Đã 3 giờ sáng.
Đứng trước Xích Môn, khuôn mặt của bốn người đàn ông lộ vẻ u ám.
Không thể chịu đựng được nữa, Hyun Gicheol lên tiếng,
“Chủ Hội… Chúng tôi theo dõi ở đây được rồi, Ngài về nghỉ đi!”
“Các thành viên trong Hội của tôi đang gặp nguy. Lúc này tôi có thể nghỉ ngơi được sao?”
Baek Yoonho đã quyết tâm. Là chủ Hội và là một Thợ săn hạng S, anh ta không thể rời khỏi vị trí này. Đột nhiên, Ahn Sangmin hét lên vì ngạc nhiên,
“Nhìn kìa? Cánh cổng…!”
Hyun Gicheol và Joo Sungchan cũng nhận thấy cùng một lúc,
Xích Môn đang mở!
Họ đã quét sạch Dungeon!
Các Thợ săn sắp trở về!
Baek Yoonho nắm chặt tay.
“Kim Cheol! Kim Cheol, anh ấy làm được rôi!”
Bốn người đàn ông đều chạy đến Cổng. Không thể che giấu sự phấn khích của mình, Baek Yoonho tìm kiếm khuôn mặt của Kim Cheol trong số những người sống sót. Tuy nhiên, ngay cả sau khi mọi người đã rời khỏi Cổng, anh ta vẫn không thể tìm thấy Kim Cheol.
“Huh? Có vẻ sai sai…”
Ngay cả Joo Sungchan, người đã đặt niềm tin vào Kim Cheol, cũng đánh mất thái độ tự tin và tỏ vẻ bối rối.
“Cô Park Heejin! Và cả Go Myunghwan, Yoon Gijoong nữa!”
“Cậu Sung Jinwoo!!!”
Thấy Jinwoo theo Han Songyi ra khỏi Cổng, một nụ cười nở trên khuôn mặt Ahn Sangmin.
“Đúng như mình nghĩ!”
Tâm trạng của Joo Sungchan và Ahn Sangmin, đã hoàn toàn đảo lộn. Tuy nhiên, nụ cười nhanh chóng biến mất khỏi khuôn mặt của Ahn Sangmin. Sau khi năm Thợ săn, bao gồm Sung Jinwoo, ra khỏi Cổng, Xích Môn nhanh chóng biến mất vào quên lãng.
“Toàn bộ những người sống sót đây sao?”
Với khuôn mặt chán nản, Jinwoo gật đầu. Hyun Gicheol, người đã đặt câu hỏi, sững người.
“Sao có thể…”
Rưng rưng nước mắt, Hyun Gicheol bắt đầu gạch bỏ tên của những người đã khuất trong danh sách của Hội. Đó là một công việc buồn, vẫn phải làm.
Baek Yoonho ૮ɦếƭ lặng,
Nhừng người quay về toàn là Thợ săn cấp thấp? Thậm chí không phải là Thợ săn hạng A… và chỉ có một người hạng B?
“Không thể nào. Chuyện gì đã xảy ra trong đó?”
—–
“Đi nào, tôi sẽ đưa nhóc về nhà”.
Thấy Jinwoo chuẩn bị rời khỏi hiện trường vụ việc cùng Han Songyi, Baek Yoonho lại gần và nắm lấy cổ tay cậu.
“Xin lỗi, hãy chờ một phút”
woosh!
Jinwoo đã gạt tay Baek Yoonho ra. Đôi mắt Thợ săn hạng S lóe lên anh nhìn thù địch.
“Chúng ta có thể nói chuyện được một phút không?”
Jinwoo quay lại,
“Tôi đang mệt. Nếu anh muốn hỏi gì thì, ra mà nói chuyện với mấy thành viên trong Hội của anh”.
Baek Yoonho không thể chịu đựng được nữa. Anh quyết định tiết lộ danh tính của mình:
“Tôi là Hội trưởng của Bạch Hổ, Thợ săn Baek Yoonho”.
Jinwoo vẫn tỏ ra lãnh đạm,
“Thì sao?”
Câu trả lời lạnh lùng của Jinwoo khiến Baek Yoonho trừng mắt. Đó là một ánh mắt đầy chiến ý.
“Chúng tôi đã mất chín thành viên vì sự cố này. Là Hội trưởng, tôi có quyền hỏi anh vài câu”.
Đây không phải là một yêu cầu.
Một mệnh lệnh.
Thậm chí theo một nghĩa nào đó, một sự đe dọa.
Dù thế nào đi chăng nữa, Baek Yoonho không có ý định để Jinwoo rời đi dễ dàng như vậy. Nhưng đột nhiên, Jinwoo trợn mắt. Anh ta hoàn toàn không bị lép vế trước sức ép của một Thợ săn hạng S.
“Tôi đã cứu được ba thành viên trong Hội của của anh. Nếu anh là thủ lĩnh của họ, trước hết anh phải cảm ơn tôi chứ?”
Trước áp lực ngột ngạt từ Jinwoo – một Thợ săn hạng E, người Thợ săn cấp S quyết định rút lại sự thù địch. Cậu ta nói đúng. Baek Yoonho không thể phản bác một lời nào.
“…Tôi xin lỗi.”
Trong lúc Baek Yoonho cúi đầu, Jinwoo quay lại.
“Han Songyi, chúng ta đi nào”.
“Vâng…”
Nữ sinh này vừa hấp tấp bám theo Jinwoo, vừa rón rén liếc nhìn Baek Yoonho. Chẳng mấy chốc, cặp đôi đã lên xe của họ và rời khỏi hiện trường vụ việc.
“Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra thế này…”
Bối rối, Baek Yoonho nhanh chóng chạy về phía người có thứ hạng cao nhất trong số những Thợ săn sống sót.
“Xin lỗi, cô Park Heejin”.
Người phụ nữ này đang sưởi ấm cơ thể mình bằng một ít trà do Hyun Gicheol mang đến. Nghe tiếng gọi cô ngẩng đầu lên.
“Chuyện gì đã xảy ra với Thợ săn đó? Sao anh ta lại cáu kỉnh như vậy?”
Nhóm của họ đã vượt qua mọi hiểm nguy trong Xích Môn và an toàn trở về, vậy tại sao Jinwoo lại tức giận đến vậy?
Park Heejin lắc đầu,
“Thật ra thì, tôi không chắc chắn lắm. Anh ấy đã hạ gục tên Trùm và hét lên ba lần trước xác ૮ɦếƭ. Sau đó, anh ấy đã thực sự nổi điên…”
“Trước đó anh ấy vẫn ổn chứ?”
Park Heejin nhìn sang Go Myunghwan và Yoon Gijoong. Hai người cùng gật đầu.
“Thật là một gã kỳ dị…”
Baek Yoonho thốt lên và nhìn chằm chằm về phía Jinwoo vừa đi khỏi. Ahn Sangmin lặng lẽ lại gần Chủ Hội của mình, như thể hành động của Jinwoo là lỗi của anh ta.
“Tôi xin lỗi, thưa Chủ Hội. Chắc là anh ấy đang bị mệt thôi. Trong mắt tôi, anh ấy không phải là người xấu”.
“Không, đó không phải là vấn đề”.
“Thưa…”
Baek Yoonho quay lại và chất vấn với Ahn Sangmin,
“Tại sao bạn chưa tuyển người đàn ông đó?”
“V-vâng?”
Ahn Sangmin không giấu nổi sự bối rối. Nhưng Baek Yoonho không mấy quan tâm.
‘Nếu ban nãy…’
Chủ Hội Bạch Hổ nhớ lại khoảnh khắc đối đầu với Jinwoo và nuốt nước bọt.
“Ực”
Nếu ban nãy họ thực sự đối đầu, có lẽ Baek Yoonho phải chuẩn bị tinh thần cho việc mất một cánh tay.
Thậm chí có thể nhiều hơn nữa
Nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Chủ Hội, Ahn Sangmin nhanh chóng trả lời,
“Hiện tại tôi đang làm hết sức mình”.
“Vẫn chưa đủ.”
Đôi mắt của Baek Yoonho sáng lên.
‘Sung Jinwoo…’.
‘Đúng như dự đoán, đôi mắt của Quản lý Ahn không bao giờ sai’ – Anh ta nghĩ thầm
“Từ giờ trở đi, anh có quyền yêu cầu bất kỳ sự hỗ trợ nào từ Hội. Miễn là anh chiêu mộ được người đàn ông đó”.