Chương 132: Chương 132:

Tác giả: Mặc Thư Bạch

Sở Du nhìn bộ dạng tươi cười của Vương Lam, nghĩ là nàng ấy bị Thẩm Hựu quấy rầy, vỗ vỗ tay nàng ấy nói: "Chớ suy nghĩ nhiều. Nếu đã không có duyên phận, chẳng thà đừng suy nghĩ nhiều."


Biết Sở Du nghĩ sai, Vương Lam thở phào nhẹ nhõm, thuận theo suy nghĩ của Sở Du.
Hai người tán gẫu một hồi, Ngụy Thanh Bình trở về ngồi lên xe ngựa, ngước mắt nói với Vương Lam: "Tốt lắm, ngươi yên tâm."
Ba người ngồi trên xe ngựa nói chuyện phiếm suốt đường đi, cho đến khi đến Bạch Lĩnh, trái tim Vương Lam đều thấp thỏm không yên, khi đến Bạch Lĩnh, nàng ấy đi vào phủ của mình, vẫn không nhịn được nghĩ đến dấu vết trên người Sở Du.
Dấu vết kia là của ai để lại?
Cho dù Vương Lam có ngu dốt, cũng nhớ đến sáng sớm mà Sở Du và Vệ Uẩn ngủ bù, rồi những lời nói của Vệ Hạ nữa.
Cũng là do nàng ấy ngu dốt, nếu như là Tưởng Thuần thận trọng, sợ là lúc đó đã nghe ra vấn đề.
Tưởng Thuần có biết hay không?
Vương Lam có chút không nhịn được, tối ngày hôm đó trở về thì đi tìm Tưởng Thuần.
Tưởng Thuần vừa mới cùng Sở Du nói xong chuyện cũ, nhìn thấy Vương Lam đi tới, Tưởng Thuần cười nói: "A Lam cũng đến thăm ta?"
Vương Lam đi đến tán gẫu với Tưởng Thuần một lúc, Vương Lam cho hạ nhân lui ra, nói: "Muội đến là có mấy lời muốn nói với tỷ tỷ."
Tưởng Thuần cúi đầu uống trà, nghe Vương Lam nói thì nghi hoặc ngẩng đầu lên, thấy Vương Lam cố gắng nở cười: "Hình như A Du có người thích ở bên ngoài, tỷ tỷ có biết không?"
Tưởng Thuần dừng lại, có chút cân nhắc không biết Vương Lam đã biết bao nhiêu, nàng chần chừ một lát, cuối cùng nói: "Sao muội lại biết?"
Vương Lam thấy Tưởng Thuần do dự che giấu, dứt khoát đâm thủng lớp giấy mỏng manh này, hít sâu một hơi, trực tiếp nói: "Thật đúng là Tiểu Thất?"
Tưởng Thuần không lên tiếng, nàng đặt chén trà xuống, bình thản nói: "Những chuyện này không phải là chuyện ta với muội có thể quản được."
"Chuyện này... Chuyện này làm sao có thể được!"
Vương Lam đột nhiên đứng lên: "Trưởng tẩu như mẫu thân, một tay A Du nuôi hắn thành người. Đây... Đây quả thực là chuyện hoang đường!"
Tưởng Thuần không nói gì, nàng đặt cái nắp trên chén trà, chậm rãi nói: “A Du lớn hơn Tiểu Thất một tuổi, làm gì có chuyện ai nuôi lớn ai chứ? Chỉ là nâng đỡ lẫn nhau thôi. Tình hình Vệ Phủ của chúng ta như thế nào, muội còn không rõ sao? Bọn họ cùng nhau trải qua con đường đau khổ để đi đến ngày hôm nay, có tình ý, cũng là chuyện tốt.”
"Tỷ đã sớm biết?"
Vương Lam phản ứng kịp, Tưởng Thuần gật đầu, Vương Lam lộ ra vẻ khi*p sợ: "Bọn họ phá vỡ quy củ như vậy, tỷ không ngăn cản sao?!"
“A Lam, quy củ tồn tại là muốn cho cuộc sống tốt đẹp hơn.” Tưởng Thuần lãnh đạm nói: “Quy củ làm cho con người sống tốt đẹp hơn gọi là lễ tiết, quy củ làm cho con người xấu đi được gọi là lễ giáo. Thiếu một chữ, khác nhau một trời một vực. Bọn họ đã không phải xin lỗi bất cứ ai, phá vỡ quy củ của người khác, vậy thì đã sao? "
"Quá hoang đường..."
Vương Lam lắc đầu, không thể tin nói: "Bọn họ, tỷ, mọi người đều là điên hết rồi..."
Tưởng Thuần đứng dậy, đưa cho Vương Lam một tách trà nóng: "Muội hiểu cũng tốt, không hiểu cũng không sao. Dù sao thì muội cũng không liên quan gì đến chuyện này, giấu ở trong lòng, không gây chuyện mới sống tốt, quản tốt chính mình là đủ rồi."
Nghe vậy, Vương Lam sửng sốt, trong đầu chợt lóe lên gương mặt của Thẩm Hựu.
Thích ai đó, làm sao có thể kiểm soát được?
Nàng ấy đột nhiên như quả bóng xì hơi, đứng trước mặt Tưởng Thuần, thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là rời đi.
Trở lại Bạch Lĩnh, dưới mí mắt của Liễu Tuyết Dương, Sở Du không dám làm càn. Cho nên tối hôm đó nàng nói Vệ Uẩn đừng có đến, vẫn là nhẫn nại một chút mới tốt.
Chờ đến lúc ban đêm đi ngủ, không biết vì sao mà Sở Du không ngủ được.
Nàng luôn cảm thấy bên cạnh như có người nào đó, xoay người lại có thể sờ thấy, nhưng mà xoay người lại thì phát hiện không có một ai. Không chỉ không có người nào mà trái tim nàng cũng trống rỗng, trằn trọc đến nửa đêm vẫn là không ngủ được.
Nàng buồn bực khó chịu, thấy trời đã khuya, nàng mới đứng dậy, khoác thêm áo choàng bên ngoài rồi lặng lẽ đi vào phòng của Vệ Uẩn.
Lúc nàng đi đến, phòng của Vệ Uẩn vẫn đèn đuốc sáng trưng. Nàng không dám kinh động đến người khác, chỉ lặng lẽ ẩn nấp trên cây, chờ Vệ Uẩn tắt đèn, thị vệ xung quanh rời đi rồi mới lẻn vào.
Nhưng mà Vệ Uẩn có vẻ rất bận rộn, mãi vẫn không tắt đèn. Vì vậy nàng chỉ có thể nằm trên cây, nhìn Vệ Uẩn ngồi trước một đống tấu chương, nghiêm túc phê duyệt.
Lúc hắn đọc tấu chương rất nghiêm túc, ánh đèn phản chiếu gương mặt cao quý của hắn, mang theo một chút ấm áp. Sở Du nằm trên thân cây, nhìn gương mặt bình tĩnh trầm ổn của nam nhân, nhìn ánh sáng ngọn đèn bao quanh đường viền gương mặt hắn, bất tri bất giác có chút buồn ngủ.
Nàng cũng không biết tại sao giường cao gối mềm, cũng không bằng nằm trên cây hứng gió lạnh nhìn người này, lại làm cho nàng càng thêm an tâm.
Nàng nhìn người đó từ xa, có thể tìm được an ủi, nhắm hai mắt lại ngủ lúc nào không biết.
Mà Vệ Uẩn phê duyệt tấu chương xong vẫn chưa buồn ngủ. Hắn mím môi gọi Vệ Hạ đến, do dự một chút liền nói: "Phòng Đại phu nhân..."
"Đã sớm tắt đèn."
Vệ Uẩn: "...."
Hắn thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Vật nhỏ không có lương tâm."
Nhưng mà vừa dứt lời, một tiếng ngáy nhỏ nhẹ từ trong sân truyền đến.
Âm thanh này rất nhỏ, nhưng đối với cao thủ như Vệ Uẩn thì lại vô cùng rõ ràng. Vì vậy gần như cùng lúc đó, ám vệ của Vệ Uẩn rút kiếm ra, đâm thẳng về phía Sở Du!
Vệ Uẩn vội vàng ra lệnh: "Tất cả đều lui ra!"
Ám vệ nghe thấy lời này thì lập tức rút lui. Vệ Hạ cười cười liếc nhìn trên cây, dẫn tất cả hạ nhân ra khỏi sân viện, mang theo thân tín đứng canh bên ngoài viện.
Nhất thời trong viện chỉ còn lại một mình Vệ Uẩn, hắn đi đến bên cửa sổ, chống một tay nhảy qua bệ cửa sổ, đi xuống hành lang, đi đến dưới tàng cây. Mà mặc dù Sở Du đang ngủ, nhưng vẫn bị một tiếng “Tất cả đều lui ra” của Vệ Uẩn đánh thức. Nàng mở mắt vận động thân thể, thì nhìn thấy người thanh niên đang đứng dưới gốc cây, mỉm cười nhìn nàng.
Hắn ngửa đầu, chiếc áo choàng hoa văn hình mây viền màu ánh trăng rơi xuống đất, mái tóc tùy ý 乃úi lên bởi cây trâm bạch ngọc. Đôi mắt hắn tựa tiếu phi tiếu* nhìn nàng như thể đang nhìn một con mèo.
*như cười như không cười
Sở Du chậm rãi tỉnh lại, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ. Ban ngày thì nói hắn không được đến chỗ nàng, vậy mà đêm khuya nàng lại trốn ở chỗ này lặng lẽ nhìn hắn.
"Ta chỉ là không ngủ được..." Sở Dật có chút ngượng ngùng giải thích: "Tùy tiện lại đây nhìn một chút, chính là nhìn thôi."
Vệ Uẩn cười nhẹ một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn ám muội, như ngọc chém ngang dải lụa, khiến lòng người rạo rực.
Hắn cũng không nói nhiều, chỉ duỗi tay ra nói: "Xuống đây đi, trời lạnh."
Sở Du trầm mặc nhìn hắn, không nhịn được cười: "Ta không xuống, chàng làm sao?"
Vệ Uẩn thấy nàng cố tình gây sự, nụ cười càng sâu: "Nếu nàng không xuống, ta sẽ đi lên."
Sở Du nhìn thân cây, cảm thấy một mình nàng ngồi thì không sao, Vệ Uẩn mà lên sợ là cành cây yếu sẽ gãy mất. Vì vậy nàng lại nói: “Vậy nếu ta xuống dưới, chàng phải hứa với ta một điều"
"Điều gì?"
Vệ Uẩn cười nhìn nàng.
"Chàng đồng ý với ta một điều kiện, ta muốn cái gì sau này ta mới nói."
"Được."
Vệ Uẩn thoải mái đồng ý, Sở Du có chút kinh ngạc: "Hào phóng như vậy?"
"Cả người ta đều là của nàng, có cái gì mà không thể cầu được?"
Sở Du ngẩn người. Khi Vệ Uẩn nói ra lời này, ngược lại nàng có chút xấu hổ, tốt nhất là không nên trêu đùa hắn nữa.
Nhìn thấy gương mặt nàng đỏ bừng, Vệ Uẩn biết nàng xấu hổ, nên nhẹ nhàng nói: "Nàng xuống đi, đừng để bản thân bị lạnh nữa."
Lần này Sở Du không làm kiêu nữa, nàng thẳng tắp ngã thẳng vào vòng tay hắn. Vệ Uẩn duỗi tay ra, vững vàng bắt lấy nàng.
Vệ Uẩn nhìn cô nương rơi vào tay mình, ánh trăng chiếu lên gương mặt nàng, trên mặt vẫn còn ửng hồng, trong mắt có chút gian xảo đắc ý, nhìn qua vừa đáng yêu vừa linh động. Tuyệt nhiên khác hẳn với một Vệ Đại phu nhân ở bên ngoài.
Làm thế nào để nhìn ra một người có yêu ngươi hay không?
Chính là ở ngay trước mặt ngươi, nàng ấy trở nên chân thật nhất, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng ngày thường.
Nhìn Sở Du như vậy, Vệ Uẩn cảm thấy cô nương này không chỉ rơi vào vòng tay hắn mà còn rơi vào trong tim hắn. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, nhịn không được cúi đầu, hôn lên trán nàng một cái.
Sở Du không khỏi ngẩn người, sau đó vùi mặt vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, nói: "Hôn ta làm cái gì?"
Vệ Uẩn ôm nàng chậm rãi bước vào phòng, nhẹ giọng nói: "Nhớ ta sao?"
Sở Du không nói, Vệ Uẩn liền biết chính là như vậy.
Hắn bật cười, đặt nàng lên giường, sau đó cũng nằm xuống, dịu dàng nói: "Ta cũng nhớ nàng, nhớ đến nổi không ngủ được cho nên nửa đêm mới dậy phê tấu chương. Tất cả tấu chương đều đã phê xong nhưng vẫn không ngủ được. Hiện tại nàng vừa đến, ta lại cảm thấy bản thân có thể ngủ ngay lập tức."
Sở Du có chút ngượng ngùng lên tiếng, nói là đã nghe thấy. Vệ Uẩn nghiêng người, kéo nàng vào trong lòng, thở dài: "Còn chưa phân giường nhỉ? Chúng ta làm cẩn thận một chút, nàng thấy có thể không?"
Sở Du vùi mặt vào trong lòng hắn, không nói gì. Vệ Uẩn nghĩ là nàng còn lo lắng nên nói: "Nếu thật sự bị mẫu thân phát hiện, chúng ta cứ thú nhận, nên như thế nào thì làm như thế ấy, có được không?"
Sở Du nghe vậy vẫn không lên tiếng, Vệ Uẩn kéo nàng ra, thở dài: "A Du, nàng thấy sao? Nếu như đồng ý thì nói với ta một tiếng. Nàng không nói gì làm ta sợ."
"Ta không nói lời nào..." Sở Du có chút nhăn nhó nói: "Không phải là xấu hổ sao?"
Vì vậy chuyện chia phòng ngủ phòng không còn được nhắc đến.
Sau đó, Vệ Uẩn bắt đầu chuẩn bị chuyện tấn công Thanh Châu, Sở Du cũng bắt đầu chuẩn bị dược liệu.
Ngày hôm nay cách Thanh Châu đã không còn bao nhiêu thời gian, nàng phải chuẩn bị thêm đồ cứu trợ. Ngụy Thanh Bình và nàng đã cùng nhau chuẩn bị những thứ này, giúp nàng chuẩn bị dược liệu. Mặc dù nàng ấy không hiểu tại sao Sở Du lại chuẩn bị những thứ này nhưng nàng ấy chưa bao giờ xen vào chuyện của người khác. Cho nên Sở Du nói nàng ấy làm gì, nàng ấy cũng chỉ giúp đỡ mà thôi.
Ngoại trừ công sự, thời gian còn lại Sở Du đều ở nhà bồi Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương thấy bộ dạng nàng bận rộn như vậy, có chút không đành lòng khuyên giải an ủi nàng nói: "A Du, con cũng đừng để quá mệt mỏi, mệt mỏi hại thân thể, có thể lo lắng cho ai nữa?"
Sở du cười cười, trên miệng thì đồng ý, nhưng vẫn làm chuyện nên làm.
Liễu Tuyết Dương thấy Sở Du tiều tụy, trong lòng cũng có chút khó chịu, nói với Quế ma ma bên cạnh: "Ta cũng không hiểu hài tử A Du này quật cường như vậy để làm gì. Mấy chuyện đánh giặc ngày hôm nay, còn có Tiểu Thất nữa, nàng nên nghỉ ngơi mới phải, quan tâm nhiều như vậy để làm cái gì?"
"Dù sao Đại phu nhân cũng là một người... " Quế ma ma xoa Ϧóþ chân cho Liễu Tuyết Dương, tùy ý nói: "Trong lòng không vướng bận gì, nhưng vẫn muốn tìm chút chuyện để làm."
Lời nói này đâm vào lòng Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương có chút rầu rĩ nói: "Cũng là A Du hài tử này quá cố chấp. Một lòng thủ tiết vì A Quân. Nàng bận rộn như vậy, cũng là vì trong lòng cảm thấy đau khổ. Lại nói trước đây chúng ta đến bái phỏng Yến đại nhân, nhi tử của ông ta còn chưa đón dâu đúng không?"
"Vâng."
Quế ma ma cười nói: "Yến gia cũng là danh môn ở Côn Châu, dòng dõi trăm năm thanh quý. Nghe nói Yến gia Đại công tử tướng mạo song toàn, phong lưu phóng khoáng. Theo như nô tỳ thấy, Đại phu nhân cũng không phải là hết hy vọng, chỉ là ánh mắt quá cao, chưa chọn được nam nhân tốt. Cố đại nhân đã từng đi chơi hội với Đại phu nhân. Nếu như đổi lại là một nam tử ưu tú, cũng không nhất định phải như bây giờ?"
"Ngươi nói rất đúng." Liễu Tuyết Dương nắm tay Quế ma ma, suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi, ngươi chuyển cho ta một tờ bái thi*p, nói là ta mời Yến phu nhân và Yến đại công tử đến phủ chơi."
Nghe xong lời này, Quế ma ma nói vâng.
Đợi đến ngày hôm sau, Yến phu nhân và Yến đại công tử Yến Vân Lãng đến Vệ phủ. Người vừa đến, Liễu Tuyết Dương phái người đi truyền Sở Du, để cho nàng đi ra ngoài cùng nhau tiếp đãi khách.
Sở Du không suy nghĩ nhiều, mặc trang phục tùy ý mới đứng dậy ra cửa.
Mà lúc này, Vệ Uẩn đang ở trong phủ nha cùng thuộc hạ thương nghị việc tác chiến. Vệ Hạ vội vội vàng vàng tiến lên, nói nhỏ vào bên tai Vệ Uẩn: "Lão phu nhân mời Yến phu nhân và Yến đại công tử đến phủ uống trà, còn gọi Đại phu nhân đến tiếp khách!"
Sắc mặt Vệ Uẩn thay đổi, trong mắt mang theo lãnh ý. Hắn đứng lên, đảo mắt nhìn xung quanh, ngược lại hỏi một câu: "Yến đại công tử là ai?"
"Là Yến Thái Thú - Yến Vân Lãng sao?"
Thẩm Vô Song nhanh chóng nhớ đến một người. Vệ Uẩn giương mắt nhìn sang, im lặng nhìn Thẩm Vô Song nói: "Đệ nhất lãng tử Côn Châu, một đời tình thánh, có người nói nữ nhân mà hắn coi trọng, chưa bao giờ hắn để mất mục tiêu."
Sắc mặt Vệ Uẩn thay đổi, xoay người rời đi.
Thẩm Vô Song cũng không biết bản thân nói sai cái gì, kinh ngạc nói: "Vương gia? Vương gia, người đây là đi làm cái gì?"
Vệ Uẩn không quay đầu lại, cầm lấy ngoại bào, bước nhanh ra khỏi phòng, lạnh lùng nói: "Đi về nhà."
Thẩm Vô Song ngẩn người, ngước mắt lên nhìn Tần Thời Nguyệt phía đối diện.
Này là về nhà hả?
Rõ ràng là đi tìm kẻ thù thì có!

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc