Chương 117:
Ngày hôm sau khi thức dậy, Sở Du đưa tay sờ bên cạnh một cái, đã không thấy người đâu nữa. Hóa ra Vệ Uẩn đã lặng lẽ về phòng, Sở Du nhìn bên cạnh trống rỗng, đột nhiên cũng có chút mất mát.
Nàng kiềm chế loại cảm xúc bỗng nhiên dâng lên này, sau khi thức dậy rửa mặt chải đầu, nàng nghe Trường Nguyệt đi vào nói: “Đại phu nhân, Lục phu nhân đã dẫn sáu công tử đợi ở đại đường, mời người qua đó.”
Nghe thấy lời này, Sở Du ngẩn người, sau đó kinh ngạc lên tiếng: “Nàng ấy không đi Côn Dương?”
Nói xong nàng cũng biết, Trường Nguyệt không biết chuyện này. Thế là nàng vội vã đi tới đại đường, trong đại đường lại có người ngồi đầy, sáu tiểu công tử đều trở về rồi, trong phòng toàn là tiếng người líu ra líu ríu.
Lúc Sở Du đi vào thì nhìn thấy Tưởng Thuần đang kéo tay Vệ Lăng Xuân, nàng ấy cẩn thận quan sát vết chai trên tay Vệ Lăng Xuân, bây giờ Vệ Lăng Xuân đã mười một tuổi, giữa lông mày đã lờ mờ nhìn ra được một chút dáng vẻ năm đó của Vệ Thúc, đứng đắn lại anh tuần, trông là người chín chắn. Tưởng Thuần vừa nhìn vừa đau lòng: “Con ở bên ngoài đã chịu bao nhiêu khổ cực, sao trên tay lại nhiều vết thương như vậy?”
Vương Lam bên cạnh ôm Vệ Lăng Đông đang chơi chong chóng, nàng ấy nhẹ nhàng cười lên: “Đoạn đường này chúng ta gặp phải giặc ςướק, nhờ đó Lăng Xuân* bảo vệ chúng ta, võ nghệ của Lăng Xuân rất tốt, nhị tỷ có thể yên tâm.”
Nghe thấy lời này, khuôn mặt Vệ Lăng Xuân* đỏ lên, Vệ Lăng Thư đang Ϧóþ vai cho Liễu Tuyết Dương vội vàng nói: “Đúng vậy, đại ca rất lợi hại!”
*Ở hai chỗ này, tác giả để là Lăng Đông, editor xin phép để lại là Lăng Xuân cho phù hợp với bối cảnh.
Vệ Lăng Mặc đang Ϧóþ chân cho Liễu Tuyết Dương thì khẽ cười: “Nhị ca huynh không biết xấu hổ, chỉ biết tâng bốc đại ca.”
Vệ Lăng Thư quay đầu lại trừng mắt nhìn Vệ Lăng Mặc, hai huynh đệ lập tức lại bắt đầu ầm ĩ, Vệ Lăng Hàn ngồi quỳ chân bên cạnh Vệ Uẩn, đang cung kính nghe Vệ Uẩn giảng sách cho cậu, nghe thấy hai ca ca bên cạnh ầm ĩ, cậu ngẩng đầu, hơi có chút khó hiểu mà liếc mắt nhìn.
Toàn bộ trong phòng vô cùng náo nhiệt, trong lòng Sở Du ấm áp lên, nàng tiến lên vấn an Liễu Tuyết Dương, sau đó lại quay người nhìn về phía Vệ Uẩn, cung kính gọi một tiếng: “Hầu gia.”
Vệ Uẩn bị nàng làm cho ngẩn người, sau đó hắn vội vàng gật đầu nói: “Đại tẩu tới rồi.”
“A Du là người nhiều lễ.”
Liễu Tuyết Dương cười lên: “Con xem, làm Tiểu Thất của chúng ta giật nảy mình.”
“Bây giờ dù sao chúng ta cũng không thể so với trước kia,” Tưởng Thuần điềm đạm nói: “Bây giờ bên ngoài đều đang nhìn chúng ta, A Du làm cũng đúng, người một nhà chúng ta lập Tiểu Thất lên trước thì người bên ngoài mới không xem thường.”
Lời này chính là ý của Liễu Tuyết Dương, bà gật đầu nói: “Ta cũng có ý này. Sau này mọi người phải học theo A Du nhiều hơn.”
Sở Du cúi đầu đáp vâng, không nhiều lời. Vệ Uẩn không để lại dấu vết mà nhìn nàng một cái, hắn mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Vương Lam trở về rồi, Liễu Tuyết Dương vui vẻ quyết định mang theo cả nhà ra ngoài đi dạo một chút. Sáu công tử còn phải đi học, mặc dù Vương Lam bôn ba ở bên ngoài nhưng lại chưa bao giờ bỏ quên việc học của sáu vị công tử, thế là chỉ còn lại năm người, do Liễu Tuyết Dương dẫn đi vào trong viện.
Một phen biên cố này, Liễu Tuyết Dương bị kinh hãi không nhỏ, thân thể rõ ràng đã yếu ớt đi rất nhiều, Vương Lam và Tưởng Thuần ở phía trước đỡ lấy bà, Vương Lam nhẹ giọng nói về cuộc gặp gỡ của nàng ấy sau khi ra khỏi thành.
“Sau khi ra khỏi thành, con vốn định đi về phía Côn Dương nhưng trên đường vẫn bị người ta truy đuổi chặn đường, sau khi không dễ gì mới chạy trốn ra ngoài được, bởi vì lâm vào cảnh khó khăn, lại gặp giặc ςướק. Cũng may Lăng Xuân có võ nghệ cao đường, dẫn dắt Lăng Thư và Lăng Mặc, mang theo con một đường chạy tới Hoài Thành, ba đứa trẻ đều bị thương, con cũng sắp không có cách nào nữa, cuối cùng may mà được binh sĩ Hoài Thành cứu, biết được Tri phủ Hoài Thành chính là người của Tiểu Thất, tụi con liền dừng ở Hoài Thành, dưỡng thương cho mấy đứa nhỏ.”
Nói xong, Vương Lam đỏ mắt: “Là con không chăm sóc tốt cho chúng nó…”
Mọi người thấy Vương Lam tự trách thì rối rít an ủi, Sở Du và Vệ Uẩn đi phía sau lẳng lặng nghe, Sở Du có chút cảm khái, thật ra Vương Lam có thể đi đến bước này, nàng cũng chưa từng nghĩ tới, cũng là vô cùng không dễ dàng.
Sở Du giống như thật sự có chút hoảng hốt, trong lúc lơ đãng thì cảm thấy có người cầm tay nàng.
Nang bỗng nhiên quay đầu, trông thấy Vệ Uẩn đứng bên cạnh nàng, vẻ mặt bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra cái gì cả.
Con đường chật hẹp, thân thể Vệ Uẩn cao lớn, hai người đi song song với nhau liền dồn chung một chỗ với Sở Du, ống tay áo hai người sát vào nhau, cũng không thấy rõ cái nắm tay bên dưới ống tay áo.
Sở Du nhíu mày, nhẹ nhàng muốn tránh ra, Vệ Uẩn lại đổi cách kéo nàng, hai người, một người muốn tránh một người một nắm, ở dưới tay áo đấu trí đấu dũng, trên mặt lại đều là vẻ mỉm cười bất động, bình thản ung dung.
Nha hoàn phía sau bọn họ là Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt, Sở Du cũng không lo lắng, nhưng Liễu Tuyết Dương ở ngay phía trước, Vê Uẩn lôi lôi kéo kéo nàng như vậy, cả trái tim nàng đều lơ lửng, chỉ sợ người phía trước quay đầu lại.
Dây dưa được nửa đường như vậy, Sở Du cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nàng bỗng nhiên dùng sức, đánh “bộp” một cái lên tay Vệ Uẩn, ba nữ nhân phía trước nghe thấy âm thanh thì quay đầu, trông thấy Vệ Uẩn che lấy tay mình, Sở Du thật thà đứng một bên, Vệ Uẩn trông thấy ánh mắt ân cần của Liễu Tuyết Dương thì gian nan cười cười: “Có con muỗi.”
Vương Lam có chút tò mò: “Bây giờ đều lập thu* rồi, còn có muỗi sao?”
*Là ngày 7, 8, 9 của tháng 9.
“Có.” Vệ Uẩn chân thành nói: “Con muỗi vô cùng lớn.”
“Vậy thì vẫn quay về đi.” Liễu Tuyết Dương thở dài: “Ta cũng có chút mệt rồi.”
Liễu Tuyết Dương mở miệng, mọi người cũng không tiếp tục đi dạo nữa. Vương Lam và Tưởng Thuần đỡ Liễu Tuyết Dương trở về phòng, Vệ Uẩn nhìn Sở Du, cười nói: “Ta đưa tẩu tẩu trở về.”
Sở Du gật đầu, không nói nhiều, hai người đi trên hành lang, Vệ Uẩn thấy bốn bề vắng lặng thì quay đầu nhìn nàng nở nụ cười: “Tẩu tẩu, con muỗi hôm nay cắn vô cùng đau.”
Sở Du khe khẽ cười một tiếng, không nói gì. Chờ đến nội viện của Sở Du, Vệ Uẩn muốn đi theo vào, Sở Du “ầm” một cái đóng chặt cửa lại. Vệ Uẩn ngẩn người, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt bên cạnh nhìn hắn, hắn mặt ngoài có chút không nhịn được, khẽ ho một tiếng rồi quay người rời đi.
Chờ đến ban đêm, Sở Du khóa thêm hai cái khóa lớn trên cái cửa sổ phòng mình rồi an tâm đi ngủ.
Đợi đến nửa đêm, nàng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng sột soạt, Sở Du mở mắt ra, trông thấy chỗ cửa sổ có người dùng một cái dây kẽm đang móc cái gì đó.
Một lát sau, đối phương cuối cùng cũng ý thức được là đã có thêm ổ khóa, hắn dừng lại, cuối cùng cũng rời đi.
Sở Du thấy hắn đi rồi, nàng lật người qua, trong lòng cũng không nói ra được là cảm giác gì. Yên tâm, lại có chút khó chịu, nhưng mà không bao lâu, nàng lại cảm thấy trên đỉnh đầu là tiếng sột soạt.
Nàng tò mò thò đầu ra, liền nhìn thấy đôi mắt lộ ra ngoài của Vệ Uẩn từ trên nóc nhà gạch ngói.
Sở Du: “...”
Đối phương trông thấy nàng thì nhanh chóng dời đi thêm vài miếng ngói, để lộ ra nụ cười lấy lòng của hắn.
Sở Du hiểu rõ, đêm nay không thả hắn vào thì nóc nhà này sợ là không giữ được nữa. Nàng xụ mặt, đi mở khóa, sau đó đứng ở vị trí Vệ Uẩn có thể nhìn thấy, nàng chỉ chỉ cửa sổ, lại dùng động tác ra hiệu động tác sửa mái ngói lại. Vệ Uẩn ngầm hiểu, ngoan ngoãn đắp ngói lên, chưa đầy một lúc, Vệ Uẩn từ cửa sổ chuồn vào.
Sau khi hắn vào, không đợi Sở Du nổi giận, hắn đi qua ôm lấy nàng trước, mở miệng liền nói: “Ta sai rồi.”
Biết co biết duỗi, khiến cho người ta chưa mở miệng mắng người cũng trút được cơn tức.
“Sai chỗ nào?”
“Lần sau không trêu chọc nàng trước mặt mẫu thân nữa.”
Giọng nói Vệ Uẩn rầu rĩ: “Nghe lời nàng, làm một tiểu tình nhân giấu giếm không thể lộ ra ngoài ánh sáng.”
Nghe thấy lời này, Sở Du không nhịn được mà cười ra tiếng.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói dịu dàng: “Không phải nói là chờ ta sao?”
Vệ Uẩn ngẩn người, hắn nghe nàng nói thì suy tư một lát, cuối cùng nói: “Là lòng ta gấp.”
Sở Du thở dài, không nhiều lời nữa. Hai người về giường, nằm vuốt ve nói chuyện một lúc, Sở Du thấy Vệ Uẩn có chút buồn ngủ, hắn tỉnh tỉnh mê mê, nàng không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Tiểu Thất.”
“Hửm?”
“Chàng ở bên ngoài bốn năm, có từng nhìn thấy cô nương xinh đẹp nào không?”
“Ừm.”
Vệ Uẩn thuận miệng trả lời, trong lòng Sở Du lơ lửng, nàng nhích lại gần hắn, dùng tay vòng lấy hắn, thấp giọng nói: “Ai đẹp nhất?”
“Nàng.” Vệ Uẩn không lưỡng lự, hắn cau mày, nói lầm bầm: “A Du, ngủ đi, buồn ngủ quá…”
“Ngoại trừ ta thì sao?”
Sở Du kiên nhẫn hỏi dò, Vệ Uẩn cảm thấy mình buồn ngủ đến mức có chút không có cách nào suy nghĩ được nữa, hắn cố gắng phân tích xem nàng đang hỏi cái gì, cuối cùng nói: “Ngụy Thanh Bình?”
Nghe thấy lời này, Sở Du bỗng nhiên sửng sốt.
Ngụy Thanh Bình chính là Thanh Bình Quận chúa rồi.
Hóa ra bọn họ đã gặp nhau, gặp ở đâu? Gặp thế nào?
Vô số suy nghĩ hỗn loạn, Sở Du có chút bối rối, nàng đột nhiên rất hối hận vì đã hỏi vấn đề này, hỏi làm gì chứ?
Nàng có vô số vấn đề muốn hỏi, nhưng lại sợ hỏi thì chính là đâm đao vào chính mình, nàng hít một hơi thật sâu rồi xoay người, đưa lưng về phía Vệ Uẩn.
Nàng nhìn chằm chằm vào cửa sổ, nhiều lần khuyên răn bản thân, thôi thôi, chẳng qua là gặp mặt một lần mà thôi, lại có cái gì chứ?
Nhưng mà trằn trọc trở mình, nàng cuối cùng vẫn không nhịn được mà lật người Vệ Uẩn lại.
Vệ Uẩn có chút sụp đổ rồi, hắn nhỏ giọng cầu xin nàng: “A Du tốt, nàng đây là muốn làm gì vậy.”
“Không cho phép chàng cảm thấy nàng ta xinh đẹp.”
Sở Du nghiêm túc nhìn hắn, Vệ Uẩn hoảng hốt trợn to mắt, giống như là có chút hiểu rõ rồi.
Hắn nhìn khuôn mặt nghiêm túc lại mang theo chút ngây thơ của nữ tử trong đêm, nghe nàng tiếp tục nói: “Vệ Uẩn, ta nói với chàng, sau này chàng thích những người khác cũng không sao, chàng cảm thấy không muốn ở bên ta cũng không có gì, thế nhưng chàng nhớ kỹ cho ta, chàng tuyệt đối không thể lừa gạt ta. Chàng thích ta thì thích, thích người khác thì thích người khác, thích thì phải kịp thời nói cho ta biết, biết chưa!”
“Nói cho nàng biết,” Vệ Uẩn không nhịn được cười: “Nàng muốn làm sao?”
“Không làm sao cả,” Trên mặt Sở Du ra vẻ bình tĩnh: “Chàng không thích ta nữa thì ta sẽ không thích chàng nữa.”
Nghe thấy lời này, cơn buồn ngủ của Vệ Uẩn cũng tan mất, hắn mỉm cười nhìn nàng: “Vậy bây giờ nàng thích ta rồi?”
Sở Du hơi sững sờ, cảm thấy giống như đã bị gài vào vòng tròn gì đó, Vệ Uẩn cười lớn lên, vươn tay vớt người vào trong lòng: “Cô nương ngốc của ta, nàng đây là ghen rồi.”
“Ta không có!”
Sở Du đưa tay đẩy hắn, Vệ Uẩn cười không buông tay, cố định nàng ở trong иgự¢, dỗ dành nàng nói: “Được rồi được rồi, ta không ồn ào với nàng nữa. Nàng yên tâm, ta không thích Ngụy Thanh Bình, ta cũng không thích người khác.”
“Ta chỉ thích nàng, chỉ thích một mình nàng.”
Sở Du nghe thấy lời này, dù sao vẫn cảm thấy có chút hài lòng, nhưng nàng vẫn lạnh mặt không nói lời nào, Vệ Uẩn cảm thấy Sở Du như vậy vô cùng đáng yêu, suy nghĩ một chút, hắn lại nghiêm túc nói: “Thật ra ta cảm thấy Trưởng công chúa rất xinh đẹp.”
Sở Du: “...”
Vệ Uẩn có chút khó hiểu: “Sao nàng không ghen nữa?”
Sở Du cười lạnh một tiếng, nàng kéo chăn mền lên, nhắm mắt lại: “Đi ngủ!”
Đợi đến ngày hôm sau, sáng sớm Sở Du thức dậy, Trường Nguyệt liền tiến vào nói: “Phu nhân, Hầu gia bảo người đến phòng nghị sự.”
Trên mặt Sở Du bình tĩnh, nàng gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ, buổi sáng người này đi lúc nào.
Nàng suy tư mà đi đến phòng nghị sự, sau đó liền trông thấy có người ngồi đầy trong sảnh, hóa ra là mấy người Vệ Thu, Vệ Hạ và Vệ Thiển trở về rồi. Ngoại trừ những người này cùng với Tần Thời Nguyệt và Thẩm Vô Song thì trên bàn còn có nhiều thêm mấy gương mặt mà Sở Du không quá quen thuộc, nàng tiến vào, tất cả mọi người đứng lên hành lễ với nàng: “Đại phu nhân.”
Sở Du gật đầu, Vệ Uẩn đứng lên nói: “Tẩu tẩu đến ngồi bên này.”
Sở Du dựa theo sự dặn dò của Vệ Uẩn mà ngồi vào vị trí bên tay trái Vệ Uẩn. Vệ Uẩn giới thiệu người với Sở Du.
“Đây là sư phụ ta, danh sĩ Đào Tuyền.”
Người mà Vệ Uẩn giới thiệu gặp mặt là một ông lão nhìn qua năm mươi tuổi, tiên phong đạo cốt, ngược lại có khí độ bất phàm. Sở Du vội vàng hành lễ, tên của người này nàng từng nghe qua, năm đó Thuần Đức đế đã từng ba lần vào núi cho mời cũng không mời được vị lão tiên sinh này làm quan.
“Vị này là Tả tướng quân, Trần Trạch…”
Sau khi Vệ Uẩn giới thiệu gặp mặt cho nàng, sau đó hắn nói với Vệ Thu, Vệ Hạ và Vệ Thiển: “Các ngươi đi hỏi, mỗi người trả lời như thế nào, nói thử đi?”
Nói xong, hắn liền nhìn về phía Vệ Thu. Vệ Thu bình tĩnh nói: “Vương gia nói, nguyện tiến lùi cùng Hầu gia.”
Vệ Uẩn gật đầu, nhìn về phía Vệ Hạ, Vệ Hạ gian nan cười lên: “Sở Thế tử không nhiều lời gì cả, chỉ nói để xem lại đã, có điều Sở Thế tử nói… cái đó, nếu không thì Đại phu nhân vẫn là trở về…”
“Vệ Thiển,” Vệ Uẩn trực tiếp cắt ngang lời của Vệ Hạ, hắn nhìn về phía Vệ Thiển. Vệ Thiển nuốt một ngụm nước bọt, không dám lên tiếng. Vệ Uẩn nhíu mày: “Câm rồi?”
Vệ Thiển quyết tâm, nhắm mắt lại nói: “Tống Thế tử nói, hắn muốn liên hôn với Nhị phu nhân nhà chúng ta, gả Nhị phu nhân cho hắn thì làm gì cũng được!”
Chương 118:
Nghe thấy lời này, người ở đây đều sửng sốt, Vệ Uẩn nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Tống Thế Lan hắn xem Vệ gia ta là cái gì vậy?!”
Suy nghĩ của người ngồi ở đây không khác mấy so với Vệ Uẩn, mặc dù Tống Thế Lan có xuất thân là thứ tử nhưng mà những năm này, giá trị bản thân hắn ta lại là nước lên thì thuyền lên, thiên hạ bây giờ chia năm xẻ bảy, trong tay Tống Thế Lan cầm binh quyền, hắn ta sống một mình ở Quỳnh Châu, cộng thêm tính cách nhã nhặn, dung mạo xuất chúng, bởi vì năm đó hắn ta thân là thứ tử vẫn luôn chưa từng có hôn phối cho đến bây giờ, đã sớm chọc cho rất nhiều quan lại quyền quý đều trông thấy mà thèm, hiện nay là nhân tuyển vị hôn phu chạm tay là có thể bỏng tay giống như Vệ Uẩn. Mặc dù đạo đức và dung mạo của Tưởng Thuần đều tốt nhưng dù sao con của nàng ấy cũng đã mười một tuổi rồi, gia thế lại không tính là xuất sắc, còn là thứ nữ, nhìn thế nào thì Tống Thế Lan cũng không thể cầu hôn nàng ấy.
Hơn nữa, Tưởng Thuần lại không phải là người đợi gả mà chính là Nhị tẩu của Vệ Uẩn, liên hôn đến trên đầu nàng ấy, nói ra lời này, làm thế nào cũng mang theo mấy phần ý vị nhục nhã. Thế là người ở đây ai cũng lạnh mặt, Tần Thời Nguyệt mím môi nói: “Khinh người quá đáng!”
Sở Du nhìn thấy mọi người xúc động phẫn nộ, mắt thấy Vệ Uẩn muốn từ chối, nàng nhịn không được mà lặng lẽ kéo tay áo hắn một cái.
Bọn họ vốn ngồi song song với nhau, động tác nhỏ này của nàng bị cái bàn che chắn, Vệ Uẩn quay đầu thì thấy Sở Du cười nói: “Chuyện này, vẫn là hỏi Nhị phu nhân một chút đi.”
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn dường như có chút hiểu ra, hắn gật đầu, một lần nữa nói: “Cũng phải, có lẽ trong chuyện này cũng có nhiều nội tình mà chúng ta không biết đâu.”
Nói xong, Vệ Uẩn thay đổi chủ đề, hỏi thăm tin tức trong Hoa Kinh.
“Hầu gia vừa ra khỏi Hoa Kinh, Triệu Nguyệt liền hạ chỉ, nói Hầu gia khi quân trái luật, phạm thượng làm loạn, tung lời đồn vu hãm vua, luận tội cho thiên hạ thảo phạt.”
Vệ Thu quản lý tình báo, hắn ta sắp xếp ra tin tức quan trọng nhất. Vệ Uẩn đáp lại một tiếng, sau đó nói: “Gần đây người tìm nơi nương tựa có bao nhiêu?”
“Khoảng ba ngàn, có điều số người mỗi ngày tới nhờ vả đang gia tăng.” Vệ Hạ cung kính trả lời: “Sự sắp xếp của Đại phu nhân đã có tác dụng.”
Lời này làm cho tất cả mọi người nhìn về phía Sở Du, Sở Du có chút xấu hổ: “Vẫn là Vệ Hạ nói đi.”
“Mấy năm nay Đại phu nhân kinh doanh sản nghiệp rất nhiều, nhất là nguồn tin tức dày đặc của dân cư. Sau khi chuyện của Hầu gia xảy ra, màn đêm ở Hoa Kinh buông xuống thì có người để huyết thư ở cột tuyên cáo nói ra đủ loại chuyện xấu trong nhiều năm qua của Triệu Nguyệt, còn nói thật ra năm đó Tần vương Thế tử chân chính đã sớm ૮ɦếƭ, Triệu Nguyệt gϊếŧ Thẩm ngự y chính là để giữ bí mật này, Triệu Nguyệt vốn không phải là huyết mạch của thiên gia.”
“Sau đó các quán rượu, sòng bạc, thanh lâu, khách trạm ở trong Kinh, nơi nào Đại phu nhân cũng để người truyền đi tin tức này. Còn để gánh hát trên đường dựng đài hát hí khúc liên quan tới Triệu Nguyệt, đồng thời đề cập đến Triệu Nguyệt hại người đoạt ngôi như thế nào, các cử chỉ hành vi sau khi đoạt ngôi, Đại phu nhân đã sớm cho người ta chế thành thoại bản, đã chuẩn bị hơn vạn bản, bây giờ ở trên phố tranh nhau truyền đọc, các vùng ở Yến Châu đã bị liệt là sách cấm*, nhưng vẫn do bách tính tự mình lén xem.”
Nghe được những chuyện này, Vệ Uẩn không nhịn được cười.
Chuyện sách cấm* như thế này, nếu như Triệu Nguyệt nhịn được thì có lẽ bách tính còn không muốn xem đến vậy. Triệu Nguyệt vừa cấm, sợ là trái lại đã tạo ra tiếng tăm cho sách này.
*Chỗ này raw để là □□, edtior mạn phép thay từ vào để phù hợp với bối cảnh.
Lời đồn dù sao cũng chạy nhanh hơn chân tướng, giội nước bẩn dù sao cũng dễ hơn nhiều so với rửa sạch sẽ.
Vệ Uẩn nhịn cười, quay đầu nhìn về phía Vệ Thu: “Vậy chuyện ta bảo các ngươi sắp xếp các hiện tượng kỳ dị, ngươi đi làm rồi?”
“Ta đã nghe nói rồi,” Đào Tuyền cười lên: “Vài ngày trước, có bách tính hỏi ta, có biết chuyện phượng rơi ngọc thạch hay không, ta liền suy đoán đây là tác phẩm của Vệ Thu rồi.”
“Cái gì gọi là phượng rơi ngọc thạch (PS: Đây không phải là bản gốc, là sự cải biên của một câu chuyện nào đó thời chiến quốc)?”
Sở Du có chút khó hiểu, Đào Tuyền cung kính nói: “Hồi bẩm đại phu nhân, đây là một hòn đá không bình thường mà bây giờ dân chúng đều đang nói đến. Họ nói rằng có một thợ săn vào núi đi săn, sau khi mệt mỏi thì nghỉ ngơi tại bờ sông, chờ đến lúc hắn mở mắt ra thì nhìn thấy một con phượng hoàng đứng trên một tảng đá, con phượng hoàng kia có thể nói tiếng người, nó hỏi hắn bây giờ là năm nào? Thợ săn kia đáp là năm Nguyên Hòa thứ tư, con phượng hoàng kia nói, không đúng, là năm vong quốc. Phượng hoàng lại hỏi, chủ bây giờ là người nào? Thợ săn đáp, đời thứ tư của Triệu thị, phượng hoàng lại lắc đầu, trả lời, không đúng, là người họa quốc. Sau đó phượng hoàng hót dài một tiếng rồi biến mất trước mắt thợ săn, thợ săn tiến lên ôm hòn đá kia trở về, sau khi ngọc mở ra, bên trong quả nhiên có một khối mỹ ngọc. Trên ngọc kia viết mười sáu chữ nhỏ, chữ là do Chu Văn viết, viết là ‘sao sa họa quốc, thiên phạt buông xuống, Chu Tước tại Bắc, phải hộ mãi mãi’.”
Đào Tuyền nói đến mức ý cười nhẹ nhàng, Vệ Uẩn vỗ tay tán dương: “Làm tốt lắm!”
Chu Tước tại Bắc, phải hộ mãi mãi. Chu Tước là biểu tượng của Vệ gia, sự ý chỉ này đã hết sức rõ ràng.
Sở Du nghe sự sắp xếp của Vệ Uẩn, lại nghe bọn họ bắt đầu thương nghị chuyện đóng đô.
Dù sao Côn Châu cũng hỗn tạp, thế lực các phe đều tự mình chiếm đất làm doanh trại ở nơi này, chung quy là không ổn, Vệ Uẩn và Sở Du bàn bạc với những người khác, cuối cùng quyết định cử hành đại điển phong vương ở Bạch Lĩnh của Bạch Châu, chuyển nhà đến Bạch Lĩnh.
Bạch Lĩnh là nơi ở Bạch Châu mà Vệ gia hoàn toàn khống chế, khoảng cách đến Côn Châu lại không tính là quá xa, tiến thì có thể công, lùi thì có thể thủ, cộng thêm đó vốn là châu phủ của Bạch Châu nên cũng xem như là phồn hoa.
Chờ sau khi định ra thì đêm đã khuya, tất cả mọi người lui ra, chỉ để lại Sở Du và Vệ Uẩn ở trong phòng. Vệ Uẩn cho người lui xuống rồi đứng dậy, đi tới trước cửa.
Hắn nhìn bầu trời sao bên ngoài, đưa lưng về phía Sở Du, bình tĩnh nói: “A Du, trận đánh này nếu ta thua thì nàng làm thế nào?”
“Chàng sẽ không thua.”
“Nếu ta thua thì sao?”
Sở Du không lên tiếng, sau một hồi, nàng chậm rãi nói: “Vậy ta sẽ thay chàng đánh tiếp trận này.”
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn cười sáng ngời phát ra tiếng, hắn xoay người, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nữ tử ngồi ngay thẳng bên ánh nến.
Tư thế ngồi của nàng đoan trang thong dong, rõ ràng là thân thể yếu ớt như thế, lại giống như có thể chèo chống non sông Đại Sở.
Vệ Uẩn nhìn nàng, nhịn không được lại hỏi: “Vậy nếu như trận này thẳng thì nàng lại làm thế nào?”
“Trong nhà còn có năm con mèo,” Giọng nói Sở Du bình thản, Vệ Uẩn hơi sững sờ, không nghĩ tới làm sao nàng lại nhắc đến cái này, Sở Du tiếp tục nói: “Nuôi bọn chúng đến khi ૮ɦếƭ già.”
Thiên hạ thái bình, chẳng qua chỉ là nuôi mèo chơi chim, lại có thể thế nào?
Vệ Uẩn nhận được đáp án này, hắn đi lên phía trước, ôm đối phương vào trong иgự¢.
“Nàng nói xem ta có phúc như thế nào, sao lại có thể gặp được nàng?”
Hắn dịu dàng mở miệng, Sở Du có chút nóng mặt, nàng không trả lời hắn, không nói một lời.
Dựa vào chốc lát, Vệ Uẩn đưa nàng về phòng, trên đường đột nhiên nhớ tới: “Nhị tẩu và Tống Thế Lan có chuyện gì vậy?”
“Nhị tẩu của chàng đã nói qua chuyện này với ta. Bốn năm, ta từng để tỷ ấy đi đưa tin cho Tống Thế Lan một lần, lúc ấy tỷ ấy đi thăm hỏi bằng hữu của mình trước, không nghĩ tới khi đó tòa thành kia bị Bắc Địch chiếm mất, Tống Thế Lan biết được tỷ ấy ở trong thành, nể mặt chàng mà tiến lên ૮ưỡɳɠ éρ lấy lại thành, lúc công thành, A Thuần cản một mũi tên cho hắn, ở nơi đó nghỉ ngơi hơn nửa tháng.”
Vệ Uẩn gật đầu, thế cục vào bốn năm trước quá hỗn loạn, rất nhiều thứ hắn hoàn toàn không lo được nhiều như vậy, Sở Du tiếp tục nói: “Sau đó Tống Thế Lan vẫn luôn quấn lấy tỷ ấy, bây giờ đã sắp năm năm rồi. Lời đó của hắn là rượu cũ đựng trong bình mới, chàng nghe một chút là được rồi, tuyệt đối đừng tưởng thật. Tống Thế Lan kia khôn khéo cỡ nào, làm sao có thể vì một nữ nhân mà đưa ra quyết định trọng đại như vậy được?”
Sở Du híp mắt: “Chàng nhìn đi, không bao lâu nữa, hắn chắc chắn cũng sẽ tự phong làm vương.”
Dù sao thì bây giờ thiên hạ này đã loạn như vậy, Tống Thế Lan thừa cơ mượn danh nghĩa để chiếm đoạt, đây mới là phong cách của hắn ta.
Vệ Uẩn gật đầu, lại nói: “Vậy Nhị tẩu nghĩ như thế nào?”
“Chuyện này,” Sở Du suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới trước kia lúc Tưởng Thuần quan tâm mà nối dây tơ hồng cho nàng, nàng khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu nói với Vệ Uẩn: “Chờ về đến Bạch Thành, chàng cử hành đại điển phong vương, chàng cũng mời Tống Thế Lan tới. Tình cảm đều phải bồi dưỡng, chàng để A Thuần tiếp xúc với hắn một chút.”
Vệ Uẩn nghe thấy lời này thì cau mày, dường như không quá vui vẻ.
Sở Du hơi nghi hoặc một chút: “Chàng đây là sao vậy? Hình như không đồng ý?”
“Ta chính là cảm thấy có chút kỳ lạ,” Vệ Uẩn khép tay trong tay áo, nhàn nhạt nhìn Sở Du một cái: “Một người rồi hai người, sao lại nhìn chằm chằm vào phu nhân Vệ gia ta không thả vậy?”
Nghe thấy lời này, Sở Du “phụt” bật cười.
“Nếu như không ai coi trọng chúng ta,” Sở Du cảm khái: “Vậy thì chứng minh ánh mắt của các ca ca chàng kém đến mức nào.”
Lời nói này khiến Vệ Uẩn vui vẻ hơn rất nhiều, hắn gật đầu: “Ánh mắt của Vệ gia ta đương nhiên là rất tốt.”
Nói xong hắn quay đầu lại nhìn nàng, cười mà như không cười: “Giống như A Du nhà ta, chính là rất tốt.”