Chương 55

Tác giả: Mặc Thư Bạch

Nghe được lời này, tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, thế nhưng Sở Du vẫn bị hoảng sợ.
Phượng lăng xảy ra chuyện nàng đã sớm biết, nhưng lẽ ra Tống Văn Xương nên bỏ mạng trong sự cố ở Phượng Lăng, Sở Lâm Dương mang binh đánh lén Bắc Địch, lúc này Phượng Lăng mới xảy ra chuyện, vì sao hiện tại đã bắt đầu cầu viện?
Sở Du lấy tin tức mật báo về Phượng Lăng ra xem, sau khi đã liên tục xác nhận Phượng Lăng không hề bị vây khốn, nàng nhíu mày nói: “Bọn họ phái ba lượt người đến Hoa Kinh, rốt cuộc muốn truyền tin gì về Hoa Kinh?
“Đệ cho người đi điều tra.”
Vệ Uẩn suy tư một lát, nói với Sở Du: “Phượng Lăng cách nơi này khoảng hai ngày đi đường, đệ phái người đi xem.”
Vệ Uẩn nói xong liền phân phó người tới Phượng Lăng tra xét.
Cũng trong lúc này, Sở Du lật xem tất cả tin tức từ khắp nơi truyền về, trên chiến trường gần như đều thất bại, một ngày trước Sở Lâm Dương còn gửi bồ câu đưa thư cho Vệ Uẩn, ở vị trí cách Phượng Lăng ước chừng một ngày đường.
Nàng vẫn cảm thấy không yên lòng, cầm 乃út viết thư cho Sở Lâm Dương, sau khi hỏi thăm về tình hình tiền tuyến tình hiện giờ, nàng ngẩng đầu nói với Vệ Uẩn: “Đệ giúp ta viết một phong thư cho Tống Thế Lan, nếu thời cơ thích hợp, lập tức gϊếŧ ૮ɦếƭ Tống Văn Xương.”
“Gấp như vậy?”
Vệ Uẩn có chút kinh ngạc.
Sở Du rũ mắt, hiện giờ gϊếŧ ૮ɦếƭ Tống Văn Xương, thật ra có chút vội vàng, nhưng mà từ chuyện của Vệ phủ đã khiến nàng rõ ràng, nếu muốn thay đổi vận mệnh trên đời này, điều đầu tiên là phải giải quyết từ căn nguyên sự việc.
Tống Văn Xương ૮ɦếƭ, Sở Cẩm sẽ không cầu viện, Sở Lâm Dương cũng sẽ không đi cứu người, càng sẽ không vì thế mà ૮ɦếƭ.
Dù sao, cuối cùng Tống Văn Xương cũng ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ sớm hay ૮ɦếƭ muộn, không bằng ૮ɦếƭ có giá trị một chút.
Nghĩ nghĩ, Sở Du lại nói: “Nói cho hắn, nếu hắn không tiện xuống tay, ta tới giúp hắn.”
Vệ Uẩn càng nghe càng nghi hoặc, hắn nhíu mày nói: “Trước kia tẩu và Tống Văn Xương có thù oán sao?”
“Không có” Sở Du nhìn tin tức trên bàn, bình tĩnh nói: “Chỉ là ta có lý do trong vòng hai tháng hắn nhất định phải ૮ɦếƭ.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Vệ Thu trình lên một đống giấy tờ, bẩm báo với Vệ Uẩn: “Hầu gia, thông tin của người trong địa lao.”
Vệ Uẩn đáp một tiếng, ra hiệu Vệ Thu trình giấy tờ lên.
Người này tên Thẩm Hữu, hắn được sinh ra trong tòa thành năm đó Vệ gia thất bại, năm nay mới chỉ 23 tuổi, lớn lên tại biên cảnh giữa Đại Sở và Bắc Địch, bởi vì diện mạo nên cả hai nước đều không quá tiếp nhận, thế nên hắn chỉ có thể tự tiêu khiển bằng cách trà trộn giữa hai bên. Trước mười ba tuổi hắn là lưu manh đầu đường xó chợ, năm mười ba tuổi hắn được Diêu Dũng phát hiện, đặc biệt mang về bồi dưỡng thành gián điệp, 17 tuổi tiến vào quân doanh Bắc Địch, ngây ngốc trong đó đến năm 23 tuổi, sau khi trở về liền mai danh ẩn tích, Diêu Dũng dứt khoát bồi dưỡng thành sát thủ.
Lần này truy sát Cố Sở Sinh vốn dĩ không nên tới lượt hắn ra tay, chỉ là Cố Sở Sinh quá khó bắt, vì thế Diêu Dũng gần như dốc toàn lực, phái tất cả sát thủ dưới trướng ra tìm người.
Vệ Uẩn xem xong tư liệu trên giấy, nhíu mày: “Nếu hắn đã làm gián điệp, vì sao lại đột nhiên quay trở về?”
“Hắn không nói.”
Vệ Thu bình tĩnh nói: “Người đã không thể chịu được, nếu tiếp tục thẩm vấn, e rằng hắn sẽ mất mạng.”
“Ngươi……” Vệ Uẩn ngẩn người: “Không phải ta đã nói không cần dụng hình sao?”
“Còn chưa đánh được vài cái” Vệ Thu bình tĩnh nói: “Đều là chút thương tích ngoài da, thân thể hắn ốm yếu, chịu không nổi.”
Một vị đại hán lại bị nói thành nam nhân nhu nhược, nội tâm những người ở đây đều có chút phức tạp.
Vệ Uẩn hoàn hồn trước tiên, quay đầu sang nói với Sở Du nói: “Tẩu nói xem, Diêu Dũng này đúng là có năng lực. Nếu nói hắn giỏi, trên chiến trường ngoại trừ bỏ thành thì chính là đào binh. Nhưng nếu nói hắn không có năng lực, thì khả năng bồi dưỡng gián điệp cài vào Bắc Địch lại vô cùng thuần thục, hắn ta cũng coi như có phần lợi hại.”
Sở Du không nói chuyện, nàng luôn cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó không thích hợp. Vệ Uẩn thấy nàng im lặng, hắn gập tài liệu lại đưa cho Vệ Hạ cất giữ, phân phó nói: “Tiếp tục tra hỏi vì sao hắn không tiếp tục làm gián điệp, nếu không có vấn đề gì, liền thả người đi.”
“Hắn là người của Diêu Dũng……”
Vệ Thu chần chờ mở miệng, Vệ Uẩn có chút bất đắc dĩ, thở dài nói: “Trước đây là Vệ gia ta bất nghĩa, sao có thể trách người đời oán hận?”
Năm đó Vệ gia bỏ thành mà đi, tuy rằng đã cứu được hơn phân nửa bá tính, nhưng không bảo vệ được chính là không bảo vệ được, đối với một bộ phận người nào đó mà nói, đây là Vệ gia bất nghĩa.
Mặc kệ có đạo lý hay không, hầu hết mọi người trên đời này đều phải ra quyết định, tuy nhiên mỗi người đều có một lập trường riêng, làm gì có đạo lý hay không có đạo lý.
“Nếu hắn không gây trở ngại, giúp hắn sắp xếp một chút. Lần sau gặp lại nếu là địch, lúc đó gϊếŧ cũng không muộn.”
Vệ Uẩn phân phó xong, lần này Vệ Thu không khuyên can nữa: “Tuân lệnh.”
Thời điểm Vệ Uẩn nói chuyện cùng Sở Du, bên trong địa lao, người mà tất cả mọi người đều cho rằng đã hôn mê liền chậm rãi mở mắt. Hắn đưa lưng về phía thủ vệ giả ૮ɦếƭ, thủ vệ thấy hắn vẫn luôn nằm bất động, cho rằng hắn ngất đi nên đã sớm thả lỏng cảnh giác.
Vệ Thu nhạy bén nhất hiện tại không có ở đây, hắn đợi hồi lâu, xác định là giờ phút này.
Hắn giơ tay lặng lẽ mò vào má trong của đùi, từ nơi đó rút ra một chiếc ống nhỏ, đổ bột phấn trong ống ra, lặng yên không một tiếng động ném về phía sau.
Bột phấn kia có mùi hương cực kỳ nồng nặc, mới vừa thả ra không bao lâu, mọi người đã ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, một tên thị vệ nhăn mi nói: “Cái gì……”
Còn chưa dứt lời, hắn đã cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, sau đó “Loảng xoảng” ngã xuống. Mấy người khác lập tức phát hiện ra điều không ổn, đồng loạt đứng lên muốn động thủ, nhưng còn chưa kiên trì được bao lâu thì một người tiếp một người ngã xuống.
Thẩm Hữu đứng lên, đặt xích sắt trên tay lên cửa nhà lao, vặn hai sợi dây xích thành một góc độ kỳ quái, sau hai ba tiếng lách cách, liền nghe “Răng rắc” một tiếng, sợi dây xích bị chặt đứt, Thẩm Hữu lại rút 1 cây kim từ sau lỗ tai ra, cây kim này được gấp gọn thành mấy khúc, sau khi mở ra Thẩm Hữu nhét nó vào ổ khóa, tành tạch hai tiếng, chiếc khóa đã bị hắn phá giải.
Hắn nhanh chóng tiến lên, từ trong tay thị vệ lấy được chìa khóa, lại cầm theo đao, bạc và một ít dược phẩm cơ bản, thay xiêm y của đối phương vào người rồi đi ra ngoài.
Tất cả những động tác này hắn đều làm rất nhanh, phảng phất như đã từng thực hiện rất nhiều lần rồi.
Bên trên địa lao Vệ phủ là một tòa núi giả, bên ngoài là hoa viên Vệ phủ.
Lúc này Vương Lam đỡ bụng, tản bộ dọc theo núi giả, hiện giờ nàng gần tới ngày lâm bồn, thị nữ có hơi lo lắng nói: “Trời lạnh như vậy, phu nhân không nên ra ngoài đi dạo.”
“Hôm nay là sinh nhật A Vinh” Giọng nói Vương Lam ôn hòa: “Từ trước đến nay mỗi năm đến sinh nhật chàng đều thích chơi đùa cùng ta xung quanh núi giả, hôm nay ta có chút nhớ chàng.”
“Phu nhân……” Thị nữ thở dài: “Ngài sắp lâm bồn rồi, không nên suy nghĩ nhiều như vậy.”
“Không sao.” Vương Lam cười cười, ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Ngươi đi lấy cho ta chiếc áo khoác đi, ta muốn một mình ngây ngốc ở đây chút. Ta chỉ ngồi ở chỗ này không đi đâu cả, ngươi đi nhanh về nhanh.”
Thị nữ đáp lời, lui xuống. Vương Lam ngồi trên một cục đá, nhìn hồ nước bên cạnh, trong lòng nhớ tới Vệ Vinh.
Vệ Vinh tính tình trẻ con, cho dù đã vào triều làm quan từ lâu nhưng vẫn thích chơi trốn tìm quanh núi giả hù dọa nàng.
Vương Lam nhớ tới phu quân, nhịn không được cười rộ lên, thở dài thành tiếng: “Lục Lang, qua hai năm nữa ta sẽ rời đi, chàng nói đến thời điểm……”
Nói còn chưa dứt lời, nàng liền nghe thấy phía sau núi giả truyền đến tiếng hít thở dồn dập cùng tiếng bước chân, Vương Lam có chút kỳ quái, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một nam nhân vọt ra khỏi núi giả!
Vương Lam sợ hãi kêu “A……” một tiếng, chỉ là âm thanh mới phát ra một nửa, người nọ đã xông lên bưng kín miệng nàng, đồng thời rút trâm cài tóc dí sát cổ nàng, gầm nhẹ: “Câm miệng!”
Động tác của hắn quá nhanh, nàng căn bản nhìn không ra, Thẩm Hữu thấy nữ tử trước mặt, bộ dáng cùng lắm mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, bị hắn một dọa một câu đôi mắt đã đong đầy nước mắt.
Nữ tử biên cảnh rất mạnh mẽ, hắn chưa bao giờ tiếp xúc với nữ tử nào mềm yếu như vậy, nhìn cách ăn mặc của nàng, tinh xảo hoa lệ, chắc hẳn là người có địa vị trong Vệ phủ.
Nàng nhút nhát sợ sệt nhìn hắn, ngoan ngoãn nhu thuận, hoàn toàn không nói lời nào.
Trong lúc nhất thời Thẩm Hữu cũng không hung dữ nổi, hắn ngập ngừng nói: “Ngươi đừng nói chuyện, ta sẽ thả ngươi, nếu ngươi kêu thành tiếng, ta sẽ lập tức gϊếŧ ૮ɦếƭ ngươi, hiểu không?”
Vương Lam liều mạng gật đầu, người phía sau chậm rãi buông lỏng tay, thấy nàng thật sự không phản kháng, Thẩm Hữu chậm rãi yên tâm, mặt mũi Vương Lam tái nhợt, sợ hãi nhìn hắn. Ánh mắt Thẩm Hữu rơi xuống trên bụng nàng, thu đao nói: “Ta chưa bao giờ gϊếŧ phụ nữ và trẻ em.”
“Ngài…… Ngài có phong phạm đại hiệp.”
Vương Lam sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán nhỏ giọt.
Thẩm Hữu phát hiện nàng có vài phần không đúng, nhưng tình thế vội vàng, hắn không còn cách nào, cũng không biết nên làm thế nào, vì thế hắn cẩn thận lên tiếng: “Vậy…… Ta đi nhé?”
Nói xong, ngay chính Thẩm Hữu cũng cảm thấy mình có bệnh, mình còn đang chạy trốn đấy, lấy đâu ra thời gian trưng cầu ý kiến “ta đi nhé” với người khác, bọn họ rất quen thuộc sao?
Thẩm Hữu xoay người rời đi, đằng sau bất chợt vang lên tiếng “Loảng xoảng”, nàng kia đang nằm nghiêng tựa người lên tảng đá, bắt đầu thở dốc dồn dập.
Thẩm Hữu lập tức quay người lại, nhìn thấy bộ dáng Vương Lam, hắn có chút sợ hãi nói: “Ngươi…… Ngươi làm sao vậy?”
Vương Lam nghe được tiếng nói chuyện của hắn, đáy lòng nhen nhóm lên vài phần hy vọng, nàng bắt lấy tay áo Thẩm Hữu, ánh sáng trong mắt tất cả đều là mong mỏi: “Đại hiệp, thi*p thân nhát gan, mới vừa rồi bị ngài dọa sợ…… Hiện giờ…… Sợ…… Sợ rằng sắp sinh.”
“Cái gì?!!”
Thẩm Hữu ngây ngốc, sau đó hắn lắp bắp nói: “Ngươi…… Ngươi từ từ, ta gọi người giúp ngươi.”
Nhưng vừa nói xong hắn liền sửng sốt, gọi người cái rắm, hắn còn đang chạy trốn đấy, kêu lên không phải là gọi người tới bắt mình sao? Trong đầu hắn bị hố à?!
“Cảm ơn……” Vương Lam thở hổn hển nói: “Cảm ơn đại hiệp……”
Lời này nói ra, nhất thời Thẩm Hữu cũng không còn cách nào.
Người này quả thật bị hắn dọa sợ, hắn là người dám làm dám chịu, đặc biệt là đối với nữ nhân.
Thẩm Hữu suy nghĩ một lát, cắn răng nói: “Thôi.”
Nói xong, hắn liền đứng dậy nói: “Ngươi chờ ở đây, ta đi gọi người.”
“Đại hiệp đừng đi!” Vương Lam sao có thể để hắn chạy mất, nàng gắt gao túm chặt ống tay áo hắn nói: “Thi*p thân sợ hãi……”
Vừa nói, nước mắt Vương Lam vừa chảy dài. Thẩm Hữu thấy nàng khóc, lập tức luống cuống không biết làm gì, chỉ có thể nói: “Được được, ta ở chỗ này gọi người cho ngươi.”
Nói xong, Thẩm Hữu lấy hơi, dùng nội lực rống lớn một tiếng: “Tới! Người đâu! A! Ở núi giả có người sắp sinh!!”
Một tiếng rống này của Thẩm Hữu bao hàm nội lực, gần như trước sau Vệ phủ tất cả đều có thể nghe thấy.
Thẩm Hữu lại hợp lực rống thêm vài tiếng, lúc này cho dù người trì độn cũng phản ứng lại.
Hiện giờ bên trong Vệ phủ, người sắp sinh cũng chỉ có một mình Vương Lam. Vừa nghe thấy lời này, trong nháy mắt Sở Du và Vệ Uẩn liền cảm thấy không tốt, vội vàng phân phó người chuẩn bị phòng sinh, đại phu, bà đỡ, sau đó bay thẳng về hướng phát ra âm thanh.
Mà sau khi Thẩm Hữu kêu xong, hắn lập tức quay đầu lại, nói với Vương Lam: “Cô nãi nãi, hiện tại ta đang chạy trốn, người ta đã gọi cho ngươi rồi, ta đi được chưa?”
“Đại hiệp, ta bị ngài ᴆụng phải ……” Vương Lam khóc lóc nói: “Ngài sao có thể bỏ mặc một mình thi*p thân ở đây? Ngài gây ra chuyện này, ngài nên phụ trách mới đúng.”
“Ta phi” Thẩm Hữu hít sâu một hơi khí lạnh: “Đứa nhỏ này không phải của ta. Ta ᴆụng phải ngươi, ta cũng gọi người cho ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào?”
“Ít nhất…… cũng phải chờ tới khi có người đến…… Vạn nhất…… Vạn nhất ta ૮ɦếƭ ở chỗ này thì sao?”
Vương Lam càng nghĩ càng sợ hãi, dưới vạt váy đã bắt đầu thấy máu.
Thẩm Hữu đã bao giờ gặp phải trường hợp thế này đâu, ngay lập tức hắn bị dọa cho choáng váng, nhìn vạt váy nữ tử nhiễm máu đỏ, hắn lắp bắp nói: “Vậy…… vậy…… vậy hiện tại ta nên làm gì bây giờ?”
Vương Lam nói không thành lời, nàng nhẹ nhàng thở dốc, Thẩm Hữu nhanh chóng đặt tay lên lưng nàng, liên tục truyền nội lực sang người cho nàng.
Được Thẩm Hữu dùng nội lực chống đỡ, lúc này Vương Lam mới miễn cưỡng thanh tỉnh. Thời điểm Sở Du và Vệ Uẩn đuổi tới đây, nhìn thấy tình cảnh này, vội vàng cho người đút canh sâm cho Vương Lam, sau đó nâng người đưa vào phòng sinh.
Vương Lam được người nâng lên cáng, nàng nở nụ cười với Thẩm Hữu: “Phiền toái …… đại hiệp. Ngài đúng là người tốt.”
Thẩm Hữu ngẩn người, đời này còn chưa có ai nói như vậy với hắn.
Không hiểu vì sao, bất chợt hắn cảm thấy mặt mình có chút nóng bừng.
Hắn nhìn Vương Lam được người nâng đi, Vệ Uẩn thấy hắn nhìn chằm chằm về hướng Vương Lam rời đi, chậm rãi đi qua.
“Huynh đệ” Vệ Uẩn đánh giá hắn, cong khóe miệng: “Rất tuyệt phải không?”
Rốt cuộc Thẩm Hữu cũng phản ứng lại.
Tuyệt con mẹ nhà ngươi, lần này thật sự tự mình gọi người tới bắt mình rồi!
Trên mặt hắn ra vẻ trấn định, bình tĩnh nói: “Còn không phải là tới bắt ta trở về sao?”
Nói xong, hắn vươn tay: “Trói đi.”
“Trói ngươi làm gì?” Vệ Uẩn cười nói: “Tới, xin mời, ta sẽ tự mình chăm sóc ngươi.”
Gương mặt Thẩm Hữu trắng bệch.
Hắn biết ngay mà, lúc này bị bắt trở về, khẳng định là xong đời rồi.
___________
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc