“Em có nghe những gì hắn vừa nói không?”
Yoo Soohyun bước đến gần Jinho và vỗ vai. Cô nhíu mày.
“Nhìn này, thật thảm hại, thảm hại! Blè blè blè...”
Jinho bật cười khi chị họ mình đang bắt chước biểu cảm của anh trai.
“Giờ không phải lúc đùa đâu nhá!”
“Thảm hại, thảmmmmm...”
“Dừng lại giùm em, hahaha!”
Tuổi tác không chênh lệch mấy, nên hai người họchẳng khác gì người bạn thân lâu ngày không gặp.
Soohyun đi xung quanh và dừng lại trước mặt Jinho.
“Sao em lại để anh ta nói như vậy?”
“Em có thể làm gì khác?”
“Em vừa trải qua thức tỉnh kia mà. Đừng nói là em không thể thắng một người bình thường như anh ta chứ!”
“Vậy thì được gì chứ? Không lẽ chị muốn em tặng cho anh trai mình vài cú đấm sao?”
“Chà...”
Soohyun rụt rè mím môi lại. Cô không dám tưởng tượng hình phạt cha sẽ dành cho Jinho khi dám đánh anh trai mình. Một điều thật kinh hoàng. Tất nhiên, cô hiểu cảm giác của Jinho hiện giờ, không thể làm gì ngoài việc chịu đựng Yoo Jinsung. Cô trừng mắt khi hắn ta đang bước tới.
‘Thật may mắn khi hắn ta vẫn chưa bị ăn đấm...’
Thậm chí, Jinsung bị Soohyun ghét còn nhiều hơn là Jinho. Cô biết được khuôn mặt giả tạo giấu sau bề ngoài hoàn hảo của một kẻ được gọi là người thừa kế. Còn Yoo Jinho, cậu không hề xúc phạm anh trai mình. Không phải vì cả nể hay tình anh em, mà là cậu muốn đánh bại anh mình một cách quang minh chính đại. Thấy Jinho quá im lặng, Soohyun chợt lên tiếng.
“Kế hoạch đó, em vẫn đang tiến hành chứ?”
“Hmm?”
“Thì kế hoạch để trở thành Hội trưởng đó?”
Nếu nói theo một cách khách quan, có lẽ Jinho sẽ dành chiến thắng. Nhìn ánh mắt quyết tâm của Jinho, Soohyun chống hông và nói giọng chắc nịch.
“Dù có ૮ɦếƭ chị cũng không bao giờ làm việc cho tên đó đâu. Chị cũng không muốn xích mích với chú, nên em phải chiến thắng đấy!”
“Cám ơn chị...!”
Đây là cách Soohyun cổ vũ em họ mình. Yoo Soohyun nổi tiếng từ khi còn nhỏ với vai trò là một diễn viên nhí. Giờ đây, cô đang là một người mẫu ảnh. Nhưng cô vẫn có gì đó khác biệt so với phần còn lại của gia tộc. Điểm khác biệt đó, vô tình trùng với Yoo Jinho.
Soohyun là một Thợ săn hạng A.
Ngay cả khi là người mẫu, hàng loạt Bang hội vẫn gạt điều đó sang một bên và muốn tuyển dụng Soohyun. Cô đã từ chối tất cả chỉ vì không hứng thú, đơn giản cô muốn tiếp tục sự nghiệp của mình. Nhưng có một lời đề nghị, khiến cô không thể nào nói không.
Cô được yêu cầu trở thành một trong những thành viên sáng lập Hội Yoojin. Đó là lời đề nghị, không, đúng hơn là mệnh lệnh từ chủ tịch Yoo Myunghan. Cô không thể phớt lờ lờ nói của người đứng đầu gia tộc, nhưng cô ghét ý tưởng về việc làm việc dưới quyền Yoo Jinsung. Nên rắc rối của Soohyun cũng chả kém Jinho. Dù cậu em mình không đáng tin lắm, nhưng nó là hy vọng cuối cùng của cô.
Ring- ring- ring-
Yoo Soohyun nghe tiếng điện thoại của Jinho, trong khi cậu nhóc vẫn đang tỉnh bơ.
“Này, em không định nghe à?”
“Dạ? À... hả?”
Jinho đang suy nghĩ ௱ôЛƓ lung mà không hề biết có người đang gọi mình.
[Đại ca]
Khuôn mặt Jinho lập tức sáng bừng lên. Tất cả như xua đi nỗi buồn của buỗi lễ mà cậu đang chịu đựng.
“Em nghe nè, hyungnim!”
Jinho trả lời với nụ cười ngoác lên tận mang tai.
“Được chứ anh. Không, em làm được mà. Em sẽ tới đó ngay, hyungnim.”
Yoo Jinho kết thúc cuộc gọi. Soohyun đang vô cùng bất ngờ khi bộ mặt cậu em thay đổi 180 độ.
“Nè nè... ai đó!”
Tuy nhiên, Jinho không có thời gian để giải thích. Cuộc gọi của hyung như một lối thoát cho cậu ở tình huống này. Jinho không muốn bỏ phí dù chỉ một giây.
“Em sẽ kể với chị sau!”
Soohyun nghiêng đầu nhìn cậu nhóc đang chạy đi, tò mò như dâng lên đỉnh điểm.
“Sao trông thằng nhóc hạnh phúc vậy cà?”
Những buổi họp mặt gia đình là thời gian Jinho buồn bã nhất, nhưng cuộc gọi đã thay đổi mọi thứ.
“Vậy cũng tốt...”
Cô sẽ lên kế hoạch chất vấn sau.
Trong khi đó, Jinho đang dáo dác tìm cha. Sắp đến giờ ăn tối. Khoảng thời gian hiếm hoi mà cả gia tộc có thể họp mặt, không ai được phép rời đi khi chưa có sự cho phép của cha.Nhìn quanh quất một hồi, Jinho đã thấy ông đang trò chuyện với một số người ở xa.
Một khuôn mặt nghiêm nghị không cảm xúc. Một người không hề có khái niệm đùa giỡn.
‘Haizz, mình thậm chí còn không dám nói chuyện với cha...’
Jinho lo lắng. Nhưng cậu đã lấy hết can đảm.
‘Mình đã hứa với hyungnim rồi.’
Cậu bình tĩnh lấy lại nhịp thở rồi bước đến gần cha. Mỗi một bước là một lần Jinho muốn quay lại. Nhưng cuối cùng, cậu đã bước đến bên Yoo Myunghan.
“Thưa cha...”
Jinho dừng lại ở một khoảng cách khá xa để nói chuyện. Yoo Myunghan nhìn sang con trai mình.
“Có chuyện gì?”
“Thưa cha, con có thể xin phép ra ngoài một lát được không?”
Giọng nói cậu như không còn chút sức lực.
“Con sẽ quay về trước bữa tối...”
“...”
Yoo Myunghan không hành động gì, cũng không mắng chửi. Ông chỉ thở dài một tiếng.
“Được rồi, đi đi!”
Khuôn mặt Jinho rạng rỡ với một nụ cười. Anh cúi đầu chào.
“Con cám ơn cha!”
Cậu nhóc nhanh chóng biến mất khỏi phòng. Yoo Myunghan nhìn con trai với vẻ mặt cứng rắn. Vợ ông tiến lại gần.
“Anh à, có thông tin của Vienna này...”
Đó là tin tức mà ông vẫn chờ đợi. Yoo Myunghan quay sang với sự háo hức.
“Kết quả thế nào?”
“Con bé thắng rồi. Anh nghĩ con gái chúng ta là ai chứ?”
“Uhm, vậy khi nào con bé về Hàn Quốc?”
Một nụ cười chuẩn bị xuất hiện trên gương mặt Yoo Myunghan nhanh chóng biến mất.
“Con bé còn bận rộn với việc trường lớp nữa, khi nào nghỉ nó sẽ về mà anh!”
Yoo Myunghan nhíu mày.
“Dù cho bận rộn thế nào cũng không được quên buổi lễ này chứ...?”
“Anh à, giới trẻ ngày nay không quan tâm lắm mấy chuyện này đâu...”
Yoo Myunghan tặc lưỡi. Vợ ông giúp ông sửa lại cà vạt và âu yếm.
“Em nghĩ anh nên quan tâm cho Jinho hơn chứ?”
“Em đừng nói lại chuyện này nữa được không... Một con hổ chỉ nuôi một con hổ, chứ không phải một con mèo con!”
“Hổ với mèo gì chứ, nó là đứa con mà em mang nặng đẻ đau! Con trai của anh đấy!”
“Hmm...”
“Anh biết không, kể từ khi tốt nghiệp trung học đến giờ, đây là lần đầu tiên thằng bé mỉm cười trước mặt anh đấy!”
Vợ ông nói thật sao? Yoo Myunghan quay sang nhìn nơi Jinho vừa rời đi. Nhưng sự quan tâm của ông nhanh chóng biến mất. Những vấn đề không quan trọng không kéo dài sự tập trung của ông.
“Có lẽ thằng bé đã có bạn gái. Chúng ta đi thôi, mọi người đang chờ!”
- --
Trụ sở Hiệp Hội Thợ săn.
Nhân viên thực hiện kiểm tra định kỳ trên các máy đo. Anh ta nhìn vào một thiết bị ma lực kế cầm tay.
“Có chuyện gì với cái máy này vậy?”
Bộ đếm lẽ ra cố định ở mốc 0 lại đang dao động không ngừng. Có vẻ như nó đã bị hỏng. Nhưng cũng không đáng lo lắm. Vốn là máy móc, các thiết bị hỗ trợ ma thuật này cũng sẽ hư hỏng theo thời gian.
“Này Kim!”
“Vâng thưa anh!”
Cấp dưới của anh ta nhanh chóng chạy đến.
“Bao nhiêu Cổng đã được đo bằng ma lực kế này?”
“Số sê-ri là gì?”
“N-1744B.”
Cấp dưới của anh thực hiện tìm kiếm ngay.
“7 cánh Cổng đã được đo trong vài ngày qua.”
“Vài ngày qua sao? Đưa đây nào.”
Đó là sự thật. 7 cánh Cổng đã được đo. Và 4 trong số đó đã bị các Thợ săn dọn dẹp.
“Có vấn đề gì với các cánh Cổng không?”
“Không có gì bất thường được báo cáo.”
“Được rồi!”
Nhân viên cấp cao gãi cằm. Thực chất, khi một thiết bị đo được báo lỗi, những cánh Cổng mà nó đo sẽ bị hủy ngay quyền đột kích.
Lý do rất đơn giản. Những Thợ săn bước vào một cánh Cổng hạng C, nhưng nó lại nằm ở hạng B hay hạng A, đó sẽ là một cuộc tàn sát. Hầm ngục cấp cao là một nỗi kinh hoàng. Sự khác biệt giữa Thợ săn hạng thấp và hạng cao, cứ như đêm và ngày vậy. Khi hạng của Hầm ngục tăng lên, độ khó của nó sẽ tăng theo cấp số nhân. Đó là lý do chỉ có những Bang hội lớn mới dám bảo lưu những Hầm ngục này.
‘Có nên gửi thông báo lại không?’
Thật dễ dàng để thông báo cho các nhóm đột kích hủy bỏ các cánh Cổng, nhưng sẽ có kha khá vấn đề đi kèm. Những Thợ săn bị hủy đột kích sẽ phàn nàn, Hầm ngục trải qua một thời gian sẽ xảy ra hiện tượng Hầm ngục bùng nổ, thảm họa là không thể đong đếm. Tệ hơn nữa, anh ta có thể bị sa thải.
‘Rất khó để được làm việc trong Hiệp Hội...’
Hiệp Hội Thợ săn là một tổ chức tôn kính. Để có được việc làm ở đây thật không dễ dàng. Sự lo sợ bị đuổi việc đã che mờ suy nghĩ của nhân viên.
‘Không được, không thể được...’
Anh ta lắc đầu. Có vẻ như cấp dưới cũng hiểu được phần nào ý định của anh ta.
“Vậy chúng ta nên làm gì đây anh?”
“Hmm!”
Đã hai ngày trôi qua. Nếu có vấn đề gì, nó đã xuất hiện rồi.
“Cứ để yên như vậy đi...”
“Ah...anh chắc chứ...”
“Đã hai ngày rồi, đâu có chuyện gì xảy ra đâu nào?”
“Ơ... vâng...”
Cấp dưới gật đầu.
“Ghi vào báo cáo là N-1744B đã hoạt động tốt cho đến ngày hôm nay.”
“Em hiểu rồi.”
- --
Đội trưởng Ban quản lý thứ hai Hội Bạch Hổ đang nấu bữa tối tại nhà. Ahn Sangmin ngưng thái những lá hành và ưỡn lưng.
Rắc- rắc-
“Ui cha, đã quá đi...”
Thực đơn tối nay là món súp miso [đậu nành]. Tám năm sống độc thân đã giúp anh thành thạo hầu hết các món ăn. Ahn Sangmin đã tự làm việc này 5 năm trước. Khoảng thời gian chỉ ăn thức ăn nhanh đã làm sức khỏe anh bị suy giảm nghiêm trọng. Nhận thấy không thể kéo dài việc này, anh đã tự nấu ăn. Bây giờ, kỹ năng của anh thành thạo đến nỗi, chỉ cần nhìn một món ăn trên tivi, anh có thể bắt chước lại y hệt.
Tuy nhiên, khi kỹ năng nấu ăn càng cao, anh lại càng muốn nấu đơn giản. Món miso hôm nay là ví dụ điển hình.
“Wao, ngon tuyệt vời...”
Anh nếm xong và tự xem món súp của mình. Nhưng nghĩ đến việc chỉ có một người được ăn nó, anh hơi thất vọng một chút.
‘Hay là mời ai đến ăn cùng nhỉ?’
Khuôn mặt của [cánh tay phải] lóe lên trong đầu Ahn Sangmin, nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Anh độc thân đã 8 năm rồi, giờ mà mời một nhân viên nam đến ăn tối, không biết người ta sẽ nghĩ gì.
‘Chẳng biết cậu ta có làm tốt công việc mình giao không?’
Dù Hyun Gicheol là một cấp dưới nhiệt tình và tốt tính, nhưng cậu ta vẫn còn khá non kinh nghiệm. Cậu ta còn phải học hỏi nhiều.
‘À mà quên, không nên nghĩ về công việc khi ở nhà...’
Tới giờ ăn. Ahn Sangmin chuẩn bị bàn ăn ở phòng khách và ngân nga hát. Chẳng mấy chốc, thức ăn đã chuẩn bị xong. Anh bật tivi.
[Đây là bản cập nhật tin tức mới nhất ngày hôm nay]
Một trong những lợi ích tuyệt vời nhất khi ở một mình là không phải giành kênh tivi. Bất cứ khi nào bật tivi, đó là kênh anh muốn xem. Ahn Sangmin vừa gắp đồ vừa liếc bảng tin.
[Một vụ nổ vừa xảy ra tại Cục Thợ săn Liên Bang Hoa Kỳ (FBH) đã làm đất nước rơi vào hỗn loạn. Theo nguồn tin không chính thức, đó là cuộc ᴆụng độ giữa hai Thợ săn hạng S]
“Chậc... không thể tin được...”
Ahn Sangmin tặc lưỡi với vẻ mặt lo lắng và tiếp tục ăn. Liếc nhìn một lúc trên bàn ăn, anh cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
‘Kim chi!’
[Đây là đoạn phim mà camera an ninh bên ngoài tòa nhà ghi lại. Mọi người có thể thấy những vết nứt chạy dọc trên tường. Và sau đó-...]
Ahn Sangmin đứng dậy là lấy một ít kim chi từ tủ lạnh. Anh chuẩn bị cắn miếng đầu tiên thì điện thoại reo lên.
‘૮ɦếƭ tiệt! Gì nữa đây!’
Anh khó chịu rút điện thoại ra, nhưng thái độ nhanh chóng thay đổi khi thấy tên người gọi.
“Vâng, tôi Ahn Sangmin nghe đây!”
Là Jinwoo, Ahn Sangmin trả lời với vẻ mặt hớn hở.
Tuy nhiên... với những điều Jinwoo yêu cầu, anh ta nhanh chóng trở nên bối rối.
“Thợ săn Sung nói sao? Anh muốn tham gia vào khóa đào tạo tân binh mới của chúng tôi sao?”