Thị vệ vừa nói xong, Sở Du đột nhiên xoay người, vội vàng nói với người khác: “Mở cửa, chuẩn bị rượu, lấy ngải thảo cho ta!”
Vừa nói, Sở Du vừa chỉ huy mọi người đứng vào vị trí, đồng thời kiểm kê đồ cần dùng. Tưởng Thuần đi đến trước người Tam Thiếu phu nhân Trương Hàm, bình tĩnh nói: “Tam muội muội thật sự phải làm đến mức này sao?”
Trương Hàm lộ ra biểu cảm khó xử, Tưởng Thuần tiếp tục nói: “Tam công tử đối với muội muội cũng coi như có tình có nghĩa, giờ đệ ấy trở về, muội cũng không định nhìn một lần sao?”
Nghe được lời này, hốc mắt Trương Hàm ửng đỏ, cúi đầu nói: “Nhị tỷ tỷ, cũng không phải tỷ không biết tình huống của ta…… Nếu ta không quyết đoán một chút, nhà ta sao có thể chứa chấp ta?”
Tưởng Thuần không lên tiếng, đều là thứ nữ, nàng đương nhiên biết tình cảnh của các nàng.
Nàng sở dĩ muốn xông thẳng vào chỗ ૮ɦếƭ, sao không phải là suy tính này?
Hiện giờ trượng phu đã ૮ɦếƭ, Vệ gia bị kết tội. Có ai không biết, bảy vạn tinh binh bị tiêu diệt hoàn toàn, đây là tội danh lớn cỡ nào chứ? Hoặc là bọn họ cắt đứt quan hệ với Vệ gia rồi về nhà mẹ đẻ, hoặc là nhà mẹ đẻ sẽ tiên hạ thủ vi cường, cắt đứt quan hệ với bọn họ trước tiên để tỏ lòng trung thành với Thánh Thượng.
Hiện giờ nhà mẹ đẻ chưa tỏ thái độ, chẳng qua là vì Vệ Uẩn còn chưa về kinh, không liên lạc với các nàng nên vẫn chưa biết chuyện thôi.
Tưởng Thuần im lặng, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Nhưng chỉ nhìn một lần thôi, có thể ảnh hưởng cái gì? Tam muội muội, giờ mọi người cứ thần hồn nát thần tính, sợ hãi quá mức rồi.”
“Không nói những thứ khác,” Tưởng Thuần thở dài: “Muội cũng nên suy nghĩ cho Lăng Thư một chút, nếu Lăng Thư biết muội thậm chí không bằng lòng cho phụ thân thằng bé chút thể diện cuối cùng thì thằng bé sẽ nghĩ như thế nào?”
Nhắc đến con, nét mặt Trương Hàm cuối cùng cũng cứng lại.
Nàng ấy do dự thoáng nhìn Lục thiếu phu nhân Vương Lam ở bên cạnh, từ trước đến nay các nàng đều có không chủ kiến, thấy Diêu Giác và Tạ Cửu không muốn có một chút liên quan nào tới Vệ gia, các nàng lập tức hoảng sợ rồi học theo. Hiện giờ bị Tưởng Thuần nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới con mình.
Con không mang đi được, các nàng cũng không thể vì con cái mà lỡ dở cả đời mình, nhưng cũng hoàn toàn không muốn mình trở thành một người bạc tình bạc nghĩa trong lòng con cái.
“Đi ra đứng đi.”
Ánh mắt Tưởng Thuần hướng về phía Tạ Cửu và Diêu Giác, nhưng lại vỗ vai Trương Hàm: “Hiện giờ Thiếu phu nhân cũng không cho phép mấy người không đứng, đừng đối chọi với nàng ấy, cho dù là Tạ Cửu Diêu Giác thì cũng phải chịu thua.”
Tạ gia và Diêu gia là gia tộc lớn, nếu Tạ Cửu và Diêu Giác cũng phải chịu thua, vậy các nàng đương nhiên sẽ không cứng rắn.
Trương Hàm do dự một lát, cuối cùng vẫn đi ra phía trước, đứng đằng sau Sở Du.
Tưởng Thuần đi đến trước mặt Tạ Cửu và Diêu Giác, cung kính làm tư thế mời, bình tĩnh nói: “Không cần ta nói mấy lời thừa thải chứ?”
Tạ Cửu và Diêu Giác không nói gì, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ chiêng dẹp đường.
Diêu Giác nhướn mày như muốn nói gì đó, Tạ Cửu đột nhiên giữ nàng ấy lại.
Tạ Cửu nhìn chằm chằm ngoài cửa, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Đừng so đo với người điên làm gì, nếu trong nhà hỏi tới thì cứ ăn ngay nói thật.”
Nghe được lời này, Sở Du ở trong đám người xoay đầu lại, quay đầu nhìn sang.
Tạ Cửu thẳng lưng, sắc mặt bình tĩnh. Sở Du gật đầu với nàng ấy một cái rồi quay đầu đi.
Tạ Cửu hơi sững sờ, nhưng cũng không hiểu cái gật đầu này của Sở Du là có ý gì.
Sau khi Tạ Cửu và Diêu Giác đứng đằng sau Sở Du, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong, tiếng chiêng trống bên ngoài dần tới gần, cổng lớn từ từ mở ra.
Cửa lớn sơn đỏ phát ra tiếng kẽo kẹt, cảnh tượng bên ngoài chậm rãi rơi vào mắt Sở Du.
Lúc này trên đường phố, dân chúng chen chúc đứng hai bên, một thiếu niên mặc đồ tang, tóc buộc cao bằng dây trắng, một dây vải trắng vòng qua trán hắn, buộc chặt quanh đầu.
Hắn chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, sắc mặt trắng bệch, quầng mắt xanh đen, gương mặt gầy gò trơ xương, vẻ mặt bình tĩnh, quanh người có một luồng không khí ૮ɦếƭ chóc khó mà diễn tả. Như một thanh bảo kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, ánh sáng sắc bén, đường kiếm lạnh lùng.
Trong tay hắn bê một tấm bài vị, phía sau là bảy cỗ quan tài, một cỗ đơn độc ở phía trước, sáu cái còn lại được xếp hai cái một thành một hàng dài, từ xa mà đến.
Tiền giấy bay tán loạn đầy trời, cả con đường không có một ai nói chuyện, yên tĩnh đến mức như một tòa thành quỷ quái, chỉ là nơi quan tài đi qua, dân chúng hai bên lần lượt quỳ xuống, sau đó phát ra tiếng khóc rền trời.
Tiếng khóc đó đánh vỡ bầu không khí im lặng ૮ɦếƭ chóc, người phía sau cũng học theo.
Vì thế Sở Du liền thấy, dòng người trên đường từ từ quỳ xuống như từng con sóng, tiếng khóc từ nơi xa truyền đến, vang vọng khắp thành.
Sở Du siết chặt tay trong tay áo, cố giữ cho mình vẻ bình tĩnh trang trọng, không mất đi nửa điểm uy nghiêm.
Nàng nghe tiếng khóc kia, chợt cảm thấy, tất cả cũng không tệ như trong tưởng tượng của nàng.
Sự hy sinh của Vệ gia, cho dù triều đình không nhớ, quan viên không nhớ, quý tộc không nhớ, thiên tử không nhớ, nhưng có giang sơn bá tính này luôn khắc ghi trong lòng.
Sở Du cảm thấy hốc mắt ê ẩm, ánh mắt hoàn toàn rơi trên người Vệ Uẩn, nhìn chàng thiếu niên kia nâng bài vị, chậm rãi nhìn về phía nàng từ đằng xa.
Ánh mắt kia như vượt qua muôn núi nghìn sông, rồi trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, biểu cảm trên mặt thiếu niên kia rốt cuộc có thay đổi.
Hắn đi đến trước người nàng, quỳ một chân xuống, cúi đầu, cất cao giọng: “Vệ gia Vệ Uẩn, mang phụ huynh trở về!”
Vừa dứt lời, quan tài ầm ầm rơi xuống đất, ánh mắt Sở Du rơi xuống bảy cỗ quan tài, môi nàng run rẩy, hơi hé miệng, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể thành lời.
Nàng vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị tốt mọi thứ, nhưng vào khoảnh khắc Vệ Uẩn quỳ gối xuống, nàng mới chợt nhớ ra.
Trước khi đi, cũng là thiếu niên này tới thông báo cho nàng, cũng giống như hôm nay, quỳ một gối trước mặt nàng, rồi nói với nàng ——
Thiếu tướng quân phụng mệnh xuất chinh, lệnh mạt tướng giao khối ngọc này cho Thiếu phu nhân, ngài ấy dặn phu nhân, sẽ chiến thắng trở về, không cần lo lắng.
Chiến thắng trở về, không cần lo lắng.
Sở Du đi xuống bậc thang, giơ tay che trên cỗ quan tài kia rồi từ từ nhắm mắt lại.