Tháng cuối cùng sắp sửa kết thúc, mọi người chìm trong cái nôn nao mừng một năm mới gần sang.
Sự kiện lần trước của Khương Nghê dần chìm vào quên lãng. Thời gian sẽ xóa mờ tất cả, câu nói này, đặt trong giới giải trí hiện tại còn đúng đắn hơn cả.
Sự nghiệp của Khương Nghê không bị ảnh hưởng gì, mấy hôm nay vẫn rúc trong studio quay phim cổ trang. Thi thoảng người trong phim trường đi qua Trịnh Đạc sẽ liếc gã mấy cái, có lẽ cũng từng xì xào điều tiếng gì. Nhưng với Khương Nghê nó chỉ là râu ria không đáng để mắt.
Sự kiện rúng động làng giải trí là việc hôn sự của Đinh Y Dung và Cảnh Diệc bị hủy bỏ do Đinh thị đứng ra thanh minh trước. Trong vòng vây của vô số ánh đèn flash và microphone, cuối cùng Đinh Y Dung đã thể hiện một mặt trưởng thành, không còn là cô chiêu đanh đá không biết giữ mồm giữ miệng nọ.
Đinh thị không chịu ảnh hưởng gì, thậm chí còn tạo được quan hệ hợp tác lâu dài với công ty điện ảnh danh tiếng Hollywood, có bước nhảy vọt mới về mặt kịch bản và kĩ thuật. Nhưng cổ phần của giải trí RJ thì sụt tận đáy vực sau khi tin tức truyền ra, vài công ty truyền thông đồng thời có hợp tác với Đinh thị quyết đoán ngưng hợp tác với RJ, cộng với việc Cảnh Diệc, trong cơn khó chịu đã thẳng tay sa thải mấy quản lý cấp cao và phá hợp đồng với vài diễn viên đã khiến lòng người RJ bàng hoàng.
Khương Nghê biết nguyên do của sự kiện này nhưng cô không sợ. Vì cô biết giá trị thương nghiệp của mình vẫn đủ giúp RJ của hiện tại một lần.
Tuyết đông năm nay hình như hơi nhiều. Khương Nghê ngó dải trắng mênh ௱ôЛƓ phía ngoài, không diễn tả nổi cảm xúc hiện tại.
Hôm nay là đêm giao thừa, nhưng chiều Khương Nghê vẫn có công việc.
Trịnh Đạc bưng một cốc nước chanh mật ong tới. Xúc cảm ấm nồng mon men từ lòng bàn tay tỏa khắp toàn thân cô.
Cô uống một hớp, nhón chân hôn lên môi Trịnh Đạc, cười cười, nói: “Ngọt đấy.”
Gương mặt Trịnh Đạt vụt qua thoáng e thẹn không thể nhận rõ.
Gã nói: “Chiều nay Jessie tìm tôi, tôi đưa cô đến phim trường rồi sẽ đi ngay.”
Khương Nghê dẩu môi.
Không rõ do trời phú hay do là một diễn viên, cô luôn có thể dựa vào biểu cảm để mặc sức hoán đổi tâm trạng. Điều này khiến đôi lúc Trịnh Đạc không phân nổi cảm xúc thật của cô. Vả lại hôm nay là giao thừa, cô không vui cũng là việc hết sức dễ hiểu.
“Sẽ không lâu đâu…” Gã chống chế.
Khương Nghê chuyển đổi sang nét cười, sờ soạng mặt gã, nói: “Đi đi, cũng đâu phải cô ả nào khác.”
Câu nói khiến Trịnh Đạc bật cười. Gã ôm eo cô, cùng cô thưởng thức cảnh tuyết ngoài cửa sổ.
Biển rộng Bán Đảo Loan từng mênh mang gợn sáng đằng xa nay đã bị băng giá đậy kín. Trong tiết đông vạn vật như tạm dừng sự sống, hệt hai người họ của khắc này.
Một năm mới, đôi ta có nhau, đã là hạnh phúc đến thế.
Phim mới của Khương Nghê hầu như được hoàn thành trên nền phông xanh, song trang điểm thì tốn thời gian ghê gớm. Đội nhóm chuyên gia trang điểm mời từ Mỹ sang cực kì nghiêm túc, chỉ riêng tẩy trang đã đủ cho Khương Nghê ngủ một giấc nông.
Hôm nay quay xong, Khương Nghê đánh tiếng với nhân viên đoàn phim, vừa định gọi điện cho Trịnh Đạc thì bỗng nhớ hồi sáng gã có nói phải đi tìm Jessie. Đành cười, xem chừng mình của hiện tại đã thực sự không rời nổi gã.
Đang ngẫm xem nên gọi tài xế hay tự lái xe thì bỗng nhận được điện thoại, màn hình hiển thị cái tên “điều dưỡng Lý”. Cô nhíu mày.
Từ loa vọng ra giọng sốt ruột của phụ nữ.
“Cô Khương, mẹ cô mất tích rồi…”
Khương Nghê cầm điện thoại sững sờ vài giây, kế đó lập tức cúp máy mở định vị của mẹ. Sẵn nỗi sợ có ngày này, cô đã cất công cài chíp định vị GPS lên những vật mẹ luôn mang bên người.
Tay cô run như tên bắn, dùng hết sức bình sinh mới ấn được vào khối vuông kia. Chấm nhỏ đỏ rực nom bắt mắt lạ thường trên màn hình. Cô di hai ngón tay để phóng to, đại não bỗng chốc kêu “ù ù”.
Cao tốc Cảng Hỗ…
Cô quẳng phứt thứ trong tay, rối rít tìm chìa khóa xe trong hoảng loạn. Sau đó cô tự nhủ mình phải bình tĩnh, vừa lao ra ngoài vừa gọi điện cho Trịnh Đạc. Không ai nghe máy.
Cô nghiến chặt răng, một tay cầm điện thoại một tay trên vô lăng, chân đạp ga phi như bay khỏi chỗ.
Cô vượt hai lần đèn đỏ, trong lúc đó gọi thêm cho Trịnh Đạc cú nữa. Vẫn không ai nghe máy. Rồi cô báo cảnh sát.
Cô quẳng đại điện thoại một bên, mắt lom lom nhìn xuyên kính trước, chạy lên cầu vượt.
Gương mặt mẹ lướt nhanh trong trí từng lần.
Trên mặt lành lạnh, Khương Nghê quẹt nước mắt lem luốc, hít sâu một hơi, tự nhủ mình là sẽ không có chuyện.
Lên cao tốc, cô mở điện thoại, nhận ra mình đã mỗi lúc một gần điểm đỏ kia. Cô thở phào, tập trung lái xe, nhưng thình lình tiếng cảnh báo trong xe réo ầm ĩ. Cô ngó kí hiệu báo cần đổ xăng nhấp nháy, mắng thầm một câu, bật đèn cảnh báo rồi tấp vào ven đường.
Cô xuống xe. Phía ngoài tuyết đã bay bay khắp. Do không kịp thay quần áo mà cứ để váy dài phối với giày cao gót, cái lạnh cứa xương lùa từ dưới lùa lên xâm chiếm mình mẩy cô. Cô riết sát lớp áo lông đứng bên ven đường, tha thiết mong vẫy được một chiếc xe.
Cô rướn người về trước, vươn ngón cái hi vọng có xe dừng lại.
Từng chiếc từng chiếc lướt vụt đi như ma đuổi, từ đuôi đùn lại nguồn nhiệt ồ ạt trong một giây và cái mùi gắt mũi. Khương Nghê giậm chân, ớn mình vì rét, tưởng chừng có vô vàn mảnh băng cán nghiền thân thể.
Không ai để ý tới cô.
Tuyết mỗi lúc một dày, cơn tê cứng ở hai chân dần thấu rõ.
Gom hết can đảm, cô xông ra đối diện một chiếc xe đang lao tới. Rồi vì trọng tâm không vững, cô ngã nhoài ra đất, đầu gối lõa lồ cọ mài vào mặt đường nhựa. Máu thấm ồ ồ từ vết rách bôi lên mặt đường.
Điện thoại cũng văng đi xa, bị một chiếc xe khác nghiền nát.
“Điên đấy à? Muốn ૮ɦếƭ hả!”
Chẳng thèm nhìn cô, chủ nhân chiếc xe đã giật cửa sổ chửi như tát nước. Rồi vòng qua cô, gã ✓út đi không thèm quay đầu.
Khương Nghê ngồi đơ cứng trên mảng tuyết bị ố bẩn bởi lốp xe nghiền, hai tay vọc sâu vào tuyết đọng đen ngòm, đầu ngón tái trắng và run rẩy, cùng lúc muốn khóc lại muốn cười.
Trên màn bạc, mắt cô từng lăn tăn như sóng gợn, choáng ngợp như cánh hồng thoáng rơi, đẹp đẽ không gì sánh được. Nhưng bây giờ, cô hèn mọn như loài giun dế lún sâu trong bãi lầy, tuyệt vọng, bất lực, nhỏ bé.
Có lẽ thêm một chiếc xe nữa, cô sẽ được thoát khỏi thế giới này. Ấy có phải điều cô vẫn hằng mong?
Gió rét thốc vào mặt, con mắt âm ẩm của cô nhức nhối. Trong óc là gương mặt của mẹ.
Mẹ là cột chống cuối cùng. Cô đứng dậy, tháo giày, bất chấp máu đỏ leo chằng chịt trên bắp chân. Để chân trần, cô giẫm sâu vào tuyết lún, đi về phía trước từng bước một.
Cô biết mẹ ở ngay đằng trước.
Người mãi mãi yêu cô ở ngay đằng trước.
Cô càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, cuối cùng guồng chân thành chạy. Dưới lòng bàn chân là đường lộ tuyết giá, trên mặt là tóc vương xõa xượi, bên tai là tiếng gió thét gào, sượt ngang cơ thể là từng chiếc xe hơi lao đi như chạy trốn.
Trong đôi mắt là thấp thoáng đầu cùng.
Cô cắn răng chịu đựng, đau nhức khiến dây thần kinh đơ căng. Ngay đằng trước thôi, cô biết là thế.
Khởi đầu luôn là cô độc và hoang mang. Song khi đến điểm cuối, không biết sẽ là buồn bã và suy sụp vì nhận ra mọi thứ không phải kết quả trong tưởng tượng hay vui sướng đến òa khóc vì cuối cùng được thấy cảnh tượng khiến tim thở đầu nơi. Tất cả là điều chưa biết, việc cô có thể làm chỉ là tiếp tục guồng chân chạy trên con đường mãi không có điểm dừng.
Cô thấy nó rồi.
Tấm áo khoác màu đỏ ấy, nó là do chính tay cô mua cho mẹ. Giờ phút này màu đỏ ấy lại châm mắt và bần bật đến thế.
Cô thở dồn, nhận rõ tim đang đập. Tách rẽ đám đông, cô chạy tới ôm mẹ.
Hệt mẹ đã ôm cô khi còn bé.
Chất dịch ấm nồng trượt khỏi bàn tay cô, cũng là một phần trong thân thể cô và giờ này là biểu tượng cho sự xói mòn của sự sống. Cô nhìn lòng bàn tay đang nhỏ máu lỏng tỏng, bất chợt không thể nghe được gì. Thế giới chỉ còn đèn cảnh báo lập lòe xanh đỏ, chiếc xe bật đèn khẩn cấp, gương mặt nôn nóng và đôi mày nhíu chặt của chủ xe và vô số cái miệng mở ra khép lại của vô số người.
Cô chỉ nghe một câu duy nhất.
“Tiểu Nghê, cuối cùng con cũng tới rồi…”
Người trong lòng vươn tay, nhưng còn chưa chạm tới mặt Khương Nghê đã nhắm nghiền mắt.
“Tiểu Nghê, cuối cùng con cũng tới rồi…”