Sau cùng, Jinwoo đã hoàn tất việc kiểm tra tài khoản. Anh đã làm mới quần áo của mình và thay đổi luôn cả kiểu tóc.
‘Hmm.’
Trông Jinwoo khác hoàn toàn so với lúc vừa bước ra khỏi nhà.
‘Có tiền vẫn tốt hơn nhiều…’
Jinwoo dừng lại trước một cửa hàng khi thấy hình ảnh mới của mình phản chiếu qua gương. Trông khá tuyệt.
‘Ít ra nó sẽ không để lại ấn tượng xấu.’
Anh kiểm tra đồng hồ, đã 4 giờ 20 phút.
‘Jinah dặn mình có mặt lúc 5 giờ…’
Vẫn còn thừa thời gian mà.
‘Tắc xi!’
Không việc gì phải vội vã, Jinwoo gọi một chiếc taxi và thong thả đến trường. Jinah đang đợi anh trước cổng.
“Jinah này!”
Cô bé không hề nhận ra Jinwoo đang bước đến gần.
“Oppa?”
Jinah nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt ngơ ngác.
“Xin lỗi, ông anh Sung Jinwoo của tôi đâu rồi?”
“Đừng nói là nhóc không nhận ra anh của mình luôn nhá?”
Jinah nhìn lại anh một lần nữa từ trên xuống dưới và thốt lên với vẻ ngạc nhiên không hề giấu giếm.
“Em thấy anh khác hoàn toàn luôn í!”
“Thế em nghĩ anh mặc áo thun mang dép lào để đi gặp cô giáo chủ nhiệm chắc?”
“Wow…”
Jinah quá bất ngờ trước ông anh giản dị thường ngày của mình.
“Khép miệng lại đi nhóc, anh đi trước đây!”
Có vẻ cô bé không ngờ đến tình huống này, cô lóng ngóng chạy theo Jinwoo. Anh từng học ở đây 5 năm trước, nên mọi thứ đã quá quen thuộc. Jinwoo thừa biết cuộc gặp mặt sẽ diễn ra ở phòng họp chứ không phải phòng giáo viên chủ nhiệm. Anh rảo bước về hướng đó. Tốc độ càng lúc càng tăng lên.
“Oppa, chờ em với!!!”
Jinah cũng vội vàng chạy theo anh trai mình.
“Chào thầy ạ!”
“Ồ, xin chào!”
Trên đường đi, JInwoo cúi đầu chào hỏi từng giáo viên. Nhưng mọi người lại khá ngạc nhiên khi chào lại anh.
‘Ai vậy nhỉ?’
‘Cậu đó là cựu sinh viên sao? Tôi không nhớ là có một học sinh như vậy ở trường.’
‘Anh ta là giáo viên mới à?’
Và không chỉ các giáo viên là người duy nhất ngoái đầu lại.
“Whoa… đẹp trai quá!!!”
“Anh ấy là ai vậy?”
“Sao Jinah lại đi bên cạnh ảnh?”
“Đừng nói là anh trai cậu ấy nha? Ngầu quá đi mất!!!”
‘…’
Những lời xì xào bàn tán vang lên. Jinah cảm thấy cực kỳ phấn khích. Cô bé lắng nghe tất cả với vẻ mặt tự hào, sau đó huých cùi chỏ vào hông Jinwoo.
“Oppa à, xem mọi người ngưỡng mộ anh kìa!!!”
Nhưng có vẻ Jinwoo không bận tâm lắm.
“Oppa à, anh chưa có bạn gái mà, đúng không?”
Lần thứ hai, Jinwoo vẫn phớt lờ những lời trêu đùa của Jinah.
“Em giới thiệu ai đó cho anh nha!”
Lần này Jinwoo không để yên cho cô nhóc nữa, anh véo má cô.
“Im dùm anh, không được lộn xộn!!!”
“Ah, em xin lỗi…”
Jinwoo thả cô ra. Jinah xoa đôi má đỏ ửng.
“Em biết anh cũng thích mấy thứ này mà…”
Trong khi vừa đi vừa tị nạnh nhau, họ đã đến nơi. Jinah xoay một vòng trước khi chỉ tay vào phòng.
“Chính là ở đây, oppa…”
Khi chuẩn bị bước vào, đột nhiên Jinwoo quay sang em gái.
“Còn em?”
“Chỉ có người giám hộ và giáo viên nói chuyện với nhau thôi! Nhiệm vụ của em tới đây là hết, tạm biệt oppa.”
‘Đúng nhỉ!’
Jinwoo nhớ lại. Lúc đó, chính bản thân anh còn đang học cấp 3. Thời điểm đó, anh chỉ có một mình.
‘Lúc đó, mẹ đã bắt đầu đi lại khó khăn.’
Sau đó, mẹ ngã bệnh và nhập viện. Jinwoo đã không nói với giáo viên chủ nhiệm về diều đó. Anh đã tự mình chịu đựng sự dè bỉu trong một thời gian dài.
Nhớ lại trải nghiệm không mấy vui vẻ đó, Jinwoo hiểu tại sao Jinah lại khá lo lắng khi nói việc giáo viên muốn gặp người giám hộ. Anh hoàn toàn cảm thông cho em gái mình. Jinwoo mỉm cười xoa đầu Jinah.
“Hôm nay em cũng về trễ à?”
“Dạ oppa, lát anh có thể về trước.”
“Rồi rồi!”
Anh vò tóc Jinah trước khi cô nhóc kịp phản ứng, tóc cô nhóc trở nên rối bù.
“Học cho tốt vào đấy!”
“Arg, anh làm trò gì đó, bỏ tay khỏi đầu em!!!”
“Hẹn gặp em ở nhà.”
Jinwoo cười gian xảo bước vào phòng họp. Jinah bĩu môi vuốt lại mái tóc mình.
“Anh định coi em là con nít tới bao giờ chứ...”
Không hẳn là Jinah ghét điều này, chỉ là cô ngại ai đó bắt gặp. Nhìn trước nhìn sau không có ai, cô nhanh chóng quay về lớp học của mình.
- --
Nếu như ai đó hỏi Jinwoo rằng, anh nhận xét thế nào về giáo viên chủ nhiệm của Jinah, thì đó là một người đức hạnh.
‘Hmm.’
Đó là cảm giác lần đầu tiên Jinwoo gặp cô ấy. Một nữ giáo viên trung niên, có vẻ ngoài thông thái, một nụ cười rạng rỡ và ánh nhìn trìu mến luôn làm người đối diện thấy thoải mái. Sau khi biết được hoàn cảnh gia đình, cô không hề có thái độ gì khi gặp Jinwoo ở buổi họp người giám hộ.
“Rất hân hạnh được gặp em, cô là giáo viên chủ nhiệm của Jinah. Cô không ngờ là con bé có một người anh trai bảnh bao đến vậy!!”
Trước lời chào hỏi bông đùa nhưng đầy dễ chịu của cô, Jinwoo mỉm cười cúi đầu.
‘Mình không nhớ là đã gặp cô trước đây.’
Hẳn là cô mới vào trường sau khi Jinwoo tốt nghiệp. Mọi người thường nói ấn tượng ban đầu rất quan trọng. Và nhờ những lời xã giao của cô mà anh cảm thấy rất dễ chịu.
‘Cô thật biết cách để người khác tôn trọng mình!’
Có vẻ Jinah thật may mắn khi coa một giáo viên cuối cấp như thế này.
“Em ngồi đi!”
Cô ra hiệu về phía cái ghế gần đó. Jinwoo ngồi đối diện giáo viên ở một cái bàn lớn.
“Cô nghĩ em không cần lo lắng nhiều về Jinah.”
Những vấn đề của hai người hết sức bình thường của một cuộc họp phụ huynh. Và Jinah, vốn là một học sinh gương mẫu, nên hầu như là những lời khen của cô giáo về con bé.
“Em có biết Jinah định thi vào trường Y không?”
“Vâng, em có nghe con bé nói.”
Cô giáo đọc lướt qua hồ sơ của Jinah
“Điểm kiểm tra và tổng kết của Jinah đều rất tuyệt vời.Vậy nên con bé sẽ dễ dàng đạt được mục tiêu thôi, em đừng tạo áp lực lớn quá cho Jinah nhé!”
Jinwoo trịnh trọng gật đầu. Khuôn mặt của cô giáo tràn đầy sự hy vọng vào Jinah. Thật ra, nhiều giáo viên tạo cho học sinh phổ thông một áp lực vô hình về điểm số. Thành ra, những năm cuối cùng của đời học sinh đã quyết định lộ trình cuộc sống của chúng.
‘Như mình biết, hầu hết giáo viên đều tránh dạy cuối cấp...’
Anh nghe nói nhiều giáo viên bị ép buộc vào vị trí đó hơn là tự nguyện. Nhưng có vẻ người trước mặt Jinwoo là một nhà giáo tận tụy với nghề. Là anh trai của Jinah, Jinwoo thực sự biết ơn sâu sắc.
Và cuộc nói chuyện đã kết thúc sau 15 phút.
“À xin lỗi...”
Khi Jinwoo chuẩn bị đứng dậy. Cô giáo đã hỏi một câu.
“Cô nghe nói anh trai của Jinah là một Thợ săn, đúng không nhỉ?”
Đôi mắt của cô trở nên nghiêm túc, Jinwoo quay trở lại vị trí.
“Vâng thưa cô!”
“Nếu như Jinah trải qua giai đoạn thức tỉnh, em có muốn cô bé làm một Thợ săn không?”
“Chắc chắn là không, thưa cô!”
Không bao giờ.
Jinwoo trả lời một cách dứt khoát, và chắc chắn không cần suy nghĩ. Như thể anh đã biết trước câu hỏi và chuẩn bị sẵn câu trả lời. Khuôn mặt của cô hơi chùn xuống.
“Đúng như cô dự đoán...”
Jinwoo nhìn cô giáo với đôi mắt nghi ngờ, trong khi cô tiếp tục do dự.
“Nếu không phiền, cô có thể nhờ em giúp một chuyện không?”
Jinwoo gật đầu.
“Nếu chuyện đó trong khả năng của em!”
Tối thiểu, Jinwoo sẽ nghe thử là gì. Anh không từ chối lập tức. Thứ nhất vì chưa biết đó là chuyện gì, thứ hai, là anh cảm thấy cô là một người rất nhiệt thành.
Cô giáo nhanh chóng nói như sợ Jinwoo đổi ý.
“Một học sinh nữ ở đây vừa trải qua giai đoạn thức tỉnh. Và con bé định bỏ học để làm một Thợ săn. Một thời gian rồi con bé vẫn chưa chịu đến lớp...”
‘À...’
Đó là một điều khá phổ biến. Một số người sau khi thức tỉnh và nhận được năng lực, liền nhanh chóng ném mình vào nghề Thợ săn. Dù không biết công việc đó cần gì hay giúp đạt được những gì, họ vẫn tự hào mình đã trở nên khác với người bình thường. Việc đạt được danh hiệu Thợ săn và dễ dàng kiếm tiền đã làm mờ mắt nhiều người.
“Nếu chuyện này cứ tiếp tục, nhà trường không còn cách nào khác là phải làm mạnh tay. Cô không hề muốn điều đó xảy ra. Ngay cả khi em là một Thợ săn, cô nghĩ có thêm bằng tốt nghiệp trung học vẫn tốt hơn chứ?”
Jinwoo gật đầu đồng ý. Trước phản ứng tích cực, gương mặt của cô sáng hơn một chút.
“Em có thể giúp cô, cố thuyết phục con bé, ít nhất là lấy được bằng tốt nghiệp có được không?”
Cô giáo mỉm cười, nhưng giống như đang cầu xin một sự giúp đỡ của Jinwoo.
“Vậy, thứ hạng của con bé sau khi thức tỉnh là gì, thưa cô?”
“Hmm... theo những gì cô được nghe qua, hình như là hạng thấp nhất!”
Hạng E.
‘Con bé sẽ không thể sống sót trong Hầm ngục...’
Jinwoo tặc lưỡi. Bước vào Hầm ngục luôn phải có sự thận trọng. Mười người bước vào Hầm ngục với sự kiêu ngạo, chín người trong đósẽ bị tàn tật hoặc ૮ɦếƭ. Một cô bé bằng tuổi Jinah sắp bị như vậy. Viễn cảnh không mấy tốt đẹp đang đè nặng lên vai Jinwoo. Nhưng đó là quyết định của con bé, không ai ép buộc được nó. Và Jinwoo, là một người không muốn giành thời gian quý báu để xen vào chuyện người khác.
‘Mình còn chưa chắc là con bé có chịu nghe mình nói hay không...’
Những người như thế không muốn bị ai chỉ bảo. Jinwoo quyết định từ chối và chuẩn bị đứng dậy. Nhưng giáo viên vẫn tiếp tục.
“Con bé tên là Han Songi, và là bạn của Jinah.”
Khi nghe tên giáo viên, Jinwoo không thể đứng dậy. Anh hỏi lại một lần nữa như để xác nhận.
“Thưa cô, cô nói lại tên con bé một lần nữa được không?”
“Han Songi! Em có biết em ấy không?”
“...”
Thế giới này thật nhỏ bé.
‘Huh...’
Jinwoo không nói nên lời.
- --
Vào lúc đó.
Tại tư gia của Chủ tịch tập đoàn Yoojin Yoo Myunghan.
Từ sáng sớm, đã xuất hiện những chiếc xe sang trọng.
Tất cả bọn họ đến đều cùng một lý do.
Lễ tưởng niệm cố Chủ tịch tập đoàn Yoojin, Yoo Byungcheol. Ông là cha của chủ tịch đương nhiệm Yoo Myunghan, doanh nhân số một Hàn Quốc. Vào thời gian này, Yoo Myunghan hủy toàn bộ lịch trình, bất kể bận rộn thế nào để đảm bảo buổi lễ được diễn ra trọn vẹn. Như để minh chứng cho sự thái độ tôn nghiêm, toàn bộ gia tộc đã tề tựu đông đủ vào ngày này.
Chủ tịch của một công ty đầu tư nào đó. Một chủ tịch của công ty dược phẩm. Chủ sở hữu của một trung tâm mua sắm. Vân vân và mây mây. Các thành viên trong gia tộc không thiếu những người đang đứng đầu ở các tập đoàn hay công ty. Ngay cả con cái của họ cũng là tinh hoa trong những tinh hoa, những đứa trẻ vừa sinh ra phải chạy lùi lại khá xa để chạm được vạch đích.
Ngoại trừ một người.
Một người, đáng lẽ không nên làm thế, lặng lẽ ngồi một góc như thể anh không tồ tại.
Là Yoo Jinho.
‘Chán quá đi mất...’
Chàng trai trẻ ước gì buổi lễ sẽ sớm kết thúc. Được lon ton cùng với hyungnim trong Hầm ngục còn vui hơn gấp trăm, à không, gấp ngàn lần so với thế này.
‘Không biết giờ hyungnim đang làm gì nhỉ?’
Jinho đang suy nghĩ về nó. Anh không biết một ngày nghỉ Jinwoo-hyung sẽ dành nó để làm gì.
“Ồ!”
Ai có thể làm được điều này? Trong một khoảnh khắc, giọng nói phát ra đủ để người nghe cảm thấy đó là một người cực kỳ tài năng. Tỏa ra hào quang của một tinh hoa, đôi kính sang trọng cùng chiều cao đáng ngưỡng mộ.
Là Yoo Jinsung, anh trai của Yoo Jinho. Con trai cả của Yoo Myunghan, người sẽ thừa kế tập đoàn Yoojin vào một ngày không xa.
Người đàn ông đứng ngay cạnh em trai mình và chằm chằm nhìn xuống.
“Nên chào hỏi người thân một tiếng đi chứ! Định hành động như một đứa con nít miết vậy à?”
“Mày có biết là những việc làm của mày chỉ làm xấu đi cái tên của cha không?”
Những lời nói của Jinsung, không đi kèm một chút tình cảm anh em nào trong đó. Chỉ có một sự khinh thường của bề trên với người thấp kém. Jinho vốn là người coi trọng anh trai mình, nên không bao giờ lên tiếng.
“...”
Jinsung vốn là một phiên bản hoàn hảo của cha từ khi còn bé. Anh ta là thiên tài trong số các thiên tài. Đứng đầu lớp trong mọi môn học, và điểm số mới chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Sau khi tốt nghiệp, Jinsung bắt đầu làm việc dưới quyền của cha mình, Yoo Myunghan, ở mọi lĩnh vực khác nhau. Và kết quả là trên cả tuyệt vời.
So với anh trai, Jinho không có gì để thể hiện cho chính mình. Ngay cả khi vào đại học cậu cũng cần có sự giúp đỡ từ gia đình. Bất cứ khi nào đứng gần anh trai, Jinho đều cảm thấy mình không hề tồn tại.
“...”
“Thảm hại.”
Jinsung nhìn Jinho cúi đầu. Anh ta quay lại rồi bỏ đi.
“Cháu chào chú!”
“Oh, Jinsung à, vẫn khỏe hả cháu?”
Jinho cuối cùng có thể ngẩng đầu lên. Đây là lý do cậu ghét trở về nhà. Giá như đây không phải là lễ tưởng niệm của ông nội. Trong khi Jinho thở dài, một giọng nói phát ra từ sau lưng làm cậu giật mình.
“Hmm, tên phách lối khó ưa.”
Jinho quay lại, là chị họ của cậu. Yoo Soohyun, cô nàng hơn cậu một tuổi.