Tỏi νũ кнí thần kìThứ bảy, thời tiết đẹp trời.
Bảo Nhi về nhà ăn cơm trưa, một bữa cơm coi như bình an vô sự. Ước chừng là mẹ kế thấy cô ăn mặc dáng vẻ như quỷ, nên không còn có hành động mờ ám nào nhằm vào cô, còn thỉnh thoảng gọi cô về ăn cơm, để tôn lên con gái mình Thi Thi khéo léo hiểu chuyện xinh đẹp ưu tú.
Đào Khánh Hoa không hề có hứng thú, trong lòng trăm mối vẫn không thể nào hiểu, vì sao cũng là con gái của mình một đứa lại có bộ dạng như lũ con gái hư hỏng lêu lổng ngoài đường, hành động thì thô lỗ, không có chút bản lĩnh nào, khi còn bé trông nó thật đáng yêu như ánh mặt trời, mặc dù Tô Cầm nói bởi vì mẹ nó rời đi mới trở nên phản nghịch như vậy, thế nhưng có đứa con như thế cũng thật khiến hắn mất mặt.
Thật may là còn có Thi Thi khéo léo hiếu thuận , hơn nữa mình còn có con trai bảo bối, bây giờ nghe Tô Cầm khuyên, thôi cũng mặc kệ nó, càng trông nom càng phản nghịch, có thể qua giai đoạn phản nghịch này thì sẽ tốt thôi.
Cơm nước xong, Đào Khánh Hoa vẫn là nhịn không được dạy dỗ Bảo Nhi một trận, thấy cô buộc tóc đuôi gà, trang điểm thật đậm nhìn rất chướng mắt, cuối cùng lạnh lùng phạt cô đi dọn dẹp vườn hoa.
Buổi tối có một bạn làm ăn khá quan trọng mời ăn cơm, Đào Khánh Hoa sớm nhắc hai mẹ con Tố Cẩm ăn mặc thật đẹp, còn mình thì chuẩn bị cho con trai một bộ cánh thật đẹp cùng nhau đi ra ngoài tiếp khách.
Sự nghiệp của Đào Khánh Hoa bây giờ rất thuận lợi, xuân phong hả hê, mang theo người vợ trẻ tuổi xinh đẹp còn có hai đứa con một nam một nữ, tiếng nói tiếng cười rời đi, căn bản đã quên mất Đào Bảo Nhi. Tô Cầm cũng đã kêu người làm phần cơm cho Bảo Nhi, chỉ là cách một thời gian lại để cho cô trở về nhà, cho chồng thêm chút quên lãng, ấn tượng xấu càng ngày càng được khắc sâu là được.
Cái duy nhất khiến Bảo Nhi nguyện ý trở lại, đại khái chính là vườn hoa ở nơi này, mặc dù hoa hướng dương cũng đã bị chặt hết, thế nhưng trong từng cành cây ngọn cỏ đều có bóng dáng của mẹ, ở nơi này cô sẽ không còn cảm thấy cô đơn.
Gian phòng trước kia của cô nay đã thành phòng của Đào Thi Thi, mà phòng khách cô đang ở được chất đống các loại vật liệu lẫn lộn, rất dơ dáy, cũng không hề có người nào dọn dẹp qua, rất bụi bặm, giống như một gian nhà kho vậy.
Bảo Nhi không ở lại lâu, sau khi dọn dẹp vườn hoa xong, cô rời đi ngay. Cô tới siêu thị gần nhà mua một ít đồ ăn, ngày mai là chủ nhật sẽ phải nấu ăn trong ký túc xá.
Siêu thị Chủ nhật nào cũng có khuyến mãi, vào lúc xế chiều, các loại món ăn cũng rất rẻ, kể từ sau khi Bảo Nhi đến ở trong trường học, cũng bắt đầu học nấu ăn, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền. Cha của cô đại khái đã quên mất chu cấp tiền cho cô, ông ta cảm thấy chuyện trong nhà người mẹ kế kia giải quyết rất thỏa đáng, mà người phụ nữ kia xác thực trừ chuyện liên quan tới Đào Bảo Nhi, những cái khác cũng làm rất thỏa đáng.
Mua đầy đủ các loại gia vị, một cân xương sườn, còn mua thêm một lon bia, một lọ tỏi giã, chọn một mớ rau muống, chuẩn bị ngày mai nấu một nồi mì thật to(hix đoạn này bạn không hiểu rõ lắm...đành chém loạn). Dù sao còn nhỏ, chỉ cần nghĩ đến ăn ngon, rất dễ dàng liền cao hứng trở lại.
Ra khỏi siêu thị trời đã tối rồi, ngày hôm qua vẫn chưa có dọn dẹp xong, cũng có nói tối nay sẽ quay lại, mà hiện tại trở về ký túc xá đoán chừng đã quá muộn, muốn dọn xong ở chỗ biệt thự đó cũng sẽ rất mất thời gian, Bảo Nhi không cần suy nghĩ thêm trực tiếp ôm đồ đi tới ngôi biệt thự.
Trên đường thơm ngát mùi hoa hòe, đèn đường mở ảo, khiến Bảo Nhi cảm thấy được thả lỏng sau một ngày mệt mỏi, rất nhanh cô đã đi đến biệt thự.
Cô gõ cửa theo lẽ thường, cửa chính liền mở ra, khi cô bước vào, thấy Abe ngồi ở trước máy vi tính hai mắt đầy tia máu, Éc...... Là chơi Plans vs Zombie, thỉnh thoảng phát ra âm thanh cương thi rơi đầu "phác xích, phác xích..". Bảo Nhi thấy cái máy vi tính này có vẻ không hợp với quang cảnh trong ngôi biệt thự, giống như là một vật công nghệ cao xuyên qua đến thời cổ đại.
Tịch Nhan lạnh lùng đứng ở phía trước cửa sổ nhìn thất thần ra ngoài, cũng không biết hắn nhìn cái gì.
Bảo Nhi lên tiếng chào hỏi nói: "Abe, Tịch Nhan, buổi chiều tốt lành."
Tịch Nhan chỉ là quay đầu lại liếc mắt nhìn, ánh mắt kia như là đang nhìn thấy một vật rất bẩn thỉu vậy, nhíu nhíu mày, lại tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ. . . . . .
Abe lại là vô cùng kích động không ngừng vẫy tay gọi cô đến chỗ hắn: "Bảo Nhi, ngươi biết đây là trò gì không? Chơi cũng vui, dùng cây đậu cũng có thể đánh quái thú."
Abe lôi cô lại, rất nghiêm túc giới thiệu trò chơi cho cô, hắn đứng một bên huơ tay múa chân, tay vụng về cầm con chuột, bấm thường bị lỗi, gõ bàn phím cũng lỗi liên tục, cứ như từ trước tới giờ chưa hề ᴆụng đến máy vi tính, giống như người lần đầu tiên được chơi, vô cùng cao hứng.
Nhìn hắn đến ngay cả cửa đầu tiên cũng không thể vượt qua, Bảo Nhi không nhịn nổi rồi: "Không đúng, con chuột không phải dùng như vậy, không phải dùng bàn tay vỗ loạn, cậu đem ngón trỏ cùng ngón giữa chia ra đặt ở phía trên con chuột, còn có bàn phím cậu có thể bấm như thế này, mỗi phím có một chức năng." Bảo Nhi vừa nói vừa làm mẫu, rất dễ dàng đã vượt qua cửa đầu tiên.
Abe hưng phấn cũng muốn thử một chút, hắn rất có thiên phú, lập tức liền nắm được quy luật, cũng dễ dàng vượt qua cửa ải đầu tiên, hắn cao hứng nói: "Bảo Nhi, cô thật giỏi, tôi chơi cả ngày cũng không có qua cửa, cô vừa tới tôi liền có thể qua cửa rồi."
" Trò chơi đơn giản thế mà lâu như vậy cũng không giải quyết được." Bảo Nhi rất khinh thường hắn.
Lúc này chợt nghe thấy tiếng lẩm bẩm của chàng trai đứng ở phía trước cửa sổ, Abe cùng Bảo Nhi ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy người giống như Tịch Nhan, phải là không nhúng vào khói lửa trần gian mới đúng.
Abe cảm thấy tên Tịch Nhan này, một khi ngượng ngùng, trên người sẽ tỏa ra từng hồi lãnh khí, vội vàng sờ sờ cái bụng giải vây nói: "Cũng đã muộn rồi mà vẫn chưa được ăn cơm nữa, Tịch Nhan cũng chưa ăn, không có Quản gia ở đây, chúng tôi toàn phải gọi đồ ăn ở ngoài nhưng ăn cũng chẳng ngon gì cả."
"Nếu như các cậu không chê, tôi đi nấu mì cho các cậu, vừa lúc tôi cũng chưa ăn." Bảo Nhi cười ha hả nói, cô thật ra là rất thích nhà bếp của bọn họ, ngày hôm qua liếc mắt nhìn, quá đẹp, cùng với cái bếp nhỏ trong góc phòng ký túc của cô thật khác nhau một trời một vực.
"Được được, cô đi nấu mì đi, tôi lại chơi thêm một ván." Abe ngược lại không hề tỏ vẻ khách khí, hắn thừa dịp Quản gia không có ở đây, gọi người về lắp máy vi tính, quả nhiên là chơi rất thích.
Tịch Nhan cũng không có lên tiếng, chỗ cà rốt Quản gia chuẩn bị đã ăn hết rồi, hắn đang suy nghĩ chính mình tự đi mua, nhưng lại không biết làm thế nào có thể mua được những củ cà rốt to nhỏ như nhau. Còn nữa, hắn ghét ban ngày, cũng không thích đêm tối.
Hắn không giống Abe bị đá ra khỏi gia tộc , mà là tự mình rời nhà ra đi.
Hắn là Ma cà rồng ưu tú nhất trong gia tộc của bọn họ, diện mạo hoàn mỹ, chỉ số thông minh cực cao, thế nhưng hắn lại có một bí mật không thể để cho người khác biết.
Bình thường Ma cà rồng ban ngày ngủ buổi tối ra ngoài sinh hoạt, còn có Ma cà rồng ban ngày ngủ buổi tối ngủ, Tịch Nhan lại thuộc loại ban ngày không ra được buổi tối không nhìn thấy.
Không phải là bởi vì hắn bị mù, mà bởi vì là hắn có bệnh quáng gà . . . . . . Nói ra, tất cả ma cà rồng cũng sẽ cười nhạo hắn, luôn luôn là buổi tối ra ngoài hoạt động sinh hoạt, buổi tối cư nhiên lại không nhìn thấy. . . . . . Được rồi, mặc dù nói biến thành con dơi có thể bay lượn không hề có chướng ngại vật, nhưng làm một Bá tước, Tịch Nhan tuyệt đối không muốn khi cùng mọi người tụ hội lại biến thành con dơi đen thui bay ra ngoài, cái vẻ bề ngoài lạnh lùng kia, đại khái còn cất giấu một tính cách cao ngạo cực kỳ.
Bởi vì lý do này, tuổi thơ của hắn cũng không tốt đẹp lắm, mặc dù tuổi thơ của hắn đã là rất sớm rất sớm trước kia, nhưng vẫn in sâu trong trí nhớ, chẳng biết tại sao, ở nơi này nhìn thấy cô gái này ăn mặc thật lộn xộn, lấm lem, hắn lại có cảm giác thấy được chính mình.
Thứ duy nhất có thể tạm thời hóa giải bệnh quáng gà của hắn là cà rốt, thành phần các chất có trong cà rốt có thể làm cho hắn tạm thời duy trì thị lực, cho nên mỗi lần ăn cà rốt là lúc tâm tình của hắn cũng rất tốt, luôn chìm đắm trong thế giới bóng đêm nên hắn thích hưởng thụ chút "Ánh sáng" nháy mắt đó .
"Tịch Nhan đứng lên chơi đi, chơi rất hay, quái thú có mà xanh lá cây, giống như ở trong bùn vậy, ta lại qua cửa rồi." Abe không hề để ý anh họ mình đang u buồn, chỉ muốn được chia sẻ sự vui sướng cả mình.
Tịch Nhan quay đầu lại liếc mắt nhìn Abe, nghiêm túc nói: "Có phóng xạ, theo như thể chất của cậu mà tính toán, cậu phải chịu lượng phóng xạ rất lớn, nếu cậu cứ tiếp xúc trong một thời gian dài, ít nhất sẽ giảm bớt 200 năm tuổi thọ."
Abe mãn bất nói: "200 năm trong nháy mắt liền trở thành quá khứ, vì có được niềm vui trong cuộc sống có phải trả giá một chút tôi cũng sẵn sàng."
Hai người đang mải tranh cãi về sự nguy hại trong vật dụng công nghệ cao của con người, thì Bảo Nhi đang bận rộn nhưng cũng cực kỳ cao hứng trong phòng bếp.
Rất kỳ quái, bọn họ không nấu cơm, nhưng các loại gia vị đều có, vừa nhìn thì biết ngay là tốt vô cùng , nồi cũng rất cao cấp, cô đem xương sườn bỏ vào trong nồi để nấu canh, bắc thêm một nồi khác đun nước, chuẩn bị mỳ.
Sau đó bắt đầu nhặt rau muống, lúc rau muống được nhặt xong, rửa sạch, nước cũng đã bắt đầu sôi, nồi canh bên kia cũng rất mau sôi, đã bắt đầu bốc hơi lên rồi.
Bảo Nhi từ phòng bếp thò đầu ra hỏi: "Các cậu có ăn cay không?"
Abe cùng Tịch Nhan đang tranh cãi không phân thắn bại, nghe được câu hỏi của Bảo Nhi, đồng loạt lắc đầu.......Bọn họ đều là sinh vật cao quý, tất nhiên là không ăn cay.
Có lẽ là là có một lão tiền bối sơ ý đem nước ớt xay tưởng là máu tươi uống vào, khổ sở kêu rên, bế quan 1000 năm còn không nguyện ý ra ngoài, cho nên về sau gia tộc Ma cà rồng sinh ra một loại cảm giác, ớt cay rất nguy hiểm, ngàn vạn đừng đến gần, mặc dù các nhà khoa học trong gia tộc của họ cũng đã nghiên cứu rất nhiều về thành phần của ớt, cũng không tìm ra vấn đề gì.
Bảo Nhi thấy bọn họ lắc đầu, cười nói: "Các cậu cứ tiếp tục, một lúc nữa là có mì rồi."
Abe không chút căng thẳng nói: "Cho tôi nhiều thịt."
Tịch Nhan căng thẳng nói: "Tôi thích rau dưa."
Bảo Nhi gật đầu, đi nấu mì thôi. Tay nghề của cô cũng không tệ lắm, con người luôn là ở nghịch cảnh sẽ học được kỹ năng sinh tồn, ký túc xá điều kiện đơn sơ, tiền của cô cũng không nhiều, mỗi ngày đều nấu mì, chỉ có thể thay đổi cách nấu một chút, mới dễ ăn sẽ không thấy chán.
Bọn họ đều không ăn cay, Bảo Nhi cũng không chuẩn bị nhiều bia, nếu không một thìa mì liền một hớp bia cũng là ăn thật ngon , chỉ là cũng may, cô trước đó có chuẩn bị một lọ tỏi giã.
Uống một thìa canh xương nấu mì nóng hổi, thêm một muỗng tỏi giã cũng là đang thưởng thức mỹ vị rồi. . . . . .