, đối với mình mà nói càng có lợi .
Đào Thi Thi vốn là ăn uống không vào, nhìn thấy thế trong lòng cũng không khỏi vui mừng, vô cùng phấn khởi.
. . . . . .
Ở trường học, Đào Bảo Nhi cũng không có chán chường buông thả như trong tưởng tượng của Đào Thi Thi, vẫn cứ sinh hoạt học tập như cũ, cứ như là không có chuyện gì xảy ra vậy, thật không thể nào hiểu nổi!
Nghĩ đến lần sinh nhật đó, Đào Bảo Nhi mặc một bộ váy dạ hội sang trọng, trang sức tinh xảo, không biết lấy ở đâu ra vì vậy Đào Thi Thi len lén theo dõi Bảo Nhi.
Bảo Nhi tan giờ học vội vàng đi mua thức ăn, trở lại biệt thự thấy Abe nằm chống đẩy ở trên thảm cỏ, không biết hắn đã tập bao nhiêu lần, mỗi lần cũng không hề có tiến bộ, chỉ thấy hắn bụng bự hướng lên trời một cái lại một cái, lần này khoa trương hơn, nghe được Bảo Nhi trở lại hắn bô bô cầu cứu: "Mau, Bảo Nhi, kéo tôi dậy ."
Abe tựa hồ lại mập lên, cảm giác hắn chiều rộng lớn hơn chiều dài rồi. Lại nặng hơn rất nhiều, Bảo Nhi đưa tay kéo hắn, cư nhiên bị kéo ngã xuống. . . . . . Nơi xa Đào Thi Thi cầm máy ảnh bấm liên tục, vừa lúc chụp được một màn này, cô ta hết sức kích động, không nghĩ tới Đào Bảo Nhi lại ở chung với một tên mập mạp tròn vo như cái thùng phi vậy, đã vậy lại còn dám ngang nghiên ôm ôm ấp ấp thật là quá đê tiện rồi!
Cô ta nắm ống kính còn muốn chụp nữa, đột nhiên cảm thấy một vật gì đó hồng hồng bay đến đập vào đầu mình, trước mắt bỗng tối sầm lại hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại mới phát hiện mình lại đang trong bệnh viện rồi.
Ở trên giường bệnh trắng như tuyết, Đào Thi Thi đầu bị chấn thương sọ não đang phải băng bó, tâm tình lại hết sức kích động, mình nhất định phải tố giác Đào Bảo Nhi này bền ngoài có vẻ trong trắng kiêu ngạo nhưng hóa ra bên trong lại vô cùng ti tiện bẩn thỉu.
Đưa một tin nóng lên diễn đàn của trường Nam Trung _Đào Bảo Nhi lớp mười (3) ban bị bao nuôi, có cả ảnh chụp đính kèm rất rõ ràng.
Tựa đề này hấp dẫn rát nhiều người truy cập vị vậy cô ta an tâm ngủ, cũng không để ý towid mình vì sao lại bị đánh cho bất tỉnh, ai đã đưa mình tới bệnh viện, trong lòng chỉ duy nhất nghĩ đến topic nóng hổi vừa rồi.
Quả nhiên tới sáng ngày hôm sau, topic này đã leo lên đỉnh, có lượng người truy cập nhiều nhất, khiến mọi người xôn xao loan truyền .
Bảo Nhi đi đến trường học, cảm thấy tất cả mọi người chỉ chỉ chỏ chỏ vào mình, cô thấy rất kỳ quái, nhưng là cũng không suy nghĩ nhiều, lúc mới vừa tới Nam Trung, cô ũng thuộc thành phần cá biệt, tiếp nhận sự đối xử còn thê thảm hơn bây giờ nên cũng đoán chừng chắc lại có người truyền tin đờn nói xấu mình rồi . . . .
Cô vẫn coi như bình thường, thật cao hứng đi đến câu lạc bộ hội tennis.
Đồng đội là một đống cặn bã mỉa mai chê cười cô, chỉ có Thầy huấn luyện là vẫn đối tốt với cô: "Bảo Nhi đánh tốt, Bảo Nhi quả banh này không tệ a, Bảo Nhi nhân tài a a a. . . . . ."
Bởi vì thầy huấn luyện viên đã già nên vô cùng nghiêm khắc, bọn học sinh tuyệt đối không dám cùng hắn nói về những tin đồn bát nháo như vậy.
Tiền bối trong đội tennis, Doãn Thiên cũng vẫn đối xử rất tốt với Bảo Nhi, hắn ngập ngừng nửa muồn nói nửa không, mất nửa ngày mới lắp bắp mở miệng: "Bảo Nhi, mặc kệ em biến thành dạng gì, anh đều thích em." (muộn rồi chú em ơi!)
Bảo Nhi một đầu đầy vạch đen: "Học trưởng, mặc kệ tôi biến thành dạng gì, đều sẽ không thích anh."
Lạc Bình An đã mang thức ăn tới.
Cũng tỏ ra không có chuyện gì.
Bảo Nhi tò mò hỏi: "Hôm nay mọi người sao thế? Đều quái quái, chỉ có Bình An cậu là tương đối bình thường."
Lạc Bình An đẩy mắt kiếng, thanh âm nhu nhu nói: "Có người lên forum trường học phỉ báng cậu, tớ tin tưởng cậu không phải là người như vậy."
. . . . . .
Buổi tối Bảo Nhi về nhà mượn máy tính của Abe lên forum trường xem qua một chút, thấy topic đỏ rực dẫn đầu về lượng truy cập còn có mấy tấm ảnh đính kèm, lập tức sửng sốt nói không ra lời.
16 tuổi bị bao nuôi. . . . . . tình yêu của một người đàn ông trung niên mập mạp với một Laury 16 tuổi. . . . . . cuộc sống hỗn loạn của học sinh trung học đương đại. . . . . . sự sỉ nhục của trường Nam Trung. . . . . . 16 tuổi bán thân thể. . . . . .
Vài phần còn lại là hình của cô và Abe, nhìn qua thật giống như là ở trên thảm cỏ thân mật, cô giống như nằm ở trên cái bụng tròn trịa như quả bóng của Abe, Bảo Nhi yên lặng lấy quần áo đi tắm, nên làm gì làm đấy, cái thế giới này quá điên cuồng, quá nhàm chán rồi.
Cô vuốt vuốt trán của mình, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được là ai làm, cô thật là không dám bình luận gì thêm về con người này, có lúc Bảo Nhi đối với người em cùng cha khác mẹ này chỉ có thể im lặng, nếu làm huyên náo trước mặt mọi người thì kết quả cũng sẽ như ở nhà mà thôi, bây giờ Internet là công cụ Gi*t người lợi hại nhất, đả thương địch thủ 1000 lần, tổn hại đến tám trăm lần, thật là so sánh với mẹ cô ta còn lợi hại hơn nhiều.
Có người mặc âu phục chỉ chuyên tâm gặm cà rốt thể hiện sự ghét bỏ đối với máy vi tính phát ra tia phóng xạ của loài người, nhìn bảo Nhi rời đi, hắn nghiêm trang giữ vững mặt than, dời đến máy vi tính, lần nữa mở ra trang mà cô vừa tắt.
Tịch Nhan đối với hành động này của mình có chút không tự nhiên, nhưng mà hắn an ủi mình ở trong lòng chỉ là tò mò cái cô bé kia xem cái gì mà lại có vẻ mặt quái dị nhue thế kia, thật sự chỉ là tò mò mà thôi.
. . . . . .
Bảo Nhi vẫn tới trường, lời đồn đãi không có tiêu trừ ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, mọi người nói chuyện với nhau giống như mỗi người đều tận mắt nhìn thấy.
"Tôi nói Đào Bảo Nhi vì sao lại cao ngạo nhìn bọn học sinh chúng ta không thấy vừa mắt, thì ra là được người ta bao nuôi!" Một học sinh nam tả oán nói.
"Khuôn mặt đầy mị hoặc nhỏ như vậy mà đã có người tình rồi." Một nữ sinh làm ra vẻ tiếc hận sợ hãi than.
Đào Bảo Nhi nghe được không biết là nên tức hay là nên cười, cô có diện mạo giống mẹ, rất thanh thuần, thật là một chút yêu mị cũng không có, nếu là có, cô sẽ đi quyến rũ cha mình đầu tiên, để cho hai mẹ con kia tức ૮ɦếƭ mới thôi.
Dĩ nhiên cũng có người không tin tưởng tin đồn ấy, chính là cô bé mắt kính ngồi bên trái Bảo Nhi, kiên trì bảo vệ danh dự của Đào Bảo Nhi, đi theo những người đó mắng nhau.
Tan học, Bảo Nhi cũng ra về như thường ngày.
Cởi chiếc xe cũ kỹ đến cổng trường học, lại bị một chiếc Aston Martin màu bạc ngăn lại.
Lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả học sinh đi ngang qua.
Đầu tiên chiếc xe thể thao này cũng đã khiến không ít người dừng chân rồi, hơn nữa còn có danh tiếng của nhân vật Đào Bảo Nhi.
Về tin đồn cô đang bị bao nuôi tràn ngập khắp nơi, thấy chiếc xe sang trọng này quang minh chánh đại ở cổng trường học chờ Đào Bảo Nhi, tất cả mọi người rướn cổ lên nhìn người trung niên mập mạp trong tin đồn bao nuôi Đào Bảo Nhi. . . . . . Thật là không biết xấu hổ a, dám đến cổng trường học mà đưa đón nhau, mọi người nhìn chiếc xe thể thao sáng chói này càng mắng Đào Bảo Nhi những lời khó nghe hơn rồi.
Trước mắt bao người, Tịch Nhan mặc toàn thân tây trang màu đen đeo kính đen bước xuống xe!
Trong nháy mắt, mắt kiếng tan nát dưới đất.
Náo nhiệt ở cổng chính trường Nam Trung chợt an tĩnh chỉ còn lại tiếng tim đập của mọi người.
Quá đẹp trai quá xuất sắc rồi, chưa từng gặp qua chàng trai nào đẹp trai như vậy, quả thật chính là kỵ sĩ thời trung cổ, nháy mắt xóa nhòa hình ảnh những minh tinh thần tượng kia.
Tất cả nam sinh nữ sinh trong lòng cũng không ức chế được hô hào: tôi nguyện ý được người con trai này bao nuôi .
Có người đẹp trai lại có tiền như thế này thật sao, lời đồn về người trung niên mập mập mạp tự động sụp đổ, các nữ sinh nhìn Đào Bảo Nhi với ánh mắt sáng ngời lên, dù là có thể cùng chàng trai này nói một câu, đời này cũng đáng giá.
Bảo Nhi rất kỳ quái hỏi: sao cậu lại tới đây?
Tịch Nhan có thể nói hắn lo lắng cho cô sao? Tịch Nhan tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
Không chút biểu cảm nào khi mình trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả ánh mắt, hắn tựa vào xe thể thao trước mặt, nhún vai một cái nói: "Cà rốt không còn rồi."