Kết thúc tuần trăng mật, Ung Tuấn Triển quay về công ty; vì có mấy dự án lớn quan trọng nên anh bận tối mày tối mặt. Tuy mỗi đêm anh đều về nhà ngủ nhưng thường phải tối khuya, và thường chỉ trong buổi ăn sáng anh mới được gặp mặt con trai mình. Đây cũng là lý do khiến Vạn Tử Tẩm kiên trì muốn hai người nhất định phải ăn sáng ở nhà rồi muốn đi đâu thì đi. Bằng không, cha con sống chung dưới một mái nhà mà mấy tuần không thấy mặt nhau được một lần thì còn ra thể thống gì?!
– Cà phê và sữa của hai người đây! – cô chuẩn bị hai thức uông đưa tới trước mặt hai cha con rồi vội vàng cắt hoa quả để chồng đưa theo tới công ty.
Hàng ngày cô đều tự mình chuẩn bị một hộp đựng ít nhất năm thứ hoa quả tươi cho anh mang đi làm, nếu không cả ngày bận rộn thế này thì anh lại đi xã giao, uống cà phê, rồi hút thuốc, thức đêm. Dạ dày nếu không có chút hoa quả vào thì rất khó để điều hòa, bình thường.
Về phần Trọng Hàm thì không cần nói. Nó chính là bảo bối của cô, đương nhiên là cô cũng có ý định như vậy.
Sau bữa tối, bình thường nó sẽ có một giờ để giải trí. Lúc nó ngồi xem phim hoạt hình thì cô sẽ gọt hoa quả để ngồi xem cùng nó; hai mẹ con cùng nhau ăn.
Vì muốn bồi thường cho nó những thiếu hụt, thậm chí cô còn tự mình đưa đón nó đi học hàng. Ung Tuấn Triển từng ngăn cản, anh sợ cô sẽ mệt mỏi nhưng cô không cảm thấy mệt hay phiền chút nào.
Sau khi đưa Trọng Hàm tới trường, cô thuận đường đi mua thức ăn và còn có thể tới hiệu sách, xem phim hoặc tới nhà xuất bản nói chuyện.
Buổi tối, cô đi đón Trọng Hàm, hai mẹ con sẽ cùng nhau về nhà; cô sẽ hâm nóng đồ ăn đã nấu từ trước, chờ tới khi Trọng Hàm vệ sinh xong thì đã có cơm ăn. Cảm giác kia thật tuyệt diệu, sao lại nói là phiền được?
– Ba ba! – Trọng Hàm đợi tới khi bóng cô đi vào phòng bếp thì mới nhỏ giọng nói. – Ba ba nên tìm một người giúp việc mới đi, nếu vậy thì mẹ mới có thời gian để sinh em gái cho con chứ!
Ung Tuấn Triển ngắm vẻ mặt người lớn của con, thầm kinh ngạc. Ngay cả anh cũng chưa nghĩ tới chuyện này, thế mà nó lại nghĩ được.
– Là tự con nghĩ ra sao?
Trọng Hàm gật gật đầu:
– Vì con thấy mẹ rất vất vả. Ngôi nhà rất lớn, ngày nào mẹ cũng phải quét dọn.
Anh mỉm cười, tán thành:
– Được, ba ba đã biết. Ba ba rất vui vì con đã biết suy nghĩ, lo lắng cho mẹ. Nếu mẹ biết nhất định sẽ hạnh phúc lắm.
Buổi tối, anh đem suy nghĩ của Trọng Hàm nói cho Vạn Tử Tẩm nghe, đúng là cô rất hạnh phúc.
– Là Trọng Hàm trộm nói với anh hả?
Thực ra cô không mệt chút nào, quần áo của mọi người đều được đưa tới cửa hàng giặt quần áo, công việc chỉ có chuẩn bị ba bữa cơm và quét dọn.
Nấu những bữa cơm ngon cho cha con anh là một niềm hạnh phúc lớn lao của cô; về chuyện quét dọn thì mỗi ngày làm một chút, không tính là vất vả. Huống chi phòng bếp cao cấp có công ty vệ sinh tới bảo trì thường xuyên, ngay cả cửa sổ cũng được bảo dưỡng, về cơ bản là cô không phải động tay tới.
– Đừng nghĩ gì về chuyện đó nữa, em thấy trong nhà chỉ có ba chúng ta là tuyệt nhất. Khi nào cần giúp đỡ em sẽ nói với anh. – hai người không biết thời gian của cô dư rất nhiều. Sau hai giờ chiều, cô thích được cầm 乃út ngồi ở quầy bar nhỏ trong nhà để viết lách; ánh mắt trời xuyên thấu qua ô cửa kính vào bên trong, cảm giác thật sự tuyệt vời.
Cô định viết một cái kết có hậu cho cuốn “Tiểu Triển tìm mẹ”, sau khi sắp xếp để Tiểu Triển đoàn tụ với cha mẹ, mẹ nó sẽ sinh cho nó một đứa em gái thật đáng yêu. Bốn người họ sẽ cùng nhau đi du lịch tới Sahara, cuối cùng sẽ du hành trong biển cát vàng cuồn cuộn để tiếp tục vào một cuộc phiêu lưu khác..
Bất giác, cô đưa tay sờ sờ bụng mình ~~~ Im lặng! Không! Động đậy!
Tất nhiên là chuyện mang thai không phải mình cô muốn có là có được; dù sao cũng không vội. Cuộc sống mới cưới rất thoải mái, cô muốn hưởng thụ thêm vài tháng nữa rồi mới tính tới chuyện mang thai.
Tất cả mọi chuyện đều rất hoàn hảo, chỉ trừ bỏ sự làm phiền của dượng với cô thời gian này.
Sau khi đi hưởng tuần trăng mật về, ông ta liền gọi điện cho cô, cô phải lấy lý do phải gặp mặt người nhà và bạn bè bên chồng nên không có thời gian. Sau đó ông ta còn gọi thêm vài cuộc nhưng cô không nhận.
Hai tuần trước, ông ta trực tiếp tới tìm cô, còn mang theo bản kế hoạch đầu tư và thuyết phục cô đầu tư vốn.
Cô lắc đầu, nói với ông ta rằng số tiền đó quá lớn, cô không có đủ. Ông ta lại quay sang đề nghị cô cho ông ta vay một trăm ngàn song cô vẫn từ chối. Tuy cuối cùng ông ta cũng chịu rời đi nhưng vẫn khiến cho cô bất an. Cô đem chuyện này nói với dì thì dì tức giận nói rằng cô không cần để ý tới kẻ kia, gã đã rút hết tiền dì gửi trong ngân hàng, còn trộm trang sức đi bán, hiện giờ còn không thèm liên lạc với bà. Dì đã tính tới chuyện báo cảnh sát để giải quyết.
Cô cảm thấy tội cho dì, vất vả lắm mới kết hôn nhưng lại gặp kẻ không ra gì…
– Đang nghĩ gì vậy? – thấy mày cô nhăn lại, hình như đang lo lắng điều gì đó nên Ung Tuấn Triển lên tiếng hỏi.
– Không có gì. – Tuấn Triển bề bộn nhiều việc, cô không muốn làm anh lo lắng. Chuyện của dượng đã có cảnh sát xử lý, cô chỉ cần không quan tâm tới ông ta là được.
– Vợ của anh à, khi nào em cần tới người giúp việc thì nhớ phải nói với anh đó. – anh giơ miệng cười. – Trọng Hàm lo lắng em bận quá không có thời gian sinh em gái cho nó.
Đề tài này làm cô cảm thấy thoải mái hơn chút, không muốn nghĩ ngợi tới chuyện đau đầu kia nữa.
– Chồng của em, có nói cho Trọng Hàm biết là vì anh bận quá, không có đủ thời gian cố gắng nên em chưa thể sinh em gái cho nó không vậy?
Trong mắt Ung Tuấn Triển đong đầy ý cười:
– Em đang trách anh sao, vợ yêu?
Cô vòng tay ôm cổ anh, hai má ửng đỏ:
– Không dám, đại – nhân – chồng – yêu!
Hai người nhìn nhau nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, khát vọng trào dâng. Anh bế cô lên giường, dùng đôi môi mạnh mẽ mà hôn cô.
Đêm nay anh phải làm đủ “bài tập về nhà” mới được, hy vọng có thể hoàn thành nguyện vọng của con trai, sang năm trong nhà tràn ngập tiếng cười con trẻ.