Chương 66

Tác giả: Mặc Thư Bạch

Lời nói của Cố Sở Sinh khiến cho cả chiến trường ồn ào hẳn lên, sau mấy ngày chinh chiến gặp được chuyện phong nguyệt như vậy, tâm tình mọi người đều tốt hơn rất nhiều, ngay cả Sở Cẩm cũng cười như không cười nhìn qua Sở Du.
Nhưng mà Sở Du nhìn nam tử dưới thành lâu lại nhịn không được mà siết chặt nắm tay.
Nàng nhìn vào ánh mắt Cố Sở Sinh, nhìn hắn chân thành thổ lộ tình ý sẽ không nhịn được mà nhớ tới đời trước.
Cho dù quá khứ dường như đang bắt đầu trôi đi, nhưng mười hai năm lại không cách nào dễ dàng xóa bỏ toàn bộ như vậy. Nàng có thể dễ dàng tha thứ cho mọi người, ngoại trừ Cố Sở Sinh.
Cũng may hiện tại nàng có thể khống chế được cảm xúc, vì thế nàng rũ đôi mắt, vững vàng nói: “Đại phu nhân Vệ gia không thân cũng chẳng quen Cố đại nhân, thỉnh Cố đại nhân nói chuyện cẩn thận.”
Lời này vừa ra, những người vừa rồi còn trêu đùa lập tức im lặng, bầu không khí có vài phần xấu hổ.
Sở Du phất tay, nói: “Mở cửa thành.” Sau đó liền xoay người rời đi.
Cố Sở Sinh đã sớm đoán được kết quả này, ngược lại cũng không cảm thấy tức giận, thở dài bước vào thành Phượng Lăng.
Sau khi tiến vào trong thành, Trường Nguyệt tiến lên mời Cố Sở Sinh tới chỗ Sở Du, đợi tại đại sảnh chờ Sở Du triệu kiến.
Sở Du sửa sang lại một chút cảm xúc, cho người mời Cố Sở Sinh tiến vào.
Cố Sở Sinh thay đổi một thân áo dài, cung kính hành lễ với Sở Du.
Hiện giờ ấn theo thân phận, hắn phải hành lễ với Vệ gia đại phu nhân Sở Du. Động tác của hắn rất phù hợp với quy tắc, nhưng vẫn nhịn không được khi chắp tay lặng lẽ giương mắt xuyên thấu qua khe hở ngón tay nhìn về phía nữ tử đang quỳ thẳng tắp đoan chính trên ghế chủ tọa.
Nàng mặc nam trang, cổ tay áo dùng dây thừng trói chặt, mái tóc dài được buộc cao, bộ dáng giống như tùy thời đều có thể thay áo giáp lên chiến trường.
Cách ăn mặc như vậy khiến Cố Sở Sinh cảm thấy trong cổ họng đắng ngắt.
Năm đó sau khi Sở Du gả cho hắn, Đại Sở báo động khói lửa, nàng cũng sử dụng danh nghĩa của hắn làm tiên phong trong quân đội.
Khi đó nàng cũng ăn mặc như vậy, cho tới cuối đời, trước sau nàng vẫn là nàng.
Trong nội tâm Cố Sở Sinh có đủ loại suy nghĩ, Sở Du không phát hiện ra, nàng giơ tay ra hiệu Cố Sở Sinh ngồi xuống, nói thẳng: “Ngươi tới đây làm gì? Ngươi đến rồi, chuyện phía sau ai lo liệu?”
Cố Sở Sinh biết hiện tại Sở Du đang lo lắng cho tiền tuyến, hắn cũng không giấu giếm, một năm một mười thuật lại tình hình tại Thiên Thủ Quan và Hoa Kinh.
Ban đầu Sở Du có chút ngạc nhiên, nghe xong trong mắt nàng chậm rãi mang theo sắc lạnh.
“Ngươi nói……” Ban tay nắm chén trà của nàng có chút run rẩy: “Tiểu Thất mang theo 5000 người đi đánh hoàng thành Bắc Địch?”
Cố Sở Sinh gật đầu, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ khâm phục.
Cho dù là đời này hay đời trước, trước nay Vệ Uẩn luôn là hào kiệt hiếm thấy trong thiên hạ.
Sở Du không nói chuyện, chỉ là mi mắt không ngừng rung động. Cố Sở Sinh biết từ xưa đến nay Sở Du luôn là người trọng tình nghĩa, đời này thời gian nàng chung ᴆụng với người Vệ gia cũng không ngắn, hơn nữa nhìn cách Vệ Uẩn bảo vệ nàng, e rằng tình cảm cũng không cạn. Hắn thở dài nói: “Nàng đừng lo lắng, tiểu hầu gia đã có can đảm này, tự nhiên cũng có cơ sở để hắn dựa vào.”
Sở Du nghe Cố Sở Sinh nói, kìm nén những cảm xúc đang quay cuồng trong lòng mình.
Ý tứ của Vệ Uẩn, sao nàng có thể không rõ?
Vốn dĩ Vệ Uẩn có thể mặc kệ nàng, chậm rãi đánh, với sự bố trí trước đó và phương pháp điều chế mang từ thành Phượng Lăng ra ngoài, đánh thắng Bắc Địch chỉ là chuyện sớm hay muộn. Tuy nhiên hiện giờ hắn sử dụng nước cờ hiểm, nguyên nhân đương nhiên là vì muốn cứu nàng.
Điểm khác nhau lớn nhất giữa hắn và Cố Sở Sinh chính là hắn chưa bao giờ ép buộc nàng.
Nàng muốn làm gì cứ làm, hắn chỉ đi theo phía sau, cong lưng xuống dịu dàng nâng vạt váy nàng. Khi nàng ngạc nhiên quay đầu lại, hắn cười rộ lên: “Tẩu tẩu, đệ sợ bẩn góc váy tẩu.”
Nếu lúc trước người tới thành Phượng Lăng cứu nàng là Cố Sở Sinh, hắn sẽ không muốn nàng thủ thành, có lẽ sẽ nghĩ mọi cách đưa nàng đi.
Đối với sự dịu dàng của Vệ Uẩn, Sở Du nói không rõ trong nội tâm mình là cảm xúc gì, nàng chỉ có thể đè ép tất cả các cảm xúc, ૮ɦếƭ lặng hỏi: “Vậy ngươi tới đây làm gì?”
Cố Sở Sinh ngẩn người, Sở Du giương mắt nhìn hắn: “Hầu gia phân phó ngươi bảo vệ hoàng thành, ngươi lại tìm tới đây, ngươi có thể lừa gạt hắn, nhưng đừng lừa gạt ta.”
“Ta sao có thể lừa gạt nàng?” Cố Sở Sinh cười khổ, Sở Du bình tĩnh nhìn hắn: “Tính tình của ngươi từ trước đến nay luôn ổn thỏa, hiện giờ thế cục Hoa Kinh không rõ, dựa theo tính tình của ngươi, nếu ngươi thật sự để bụng lời hầu gia nói, tất nhiên sẽ canh giữ ở Hoa Kinh, tại sao lại tới nơi này?”
Cố Sở Sinh không nói, Sở Du bắt đầu nhíu mày: “Cố Sở Sinh, ngươi đang mưu tính chuyện gì?”
Đời trước tại thời điểm này Vệ Uẩn chính là chủ tử của Cố Sở Sinh, Sở Du thật sự nghĩ không ra, Cố Sở Sinh còn có lựa chọn thứ hai. Nếu không có lựa chọn thứ hai, hiện giờ hành động của Cố Sở Sinh là có ý gì?
Cố Sở Sinh giương mắt nhìn nàng, ánh mắt âm u, Sở Du vuốt chén trà, cười nói: “Nếu ngươi không muốn nói thì thôi……”
“Triệu Nguyệt.”
Cố Sở Sinh đột nhiên phun ra một cái tên, Sở Du ngẩn người, nàng ngẩng đầu lên, đầu óc mơ hồ nhớ tới Triệu Nguyệt là ai.
Vị hoàng đế khai quốc của Đại Sở là Triệu thị Tử Minh, phụ thân Thuần Đức Đế là Minh Thành Đế kết bái huynh đệ với Cao Tổ Triệu Tử Minh, nhưng mà năm đó Thái Tử mưu nghịch, gϊếŧ sạch tất cả huynh đệ của mình tại Hoa Kinh, chỉ có duy nhất Tần Vương đi Quỳnh Châu đóng giữ biên quan là may mắn thoát nạn.
Năm đó Minh Thành Đế vẫn còn là đại nguyên soái vào cung cứu Triệu Tử Minh, trước khi Triệu Tử Minh lâm chung có nói với con cháu rằng mình vô đức, nhường ngôi vị hoàng đế lại cho Minh Thành Đế.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây là Thái Tử mưu nghịch, Minh Thành Đế mượn danh nghĩa cứu vua để mưu phản, chỉ là Tần Vương ở quá xa, lại có thân binh ủng hộ, Minh Thành Đế không có cách nào với tay đến, bởi vậy hai bên mới rơi vào thế giằng co.
Tần Vương ngoài mặt xưng thần, nhưng sau lưng vẫn ngấm ngầm phát triển lực lượng của mình, cuối cùng dẫn binh mưu phản.
Mà Triệu Nguyệt, năm đó là thế tử Tần Vương, đồng thời là người năm đó Cố gia dốc toàn lực bảo vệ.
Tần Vương có ân với Cố gia, phụ thân Cố Sở Sinh là người đọc sách đọc tới mức mụ mị đầu óc, cho dù phải liều mạng cũng muốn bảo vệ Triệu Nguyệt, cuối cùng là Cố Sở Sinh giao Triệu Nguyệt ra mới bảo vệ được Cố gia.
Đời trước Sở Du đã biết tất cả những chuyện này, vì thế hiện tại Cố Sở Sinh bất chợt nói ra tên Triệu Nguyệt, nàng không khỏi có chút kinh ngạc, hắn nhắc tới Triệu Nguyệt làm gì?
“Hắn không ૮ɦếƭ.”
Cố Sở Sinh biết Sở Du không rõ, hắn bình tĩnh mở miệng. Sở Du mở to mắt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
Nếu Triệu Nguyệt không ૮ɦếƭ, vây Cố Sở Sinh sao có thể đứng về phía Vệ Uẩn?!
Một nhà Cố gia vì bảo vệ Triệu Nguyệt mà mất mạng, hiện giờ Triệu Nguyệt còn sống, rõ ràng có sự tác động của Cố Sở Sinh.
Nhưng mà đời trước vì sao người này không xuất hiện?
Nếu Triệu Nguyệt còn sống, đời trước Cố Sở Sinh nên giúp hắn ta mưu tính mới đúng.
Vẻ khi*p sợ của nàng dừng lại trong mắt Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh bình tĩnh nói: “Lúc trước ta liên thủ với trưởng công chúa, giao nộp thế tử giả. Sau đó để hắn thuận thế trở thành trai lơ của trưởng công chúa, người nọ vẫn luôn sống trong phủ trưởng công. Trước nay tính tình hắn không tranh không đoạt, ta cho rằng hắn cả đời này hắn sẽ ở lại phủ trưởng công chúa, không nghĩ tới, thế nhưng hắn cũng có ý đoạt vị.”
“Khi ở phủ công chúa ta đã phát hiện ra ý đồ của hắn, hơn nữa còn giúp hắn che giấu trước mặt trưởng công chúa.”
Cố Sở Sinh nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Hiện giờ hắn muốn chiếm Hoa Kinh, ta không muốn đối đầu với hắn, cho nên ta đến đây. Ta đoán, một khi Vệ Uẩn rời khỏi Thiên Thủ Quan, hắn sẽ tấn công Hoa Kinh, chắc hẳn hiện tại Hoa Kinh đã rơi vào tay hắn rồi?”
Lời này có phân lượng không nhỏ, nếu Cố Sở Sinh làm những việc này, theo lý thì không nên nói cho nàng.
Sở Du sửng sốt hồi lâu, mới nói: “Ngươi nói cho ta chuyện này để làm gì?”
Cố Sở Sinh mím môi, nghiêm túc nhìn nàng: “Nàng muốn biết chuyện gì, ta đều có thể nói cho nàng.”
Sở Du đón nhận ánh mắt nghiêm túc của đối phương, chậm rãi hiểu được ý tứ Cố Sở Sinh, nàng rũ đôi mắt, vuốt chén trà bên cạnh: “Ngươi không cần như thế.”
Nếu đời trước Cố Sở Sinh đối xử với nàng như vậy, có lẽ nàng sẽ mừng như điên. Nhưng mà đời này ……
Nhìn Sở Du cúi đầu không nói, Cố Sở Sinh biết nàng đang không tiếng động cự tuyệt, cảm giác chua xót lan tràn trong lòng, hắn cúi đầu nói: “Đây là chuyện của ta.”
“Ta sẽ không tiếp nhận ngươi.” Sở Du ổn định tinh thần, vững vàng mở miệng: “Cố Sở Sinh, tất cả những gì ngươi làm, đều là uổng phí.”
“Vì sao?”
Cố Sở Sinh nhìn nàng chằm chằm, chậm siết chặt nắm tay: “Trước kia có lẽ ta đã làm rất nhiều chuyện không tốt. Nhưng nếu làm không tốt, ta có thể sửa. Ta làm sai, ta có thể đền bù. Sớm muộn gì cũng có chuộc hết tội lỗi, vì sao nàng có thể khẳng định như vậy?”
“Hiện tại ta không cưỡng cầu.” giọng nói của hắn mang theo chút khàn khàn: “Đời này, ta sẽ không lừa nàng, sẽ không hại nàng, sẽ không khi dễ nàng. Ta có thể mãi ở bên cạnh nàng, cho tới khi nàng quay đầu lại.”
Sở Du không nói gì, nàng không biết nên nói lý do gì với người trước mắt.
Lỗi lầm của kiếp trước, kiếp này nàng sao có thể đề cập tới?
Nàng nhìn hắn, sau một lát khó xử, thở dài nói: “Cố Sở Sinh, nếu trước kia ngươi đối xử tốt với ta như vậy, ta sẽ rất vui vẻ.”
Cố Sở Sinh ngẩn người, nghe nàng nói tiếp: “Nhưng mà, ngươi phải biết rằng tất cả mọi chuyện đều phải đúng thời điểm.”
“Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, sẽ không có ai cả đời đứng tại chỗ chờ ngươi.”
Cố Sở Sinh nghe lời này, sau khi ngây người hắn liền cúi đầu, chua xót nói: “Nàng nói chuyện vẫn tàn nhẫn như vậy.”
Sở Du không nói tiếp, hai người trầm mặc, một lát sau Sở Du đứng dậy nói: “Cố đại nhân nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, nàng đứng dậy, trở về trong phòng.
Sau khi trở lại phòng, nàng nằm trên giường, nhưng lại không có cách nào ngủ được.
Nàng nhịn không được nghĩ về độ cao, sự lạnh lẽo và địa thế hiểm trở của núi tuyết ôm lấy Bắc Địch.
Ngẫm nghĩ, nàng lại nhớ tới cái ôm của Vệ Uẩn.
Đây là lần đầu tiên có một người dùng sức ôm nàng như thế, đời trước, cho dù là Cố Sở Sinh cũng chưa từng cho nàng cảm giác nhiệt huyết và ấm áp như vậy.
Khi chiếc hộp trái tim được mở cửa, sẽ có vô số cảm xúc trào ra.
Nàng đặt tay trên Ⱡồ₦g иgự¢, cảm nhận nhịp đập trái tim từng chút, từng một chút, thong thả mà trầm ổn, xen lẫn sự lo lắng và đau đớn không nói nên lời.
Rốt cuộc giờ khắc này nàng cũng biết, cái ôm kia có ý tứ gì.
Có lẽ tại thời khắc đó Vệ Uẩn đã ra quyết định này. Nhưng ngược lại, hắn không hề nói gì với nàng.
Nàng cho rằng mình dùng mạng đổi lấy sự bình an cho Đại Sở, không nghĩ tới người kia lại lặng yên không một tiếng động ôm phía sau nàng.
Hắn không nói, cũng không ngăn cản.
Rõ ràng hắn mới chỉ là thiếu niên, rõ ràng hắn mới là người nên được bảo vệ, nhưng mà giữa hắn và Sở Du, hắn lại là người dung túng ủng hộ nàng vô điều kiện.
Tại sao?
Bởi vì nàng là tẩu tử của hắn? Bởi vì khi phụ huynh hắn lâm nạn nàng thay hắn chống đỡ Vệ gia?
Có đáng giá hay không?
Không đáng.
“Vệ Uẩn ……”
Sở Du nhắm mắt lại, than nhẹ thành tiếng, cho dù gọi ra cái tên này, nàng cũng cảm thấy nỗi phiền muộn vô hạn.
Mà giờ phút này, Vệ Uẩn đang trên đường đi tới Bắc Địch.
Bọn họ từ biên cảnh Bắc Địch trực tiếp leo lên tuyết sơn, từ phía sau ngọn núi đi vòng ra phía trước.
Ngọn núi tuyết này chạy dài một đường từ biên cảnh vờn quanh phía sau hoàng thành Bắc Địch, tạo thành một lá chắn thiên nhiên cho hoàng thành.
Rất ít người đi bằng con đường này, nói tới hành quân, thật sự quá mức gian nan.
Vệ Uẩn mang theo 5000 người lăn lộn ngày đêm, rốt cuộc khi đi được tới mặt sau của vương đô, 5000 nhân mã đã không giảm gần một nửa.
Bời vì nhân số thưa thớt, Vệ Uẩn chia bọn họ thành các nhóm nhỏ để xuống núi, sau đó ẩn náu trong rừng rậm dưới chân núi, Vệ Uẩn cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, còn mình thì đi gặp Vệ Thu và Thẩm Hữu.
Thẩm Hữu đã tới vương đô từ sớm, dùng thân phận Vệ Uẩn an bài cho hắn tiến vào đô thành, dựa theo kế hoạch trở thành một binh lính thủ thành, sau đó thu mua từng nhóm ngựa một giấu ở ngoại thành.
Thẩm Hữu đưa Vệ Uẩn tới biệt viện ngoại thành, binh lính cũng di chuyển theo từng nhóm tới biệt viện. Vệ Uẩn căn cứ vào thời gian chia ban của Thẩm Hữu, chuẩn bị công thành.
Chờ tới ban đêm, Vệ Uẩn cho tất cả mọi người mặc quần áo của quân đội Tô Tra, sáng sớm Vệ Uẩn dẫn theo người, gào thét tấn công về hướng thành trì!
Bởi vì chiến tuyến đều ở Đại Sở, vương đô không nhận được bất cứ cảnh báo nào, vào sáng sớm vương thành Bắc Địch gần như không có chút lực chiến đấu nào. Mấy ngàn người của Vệ Uẩn hô to lao về hướng vương đô, Thẩm Hữu đã sớm chuẩn bị ở trước thành lâu, mắt thấy Vệ Uẩn tiến tới, hắn trực tiếp mở cửa cho đội quân đi vào!
Từ khi tiếng trống trận vang lên đến khi tiến vào thành trì, trước sau chỉ tốn mười lăm phút!
Thời điểm Vệ Uẩn dẫn người vào thành, chạy thẳng tới cung đình, mọi người mới phản ứng lại.
“Đó là ai……” Quan viên thủ thành mang người xông tới bao vây Thẩm Hữu, nôn nóng hỏi: “Trát Baal, ngươi vừa thả ai vào thành?!”
Trát Baal là tên giả của Thẩm Hữu, Thẩm Hữu cười tủm tỉm nhìn vị quan nọ: “Đó đương nhiên là nhị điện hạ chúng ta.”
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy có vài phần chính xác.
Đội quân này từ đâu ra, quân đội của ai?
Người Đại Sở vẫn đang giằng co cùng quân ta trên chiến trường, cho dù muốn đánh cũng nên từ biên cảnh đánh lại, quân đội có thể lặng yên không một tiếng động tới gần vương thành như vậy, ngoại trừ Tô Tra, còn có thể là ai?
Hơn nữa nhìn những lá cờ tung bay trong bóng đêm, trên đó biểu tượng của Bắc Địch……
Quan thủ thành chỉ ngẩn người một lát, sau đó lập tức phản ứng lại, quay đầu chạy về xuống thành lâu! Những người còn lại vây quanh Thẩm Hữu hai mặt nhìn nhau, Thẩm Hữu cười nói: “Đại nhân đều đã chạy, các ngươi còn không mau chạy?”
Những thị vệ đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một hồi sau mới hiểu được, Tô Tra công thành!
Dựa theo tính tình Bắc Địch, một khi đánh hạ thành trì, đốt gϊếŧ đánh ςướק là không thể thiếu được, cho dù thành trì này là quốc gia của chính mình, cũng không ngoại lệ.
Những thị vệ đó suy nghĩ cẩn thận điểm này, đang định hành động, Thẩm Hữu đột nhiên đá chân qua, bám vào tường thành, thẳng tắp nhảy xuống!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thẩm Hữu đá văng một binh sĩ, ςướק ngựa của đối phương, đuổi theo đội quân công thành.
Thủ vệ trên thành lâu khẽ nghiến răng, cũng đi theo trưởng quan chạy xuống thành lâu, hô lớn: “Công thành! Đi mau!”
Vừa kêu như vậy, mọi người lục tục đứng dậy, xung quanh vang lên tiếng binh mã kinh sợ.
Mặc dù mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng hiểu được một ít.
Đánh giặc.
Đánh xong sẽ đốt gϊếŧ đánh ςướק thậm chí tàn sát dân chúng trong thành!
Mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, trong nháy mắt vương thành Bắc Địch loạn thành một đống. Mà lúc này, Vệ Uẩn đã tấn công tới trước cổng thành, Vệ Uẩn tiên phong giơ tay ném hỏa dược lên tường thành, sau đó trước mặt truyền đến một tiếng vang lớn! Tiếp theo Vệ Uẩn lấy một sợi dây thừng có móc trên eo xuống, ném lên tường thành, mượn lực nhón mũi chân trèo lên thành lâu.
Thẩm Hữu theo sát phía sau.
5000 kỵ binh Vệ Uẩn mang đến đều là tinh nhuệ, thấy đám người Vệ Uẩn bắt đầu công thành, bọn họ chia làm hai nhóm người, một nhóm ném hỏa dược lên trên, quấy rầy cung tiễn thủ trên thành bày trận, một nhóm khác xông thẳng vào cửa thành, dùng hỏa dược ném lên cửa thành.
Chỉ nghe từng tiếng ầm ầm ầm vang lên, dường như cả tòa thành đều rung lên.
Vương thành Bắc Địch an nhàn đã lâu, nào có gặp phải trận chiến dữ dội như vậy, cửa thành vừa bị nổ tung, mọi người liền bắt đầu chạy trốn.
Tô Tra có danh vọng cao tại Bắc Địch, từ bên ngoài nhìn vào đây vốn là chuyện của người Tô gia, làm gì có mấy ai thật sự liều mạng vì loại chuyện này?
Hơn nữa hỏa dược xác thật đã khiến bọn họ kinh sự, Vệ Uẩn tới quá nhanh, bọn họ cũng không phát hiện ra rốt cuộc có bao nhiêu người, vì thế chưa tới một canh giờ, Vệ Uẩn đã đánh tới cung vua.
Từ lúc cổng thành bị phá Tô Xán đã được người gọi dậy, nghe nói Tô Tra làm phản, hắn vừa tức lại vừa gấp, còn mang theo vài phần không cam lòng, cả giận nói: “Không phải hắn đang ở trên tiền tuyến sao, vì sao lại trở về?! Đã trở lại, vì sao lại không nói một tiếng với trẫm?! Quan viên trên đường đều ૮ɦếƭ hết rồi sao?! Chuyện quan trọng như nhị điện hạ trở về, vì sao không một ai nói cho ta biết?!”
Lời này nói ra, trong lòng Tô Xán liền có chút run sợ.
Nhiều quan viên như vậy, thế nhưng đều hướng về Tô Tra?!
Nhưng mà hắn không kịp nghĩ nhiều, bên tai đã nghe thấy tiếng đội quân của Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn trực tiếp bao vây cung vua, tập trung mọi người tại nội đình, sau đó liền bước vào đại điện.
Mà Tô Xán đang đi qua đi lại trong đại điện, trong đầu tự hỏi biện pháp giải quyết.
Từ trước đến nay Tô Tra luôn trung thành tận tâm với hắn, hiện giờ đột nhiên mưu phản, tất nhiên là bởi vì lệnh tấn công Thiên Thủ Quan của hắn đã chọc giận Tô Tra. Đây cũng không phải đại sự gì, hắn nhận sai với Tô Tra là được rồi.
Hơn nữa dù thế nào Tô Tra cũng sẽ không gϊếŧ hắn, đừng nói giữa bọn họ còn có tình nghĩa cùng nhau lớn lên, cho dù không có, Tô Tra muốn danh chính ngôn thuận thì nhất định phải nhận được thánh chỉ của hắn. Thứ Tô Tra muốn là ngôi vị hoàng đế, vậy hắn có thể phong cho Tô Tra chức vị Hoàng Thái Đệ để trấn an.
Tô Xán nghĩ đến tính tình Tô Tra, trước nay Tô Tra là kẻ rất dễ lừa gạt, hữu dũng vô mưu, quan trọng nhất chính là, Tô Tra thập phần hiếu thuận, hiện giờ Thái Hậu còn ở trong cung, có lẽ Tô Tra sẽ không làm gì.
Trong lòng Tô Xán buông xuống vài phần, nghe nói thủ lĩnh phản quân đã tiến vào, thậm chí Tô Xán còn giơ tay đỡ mũ vương của mình, quay đầu lại, đang chuẩn bị ý cười doanh doanh nghênh đón Tô Tra.
Nhưng mà vừa mới xoay người lại, hắn liền trông thấy một thiếu niên khoác áo choàng, người mặc ngân giáp đi đến.
Tô Xán nhíu mày, phát giác ra vài phần không đúng.
Lại thấy thiếu niên bỏ mũ áo choàng xuống, giương mắt nhìn về phía Tô Xán, ý cười dịu dàng nói: “Bệ hạ, lâu ngày không gặp?”
Tô Xán nhìn người trước mặt, đột nhiên mở to hai mắt.
“Ngươi không phải Tô Tra!”
Nghe được lời này, Vệ Uẩn cười ra tiếng: “Bệ hạ nói đùa, ta đương nhiên không phải nhị điện hạ.”
Trong nháy mắt Tô Xán ý thức được không đúng, hắn nhìn Vệ Uẩn và người phía sau Vệ Uẩn, khi*p sợ nói: “Sao ngươi lại tới được đây?”
Tới cũng tới rồi, tại sao có thể dẫn theo nhiều người như vậy không một tiếng động công thành?!
Vệ Uẩn phủi phủi ống tay áo, chậm rãi đi về phía trước, trong ánh mắt khi*p sợ của Tô Xán, ngồi xuống kim tọa mà chỉ hoàng đế Bắc Địch mới có thể ngồi, sau khi dựa lưng vào ghế mới giương mắt nhìn Tô Xán.
“Ta tới đây bằng cách nào không quan trọng, quan trọng là, ta tới nơi này, là muốn nhờ bệ hạ giúp một việc.”
“Chuyện sẽ mau chóng sáng tỏ thôi” Vệ Uẩn cười nói: “Bệ hạ, nếu không triệu hồi nhị điện hạ trở về, cùng đi vấn an tổ tiên?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc