Khi dễ bạn họcThầy huấn luyện viên hết sức kích động khi phát hiện được một hạt giống tốt.
Chờ hắn phục hồi tinh thần muốn đem hạt giống tốt gọi lại, Đào Bảo Nhi đã chạy không còn thấy bóng dáng.
. . . . . .
Đào Thi Thi buổi chiều lại xin nghỉ, về nhà tìm mẹ nước mắt nước mũi thi nhau chảy khóc lóc kể lể.
Tô Cầm cũng là bị chọc tức, không nghĩ tới mình dung túng Đào Bảo Nhi học cái xấu, trở nên hư hỏng, lại chuyên môn dùng để đánh con gái mình.
"Con còn khóc, nó thích đánh nhau chẳng nhẽ con cũng đánh nhau với nó sao? Nhiều năm như vậy mẹ luôn dạy dỗ bao bọc con, chẳng nhẽ con không hề biết động não hay sao!" Tô Cầm vừa thất vọng lại đau lòng.
Sau khi mắng Đào Thi Thi một trận, Tô Cầm mang theo con gái đi sửa sang lại mái tóc, sau đó tốn một số tiền lớn mua mái tóc giả.
Đúng là hàng cao cấp, Đào Thi Thi đội vào lại giống như một mỹ nữ nhưng trong lòng vẫn rất khổ sở, âm thầm nghĩ cách trả thù.
Trải qua mấy lần thất bại trước, Đào Thi Thi không suy nghĩ tới sử dụng vũ lực nữa, mà cô cũng đã biết sợ rồi.
Trong giờ học, Đào Thi Thi lại chủ động đi tìm Đào Bảo Nhi.
"Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng." Đào Bảo Nhi lạnh lùng đứng ở trước mặt cô ta.
Đào Thi Thi mặt uất ức nói: "Tôi là tới nói xin lỗi, mấy lần trước thật xin lỗi, là tôi không tốt."
Đào Bảo Nhi cau mày, nhớ tới trước kia lú còn ở nhà, mỗi lần cô ta lộ ra loại vẻ mặt này, cũng sẽ vừa vặn xảy ra một chuyện gì đó, tỷ như cô ta đột nhiên ngã xuống, đột nhiên rơi lệ cầu xin mình. . . . . . Mỗi lần cũng sẽ vừa đúng lúc cha nhìn thấy, sau đó liền quát mắng mình mãi không thôi. . . . . . Trăm lần đều linh.
Lúc ban đầu Bảo Nhi đối với cha vẫn có chút kỳ vọng , luôn là không ngừng giải thích, hi vọng hắn sẽ tin tưởng cô, nhưng trong mắt của hắn chỉ có Đào Thi Thi là chịu uất ức.
Quả nhiên, cô quay đầu nhìn lại, thầy giám thị khối mười năm Lý Kim Tiền thân thể mập mạp đang vừa đong vừa đưa nhằm bên này đi tới.
Tô Cầm là vợ thứ hai của thương gia Đào Khánh Hoa, vì muốn được xếp vào hàng ngũ danh viện nên đã nhiều lần trợ cấp, làm từ thiện, lại đứng ra quyên góp cho trường Nam Trung, trở thành một trong những chủ tịch của trường.
Đối với con gái chủ tịch trường dĩ nhiên là muốn nịnh bợ thật tốt, cho nên Lý Kim Tiền vừa lại đây, nhìn Đào Thi Thi uất ức đáng thương rơi nước mắt, lập tức hóa thân thành Sứ giả chánh nghĩa, nghiêm nghị phê bình Đào Bảo Nhi.
"Tôi cái gì cũng không làm." Đào Bảo Nhi nhún nhún vai thích tin hay không thì tùy.
"Cô còn dám nói láo, nếu cô cái gì cũng không có làm, bạn học Đào Thi Thi tại sao phải khóc." Giám thị Lý rất tức giận, sự thật ngay trước mắt lại còn dám nguỵ biện.
Bảo Nhi thấy đào Thi Thi rưng rưng khóc, cùng mẹ kế kia thật giống nhau, hai người cũng không biết làm trò gì khác chỉ biết giả mù sa mưa khóc lóc, Đào Thi Thi thật là trò giỏi hơn thầy, khóc xinh đẹp hơn chút, dù sao cũng trẻ tuổi hơn.
" Bạn học Đào Bảo Nhi, cô bây giờ liền nói xin lỗi Đào Thi Thi, giữa các bạn học cùng lớp nên hòa thuận với nhau." Thầy giám thị thể hiện thiên vị Đào Thi Thi.
"Được." Ngoài dự đoán Đào Bảo Nhi rất dễ dàng đồng ý.
Giám thị Lý nhất thời có ấn tượng tốt đối với Đào Bảo Nhi, không có khiến hắn thêm phiền toái.
Xung quanh có rất nhiều người xem náo nhiệt, Bảo Nhi mặt thản nhiên đứng ở trước mặt Đào Thi Thi, đưa tay kéo mạnh mái tóc giả xuống nói: "Tôi khi dễ cô, thật xin lỗi."
Mọi người nghe tới đây không có phản ứng, đang nghe Đào Bảo Nhi nói câu xin lỗi kia, vừa khôi phục tinh thần đã thấy cái đầu trọc của Đào Thi Thi, nhất thời liền cười rộ lên, mấy người bạn thân thiết của Đào Thi Thi cũng không nhịn cười được.
Đào Thi Thi bi phẫn muốn ૮ɦếƭ, lúc này lại bật khóc, lảo đảo nghiêng ngả chạy về nhà.
Lý học trưởng chỉ tay vào Bảo Nhi, liên tục nói: "Cô! Cô! Cô!"
Bảo Nhi mặt vô tội: "Thầy giám thị, là thầy để cho em đi nói xin lỗi, em cái gì cũng không làm, tại sao phải nói xin lỗi, không thể làm gì khác hơn là làm sai việc gì trước mới có thể nói xin lỗi."
Mọi người xem xem náo nhiệt chung quanh càng cười to, giám thị Lý thường ngày vẫn nổi danh xử lý vấn đề đều không phải dựa vào vấn đề, mà là xem gia cảnh, bị Đào Bảo Nhi cho một vố này, mặt đỏ lên.
"Cô lại còn cưỡng từ đoạt lý, cô theo tôi đến phòng làm việc !" giám thị Lý phủi tay bỏ đi, phía sau có một hồi tiếng huýt sáo đuổi theo.
Bảo Nhi đi theo, cũng không phải là lần đầu tiên tới chỗ này, thật ra nơi này đã rất quen thuộc với cô.
Đến phòng làm việc, giám thị Lý vẻ mặt giận dữ, ở trước mặt Đào Bảo Nhi vứt xuống vài cuốn sách, "Cô viết bản kiểm điểm cho tôi, không viết xong một vạn chữ không cho phép về."
Thấy Đào Bảo Nhi chẳng hề để ý, Lý Kim Tiền thật sự bị chọc tức, học sinh thời nay càng ngày càng không ra gì, mắng không nghe, đánh cũng không thể đánh, sống sờ sờ cũng có thể khiến mình tức ૮ɦếƭ.
Vì vậy Bảo Nhi bị bắt ở lại phòng làm việc của giáo viên.
Bản kiểm điểm một vạn chữ, cô chuyển 乃út trong tay, nhìn giấy trắng trước mắt, trong lòng buồn bực nghĩ nếu như là Abe thì có thể thương lượng rồi.
Bị giữ lại trong phòng làm việc không chỉ có một mình Đào Bảo Nhi, mỗi thầy giáo khi đi vào cũng sẽ dẫn theo một học sinh phạm lỗi, phần lớn chỉ bị mắng đôi câu, có một vài người cũng bị giữ lại làm kiểm điểm, Bảo Nhi gây ra chuyện này khiến hắn không biết phải giải thích với Tô chủ tịch như thế nào. . . . . .
Đến trưa, câc giáo viên trong phòng làm việc cũng đi ăn cơm, giám thị Lý tất nhiên cũng đi, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt nhìn Đào Bảo Nhi một cái.
Bảo Nhi vẫn là nhìn chằm chằm giấy trắng trên mặt bàn ngẩn người, trong lòng cũng không có gì là không cam lòng, nhưng cũng không biết viết cái gì.
Đối diện cô còn có một học sinh, đại khái cũng là bị phạt đi, nhưng mà cậu rất tự giác, vẫn chăm chú ngồi đọc sách, nhìn rất nghiêm túc.
Nửa giờ đã qua, cậu vẫn thủy chung ngồi ở đó đọc sách, tư thế cũng không hề thay đổi.
Đào Bảo Nhi đem cằm tỳ trên bàn, thật đói.
Lúc này phòng làm việc cũng không có một giáo viên nào, chỉ còn sót hai người bọn họ rồi, rất an tĩnh, chợt"Ọc... ọc.... ọc. . . . . ." Một hồi thanh âm thật dài vang lên, Bảo Nhi rất lúng túng, gần đây cùng Abe luyện tập chạy bộ dường như lượng vận động rất lớn, lại càng ăn nhiều hơn nữa.
Cậu ta khẳng định nghe được thanh âm này rồi, buông sách xuống, đẩy một cái mắt kiếng, hỏi Đào Bảo Nhi: "Tớ có mang theo đồ ăn, bạn chờ một chút!"
Cậu ta môi hồng răng trắng rất đẹp, chỉ là đeo một bộ tròn trịa mắt kiếng, xem ra có chút đần đần.
Cậu ta lấy ra một cái hộp cơm trong túi xách bên cạnh, bên trong cơm cùng thức ăn được sắp xếp rất khéo léo, cậu tiến đến ngồi bên cạnh Bảo Nhi nói: "Cùng nhau ăn đi, tớ mang theo rất nhiều."
Bảo Nhi đói bụng lắm, cũng không kiểu cách nữa, ăn.
Không gì có thể gắn kết tình bạn nhanh hơn là đồ ăn.
Chờ ăn xong, đã biết tên lẫn nhau.
Cậu ta gọi Lạc Bình An.
Cậu tựa hồ có chút ngây ngốc, Bảo Nhi ăn no có hơi sức rồi, bắt đầu khi dễ người rồi.
"Cậu cũng là bị phạt à? Cậu đang xem sách gì vậy? Chúng ta trao đổi nhé! Cậu giúp tôi viết bản kiểm điểm, tôi sẽ giúp cậu đọc sách. . . . . ." Bảo Nhi mở mắt to, mắt cũng không chớp, mặt không đỏ, tim không đập mạnh khi dễ cái tên vừa cho cô ăn.
Cậu đỏ mặt đỏ đồng ý, cầm sách trên tay đưa cho Đào Bảo Nhi.
Bảo Nhi cầm lấy và xem xét , "Phòng tránh côn trùng độc hại" . . . . . .