Vạn Tử Tẩm nghĩ là Ung Tuấn Triển chỉ nói vậy thôi, anh xem cô chỉ là một thư ký trên danh nghĩa đứng cạnh anh chứ không cho cô là một thư ký rất có ích, thậm chí còn rất tuyệt vời.
Cô cầm tập giấy tờ do thư ký Lương giao cho, đầu đội chiếc nón bảo hộ trên công trường và cẩn thận đi theo anh. Theo chỉ thị của anh, cô chỉnh sửa lại những bộ phận có vấn đề lên bản vẽ của thư ký Lương chuẩn bị sẵn. Khi anh cần những giấy tờ liên quan, cô lập tức được gọi ra và nhanh chóng ghi chép lại các chú ý vào sổ sách.
Tóm lại, một thư ký như cô chỉ là một người ngoài, việc cô làm được chỉ là cầm cặp táp đi theo, anh nói cái gì thì cô nhớ cái đó. Mấy chuyện công trường gì gì đó thì cô không dám có bất cứ ý kiến gì.
Lúc người giám sát công trường vì đau bụng mà chạy vào nhà vệ sinh thì cô thấy một người đàn ông nhỏ gầy, trên lưng đeo một chiếc ba lô màu vàng thoạt nhìn rất nặng. Trong chiếc ba lô thò ra thứ kỳ lạ mà cô chưa từng thấy. Dưới cái nắng oi ả, anh ta đứng đó một mình một người quan sát toàn công trường; tay trái cầm khư khư một chiếc PDA màu bạc [1 thiết bị kỹ thuật số hỗ trợ cá nhân, giống như 1 cuốn sổ tay và tích hợp khá nhiều tính năng hiện đại], tay phải đang ghi chép cái gì đó trông thật chật vật.
– Anh có biết anh ta đang làm gì không? – Vạn Tử Tẩm nhịn không được lên tiếng hỏi.
Ung Tuấn Triển dõi mắt theo tầm nhìn của cô, mỉm cười đáp:
– Anh ta đang định vị.
– Định vị? – cô quay sang nhìn anh, ánh mắt anh thật “dịu dàng”?
Anh từ từ giải thích:
– Trên lưng anh ta là một chiếc GPS [máy định vị toàn cầu], giá bán là hơn ba mươi vạn. Lúc đầu không cảm thấy nặng nhưng sau 23 giờ bả vai sẽ đau nhức. GPS sử dụng kết hợp với PDA, nếu thời tiết không tốt thì tọa độ định vị sẽ liên tục thay đổi, cho dù có xác định được cũng không thể nào hoạt động bình thường. Đôi khi mỗi buổi sáng chỉ có thể xác định được một điểm tọa độ rất nhỏ duy nhất. Đây là một công việc cơ bản trong công trường, lần nào cũng phải làm và thường được phân công cho những tân binh.
Cô líu lưỡi, lắc đầu:
– Nghe thôi đã thấy mệt mỏi rồi, thật vất vả!
– Đúng vậy, rất vất vả. – ánh mắt anh dừng trên người đàn ông kia, ý cười trong mắt trở nên sâu sắc. – Tôi cũng từng như anh ta, giữa mùa hè nóng bức, suốt bốn tháng trời khoác cái thứ đó trên lưng và đứng trên công trường định vị. Mắt tôi gần như hoa hết cả lên.
Vạn Tử Tẩm ngạc nhiên nhìn anh:
– Thật vậy sao?
Anh nha, người thừa kế tập đoàn Ung thị, đại thiếu gia nhà họ Ung, sao lại làm một công việc như cu li thế nhỉ? Cô còn nhớ rõ người đàn ông này kiêu ngạo, tự tin tới nhường nào và chẳng bao giờ anh ta chịu nói chuyện với người khác.
– Sau khi vào công ty, công việc đầu tiên mà ba tôi phân cho chính là định vị. Tôi từng tự hỏi vì sao ông ấy lại muốn chỉnh tôi như vậy nhưng sau này mới hiểu! – anh lại nở một nụ cười tươi. – Tôi thật sự phải cảm ơn ông, nếu không có những tháng ngày đứng định bị như tra tấn đó thì làm sao tôi có thể hiểu được những vất vả, những nỗi đau của người dưới mình?!
Ung Tuấn Triển nhìn cô, hai mắt sáng ngời, ấm áp.
– Cho tới hôm nay, tôi vẫn chưa từng phá vỡ nguyên tắc đó, nhất quyết muốn tăng tiền tưởng cho tất cả mọi người. Vì tôi biết mọi người đã vất vả như thế nào, đôi khi tôi còn cho người mang tới vài hộp Abby thưởng cho họ. Nếu tôi ở công trường thì cũng hay ngồi uống vài chén với mọi người.
Cô nhìn anh khó hiểu:
– Abby?
Không phải là 乃úp bê Barbie ư? Tặng mấy bộ 乃úp bê Barbie cho công nhân, cái này… có điểm quái lạ!
– Đừng hiểu nhầm, đó là loại nước uống mà mọi người rất thích để nâng cao tinh thần làm việc thôi. – anh cười, giải thích.
Đúng như thư ký Lương nói, anh thích được thực hành mọi thứ, và tuyệt đối không có chuyện ngồi trong văn phòng rồi tưởng tượng công việc tại công trường. Anh nhất định phải dùng chính đôi mắt của mình xác nhận thì mới yên tâm và hài lòng.
Thế nên, bắt đầu từ lúc rời khỏi tập đoàn Ung thị, anh đưa cô đi tận mắt nhìn vài tòa nhà và khu đất của các dự án. Cô còn được chiêm ngưỡng khu chung cư EverGreen được đăng trên báo. Bản thân cô cũng cảm thấy rất đáng tiếc vì đã xây một khu chung cư trên mảnh đất vàng này, chẳng trách giới xây dựng và đầu tư đang ngóng cổ chờ xem kịch vui. Tới ba giờ chiều bọn họ mới có thời gian dùng cơm, bụng cô sôi lên vì đói, cộng thêm cơn chóng mặt khó chịu. Đúng là ánh mắt trời mùa hè rất độc hại.
– Sao không ăn? – anh thấy xuất cơm hải sản của cô còn thừa lại hai phần ba nhưng cô đã buông thìa xuống.
Vạn Tử Tẩm dựa lưng vào ghế, yếu ớt nói:
– Tôi no rồi!
Đây là một nhà hàng cơm Tây gần công trường, bàn của họ ở cạnh cửa sổ. Bên ngoài nhà hàng được bao quanh bởi những chậu cây xanh tươi, bên trong được bố trí toàn bằng gỗ thô sắc; nhìn toàn thể mà nói thì nó khá lịch sự. Thức ăn ở đây cũng rất ngon miệng, đáng tiếc là cô vì đói quá nên ăn không còn cảm giác gì. Rõ ràng là đói réo bụng nhưng lại ăn không nhiều lắm.
Ung Tuấn Triển trông sắc mặt cô tái nhợt liền gọi người phục vụ tới:
– Làm phiền đưa tới vài món hoa quả và thêm ly nước trái cây. Nếu có món tráng miệng hay bánh ngọt thì cũng đưa tới mỗi loại một phần.
– Vâng!
Người phục vụ đi vào, cô thầm bội phục anh. Anh chẳng những ăn hết một dĩa mỳ ý mà giờ còn gọi thêm hoa quả và món tráng miệng ngọt. Khẩu vị của anh thật sự rất tốt.
– Tối qua cô về rất khuya. – anh bỏ chiếc khăn lau miệng xuống, cầm ly nước lạnh uống vài ngụm.
Tám giờ tối qua cô đột ngột xin phép anh ra ngoài, mãi tới gần 12 giờ đêm mới trở về. Anh không phủ nhận bản thân luôn ngóng chờ cô, và rất muốn biết vì chuyện gì mà cô lại đi ra ngoài. Đối với anh mà nói, cô không đơn giản là một người giúp việc nhà. Hơn hai tháng qua, cô đã dọn dẹp nhà cửa rất cẩn thận, sạch sẽ, và Trọng Hàm đã ỷ lại vào cô quá nhiều. Còn với anh.. cô đã trở thành một linh hồn không thể thiếu trong gia đình anh, như một nữ chủ nhân vậy.
– Tôi đã không để ý tới thời gian. Về muộn như vậy có phải là đã khiến anh cảm thấy phiền phức?
Anh nhìn cô chăm chăm một lúc rồi mới nói:
– Không tới mức phiền phức. Tôi lo lắng cho an toàn của cô thôi, dù gì cô cũng là phụ nữ.
Vạn Tử Tẩm vội vàng ngồi thẳng dậy:
– Là lỗi do tôi không nói rõ ràng với anh. Thực ra là dì tôi kết hôn, bà ấy đưa dượng tới gặp mặt nên chúng tôi ngồi nói chuyện phiếm trong quán bar. Vì nói chuyện say sưa quá nên quên luôn thời gian. Đáng nhẽ tôi nên gọi một cuộc về nói với anh một tiếng.
Cuối cùng thì dì cũng tìm được người bạn đời, cô cảm thấy mừng thay cho dì. Nhưng cô có cảm giác dượng là lạ, ông ấy có gì đó trong u u tối tối; chẳng những nhỏ hơn dì 8 tuổi lại còn cà lơ phất phơ. Nghe nói ông ấy cũng là họa sĩ, một người họa sĩ vẽ cơ thể người. Cô thật sự rất lo một người tự ti về bề ngoài như dì liệu có kiểm soát nổi dượng không?
Ung Tuấn Triển dùng ánh mắt đánh giá sâu xa nhìn cô:
– Tôi chưa từng nghe cô đề cập tới người nhà mình, người dì đó là người thân duy nhất của cô sao?
– Đương nhiên không phải. – cô đón nhận ánh mắt của anh. – Mẹ tôi qua đời khi tôi còn nhỏ nên tôi rất thân thiết với dì. Ba tôi là một người đàn ông quá nghiêm khắc, tôi không thể nói chuyện với ông ấy được. Lúc tôi 17 tuổi thì ông ấy cưới người mẹ kế hiện tại và khoảng cách giữa hai cha con ngày càng xa hơn. – Cô không hợp với mẹ kế, còn cha thì lúc nào cũng bênh vực bà ấy. Từ khi bà ấy mang thai – là một cậu em trai thì cha cô đã mừng như điên và cô hoàn toàn bị bỏ quên.
Lúc đó cô đang trong thời kỳ nổi loạn, cô đã giận dữ, bỏ nhà đi tới chỗ dì. Và tại khu kinh doanh của dì trên núi này cô đã gặp anh, mối tình đầu của cô. Thứ tình cảm ấy có cay đắng, có mê muội, có ngọt ngào…
Đó là một đoạn ký ức tuyệt đẹp, cho dù sau đó cô phát hiện mình có thai, dù cảm thấy mất mát, tủi thân kinh khủng nhưng cô không hối hận một đêm đó bên cạnh.
Nếu không có một đêm bốc đồng, lớn mật, bạo gan kia thì sao giờ có được một Trọng Hàm đáng yêu nhường này chứ! Thế nên cô không bao giờ thấy hối hận…
– Thật xin lỗi vì đã làm phiền, đây là những món mà ngài yêu cầu.
Người phục vụ đi tới, trong khay có ly nước trái cây và 5, 6 món tráng miệng ngọt.
Ung Tuấn Triển đẩy đồ tráng miệng mà phục vụ vừa mang lên tới trước mặt cô, cô ngạc nhiên nhìn anh không chớp mắt:
– Cho tôi sao? Không phải anh đã gọi chúng ư?
Anh thúc giục:
– Mau uống đi, nước trái cây có thể làm mát và bổ sung nhiệt lượng đó. Còn những món tráng miệng ngọt này nữa, cô phải ăn nhiều một chút nếu không sẽ té xỉu thật đó.
– Cám ơn! – trong bụng cô thầm thở dài. Đúng là một sự săn sóc khiến người ta quyến luyến không nỡ từ bỏ mà! Anh có đối xử thế này với Trương tiểu thư không? Anh thật lòng yêu thương cô ấy chứ? Ước mơ của cô chính là trở thành vợ anh, làm mẹ của Trọng Hàm, danh chính ngôn thuận ở bên cạnh chăm sóc hai người nhưng sau này mới biết được anh đã có đối tượng để kết hôn.
Đó là con gái yêu quý của viện trưởng một bệnh viện, điều kiện gia thế cô không thể nào đuổi kịp. Hai người họ cách mười ngày lại hẹn hò một lần, và những ngày hẹn đó anh thường báo với cô là không về nhà ăn bữa tối được.
Lúc biết được chuyện này cô đã bị sốc nặng! Vốn tưởng cảnh đoàn viên gần ngay trước mắt thế mà nháy mắt cái đã bị cắt ngang. Hai chữ “về nhà” dường như biến thành một giấc mộng xa xôi không với tới được! Cho tới lúc này cô vẫn không nghĩ là anh sẽ kết hôn, tất cả chỉ là cô tự mình mơ tưởng!
Cô nghĩ, chỉ cần cố gắng hết sức mình bước tới bên cạnh anh, dù chỉ thành một nửa thì cũng có thể tiến thêm từng bước một.
Kế hoạch của cô trước tiên là làm anh không chán ghét cô,tiếp đó là thích cô, sau đó là yêu thương cô và cuối cùng cô sẽ nói cho anh biết thực ra cô chính là người đã sinh ra Trọng Hàm. Rồi bọn họ sẽ kết hôn, gia đình hạnh phúc bên nhau…
Suy nghĩ của cô đúng là quá ngây thơ! Cái đầu của cô so với mười năm trước hình như không có gì thay đổi, chẳng có lấy một chút tiến bộ nào!
Khi đó cô suy nghĩ rất ngây thơ, cho rằng anh rời đi cũng không sao, chỉ cần cô sinh đứa nhỏ ra rồi đi tìm anh cũng được. Nhưng cô không ngờ, người dì thân thiết nhất của mình lại trở thành vật cản lớn nhất…
Giờ hạnh phúc đang quay trở lại với cô, còn có thể nói gì đây? Hiện tại, anh đã có đối tượng phù hợp để kết hôn, tuy tim cô đau lắm nhưng cô nên chúc phúc cho anh. Dù sao anh đã một mình nuôi dưỡng Trọng hàm trưởng thành, lúc này anh có quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng mình. Anh là một người đàn ông tốt, đó là những gì mà anh đáng được hưởng.
Từ giờ trở đi, cô cần phải thu hồi lại những tình cảm của mình đối với anh, từng chút một. Chỉ có như vậy thì tới ngày anh kết hôn cô sẽ không cảm thấy khó khăn và đau buồn…
– Cơ thể có tốt lên chút nào không? – Ung Tuấn Triển nhìn cô không chớp mắt. – Là tôi đã không xem xét cho đáo, không nên đưa cô đi theo tới công trường.
Vạn Tử Tẩm cố tỉnh táo lại, nhìn anh, nặn ra một nụ cười:
– Tôi không sao, chắc là ngủ không đủ giấc nên mới như vậy. Anh không cần cảm thấy áy náy trong lòng đâu.
Anh cười nhẹ:
– Cô đúng là một con cú đêm, tối khuya mà vẫn còn để đèn sáng. Tôi có thể biết cô làm gì trong phòng không?
Cô nâng mắt nhìn anh, trong mắt đong đầy kinh ngạc:
– Sao anh biết?
Chẳng lẽ … anh cũng quan tâm tới cô?
– Đừng quên là tôi cũng là một con cú đêm chứ! – anh bật cười. – Tôi thường thức xem tài liệu, mỗi khi thấy mệt mỏi thì đi pha một tách cà phê hoặc là đi đi lại lại cho thư giản. Vì thế mới vô tình thấy trong phòng cô luôn thắp đèn sáng, tôi rất tò mò không biết cô đang làm gì trong đó.
Hai má Vạn Tử Tẩm nóng phừng lên, cổ họng khô nóng:
– Thực ra cũng không có gì. Tôi thường thức đọc sách hoặc lên blog để xem cuộc sống thú vị của mọi người.
– Thì ra là như vậy. – anh lại hỏi cô. – Cô có biết là Trọng Hàm rất thích cô và thường ỷ lại vào cô không?
Trọng Hàm nói với anh rằng mỗi đêm cô đều vào phòng hôn chúc nó ngủ ngon; có khi còn ngồi bên giường vuốt ve tóc nó, hát những bài hát thiếu nhi, như thể đang ru ngủ một em bé vậy.
Cô nghĩ là Trọng Hàm đang ngủ nên không biết nhưng thực ra Trọng Hàm biết hết, thậm chí nó còn rất thích nụ hôn chúc ngủ ngon của cô và mỗi đêm đều mong chờ.
Nhưng anh sẽ không nói những điều này với cô, nếu cô biết chỉ sợ cô sẽ cảm thấy ngượng ngùng mỗi khi hôn chúc ngủ ngon Trọng Hàm. Dù sao Trọng Hàm cũng không còn là một đứa bé, nó đã là một anh chàng mới lớn.
– Thật sao? – thần kinh cô căng lên. – Trọng Hàm nói vậy với anh sao?
Ung Tuấn Triển cười thong thả:
– Đúng vậy!
– Tôi cũng rất thích Trọng Hàm. – cô hưng phấn nói. – Nó là một đứa nhỏ rất lễ phép, ngoan ngoãn, đáng yêu. Anh đã dạy nó rất tuyệt! Một người đàn ông lại phải chăm sóc một đứa nhỏ hẳn anh phải vất vả và chắc chắn đã suy nghĩ khá nhiều để nuôi dạy nó… – Csám ơn anh! Ba chữ này thiếu chút nữa đã thốt ra, may mắn là cô kịp thời đóng miệng lại.
– Tử Tẩm! – đột nhiên anh gọi cô.
– A? – co sửng sốt, không hiểu sao tim đập loạn cả lên.
Chẳng biết từ khi nào anh đã không còn gọi cô là cô Vạn mà trực tiếp gọi tên cô.
Cho tới tận bây giờ, mỗi lần nghe anh gọi tên mình, cô vẫn không kiềm chế được khiến trái tim nhảy nhót. Cứ như giây tiếp theo đây anh sẽ nói với cô một câu từ yêu đương nào đấy.
Trên thực tế thì điều đó không có khả năng, và chắc rằng nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
– Hình như cô rất thích trẻ em? – trong mắt anh hiện lên hai chữ “suy tư”.
Nếu đúng là cô thích thì có lẽ cô sẽ coi Trọng Hàm như một bảo bối của riêng mình, mà có không coi là của riêng mình thì cũng sẽ yêu thương Trọng Hàm sao?
Anh muốn mạo hiểm?
Không, anh không thể mạo hiểm được. Trọng Hàm là một đứa nhỏ nhạy cảm, nếu sau khi kết hôn cô không còn yêu thương Trọng Hàm nữa mà quay sang yêu cầu anh có thêm đứa con chung thì Trọng Hàm sẽ bị tổn thương nặng hơn, vì nó đã rất thích cô.
– Đúng vậy, tôi rất thích trẻ em, nhất là Trọng Hàm, vì… – cô hạ mắt xuống, giọng nói cũng thấp đi. – Bởi vì Trọng Hàm rất đáng yêu! – thực ra cô muốn nói là: Trọng Hàm là con của cô, là bảo bối cô mang thai chín tháng mười ngày. Cô đương nhiên thích, hơn nữa không chỉ thích mà còn yêu thương nó vô cùng.
– Đúng rồi, chừng nào thì anh định kết hôn với Trương tiểu thư? Trọng Hàm.. nó.. nó có biết không? – đột nhiên cô buột miệng hỏi, hỏi xong mới ý thức được là mình đã hỏi anh một điều khủng khi*p.
– Chuyện kết hôn vẫn chưa quyết định và Trọng Hàm cũng không biết gì. Tôi sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói với nó. – ánh mắt trong suốt của anh nhìn cô chăm chú. – Còn cô? Vẫn chưa quên được mối quan hệ trước kia sao?
Nếu đã hỏi tới chuyện Trương Cảnh Viện, chẳng lẽ cô hy vọng anh kết hôn sao?
Đối với cô mà nói thì anh chỉ là một người cha độc thân không có gì hấp dẫn?
Nếu nói như vậy thì đúng là anh mơ tưởng rồi, anh đã phải chịu đủ đau đớn để khống chế tình cảm của mình, khống chế nhu cầu cháy bỏng của bản thân. Thế mà người phụ nữ làm trái tim anh điên đảo này dường như không để anh trong lòng.
– Vâng, tôi vẫn chưa quên được người ấy, không dễ dàng để quên một người!
Cô cắn cắn môi, tim đập loạn, lòng bất an không biết có phải anh đã phát hiện ra được điều gì không? Bằng không thì vì sao vẻ mặt anh lại kỳ quái như thế? Nếu đã không thể trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh, không thể quang minh chính đại làm mẹ của Trọng Hàm thì cô nên làm gì đây? Aiii… Anh có đối tượng kết hôn, đó chính là một rắc rối phá hỏng kế hoạch của cô.
Vậy thì, cô cứ vĩnh viễn ở lại nhà anh dưới vị trí của một người giúp việc sao?