Toàn bộ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ trở nên khá ồn ào khi một nhà tiên tri đưa ra thông báo.
“Không lâu nữa, Tử Thần sẽ giáng xuống vùng đất này!”
Trong thời đại hiện tại, thường thì một lời tiên tri như thế này chỉ xuất hiện trên các tiểu thuyết giả tưởng hoặc truyện tranh, và chẳng ai thèm quan tâm.
Tuy nhiên, vấn đề ở đây là lời tiên tri này đến từ quý bà Norma Selner.
Người phụ nữ này là ai?
Sau khi thức tỉnh “Thiên nhãn” vào khoảng hai năm trước, bà ta đã dự đoán chính xác cái ૮ɦếƭ của nhà lãnh đạo Triều Tiên, vụ khủng bố ςướק máy bay, sự sụp đổ của thị trường chứng khoán do vỡ bong bóng bất động sản… và bà ấy đã từng là trung tâm của nhiều cuộc tranh cãi trong một thời gian dài.
Khi một người như vậy nói rằng Thần ૮ɦếƭ sắp đến, tất nhiên mọi người sẽ bắt đầu hoảng loạn.
Bà Norma Selner còn được gọi là “nhà tiên tri bách phán bách trúng”. Các phương tiện truyền thông và cơ quan báo chí, sau khi tiếp nhận thông tin này, đã điên cuồng tranh nhau phỏng vấn bà ta.
Tuy nhiên, đáng tiếc là bà ấy từ chối nói chuyện với mọi phóng viên, trừ một người, người thật sự là một người bạn của bà ta.
Nghe nói bà ấy đã mời riêng anh ta gửi cho anh ta một thông điệp.
“Thần ૮ɦếƭ sẽ giáng xuống đất của chúng ta kèm theo vô số binh lính tử thần. Cũng giống như chúng ta có thể thoát khỏi vòng quanh sinh tử, chúng ta cũng không thể chạy trốn khỏi Thần ૮ɦếƭ.”
Và ngay ngày hôm sau.
Một lỗ đen khổng lồ đột nhiên mở ra trên bầu trời Seoul, một cái lỗ đủ lớn để che phủ gần như hoàn toàn thành phố thủ đô Hàn Quốc. Và lời tiên tri của bà Selner thống trị trang bìa của mọi tờ báo trên thế giới.
***
Trong khi đó, bên trong cánh cổng Cổng.
Jin-Woo chỉ có thể thở hổn hển vì ngạc nhiên sau khi phát hiện ra một biển người – như thể toàn bộ nhân loại – đã tập trung tới đây, ngay bên dưới anh ta.
“Huh…”
Một màn chào đón cảm động, và hàng triệu người chào đón anh ấy trở lại?
Thật không may, sự việc không phải như vậy. Và Jinwoo biết rõ điều đó hơn bất kỳ ai.
Anh nở nụ cười gượng gạo.
Chẳng mấy chốc, cánh cổng này sẽ mở ra. Đối với đám đông dưới mặt đất, cánh cổng này có thể là một thứ quái dị và khủng bố, nhưng với anh ta, đó là cánh cửa quan trọng trở về nhà.
Nhà.
Trái tim Jin-Woo đập thình thịch bởi những cảm xúc ấm áp, khi biết rằng con đường trở về nhà sẽ sớm mở ra.
“Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên mình nhìn ra ngoài từ bên trong một cánh cổng, phải không nhỉ?”
Thế giới bên ngoài hiện ra rõ nét từ bên trong Cánh cổng. Jinwoo lặng lẽ ngắm cảnh biển người dưới chân anh. Anh đặt tay lên ‘bức tường’ của Cánh cổng ngăn cách hai không gian.
Trước đây, trong trận chiến chống lại Long đế, anh đã cố hết sức mới có thể phá vỡ bức tường này, nhưng bây giờ thì…
‘Bây giờ mình chỉ cần….’
Jinwoo ấn nhẹ, khiến những vết nứt nhỏ hình thành trên bức tường và tạo ra những tiếng động chói tai. Nếu anh đẩy mạnh hơn một chút, thì bức tường này chắc chắn sẽ bị vỡ.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vào lúc đó, Jinwoo chợt nghĩ: Liệu anh có nên làm điều đó và trở về Trái Đất bây giờ hay không? Nhưng cuối cùng, anh lắc đầu với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.
‘Không…Không, mình không nên.’
Mọi người dưới mặt đất đang sợ hãi lắm rồi, anh không nên thêm dầu vào lửa khiến họ hoang mang tột độ hơn nữa. Bên cạnh đó, anh đã chờ đợi khoảnh khắc này trong gần 30 năm, vì vậy việc chờ thêm vài ngày nữa cũng không phải là vấn đề.
Jinwoo cẩn thận rút tay lại, sau đó nhận ra một điều…
… Ai có thể nghĩ rằng đây là bàn tay của một học sinh cấp hai?
Thật vậy, anh nhận ra rằng, không chỉ bàn tay mà cả cơ thể mình đã quá già nua. Trải qua 27 năm trong không gian thứ nguyên, Jinwoo đã trở thành một người đàn ông trung niên.
Tuổi sinh học của anh đã vượt qua chính cha mình. Nhưng ở thế giới bên ngoài, anh chỉ mới mất tích hai năm.
Anh cần phải điều chỉnh diện mạo của mình phù hợp với độ tuổi bên ngoài, để không làm những người thân hoảng hốt.
Mặc dù vậy, anh không thích người khác coi mình là trẻ con. Có lẽ đây là suy nghĩ của một người đủ lớn và trưởng thành rồi chăng?
…Trong bất kỳ trường hợp nào.
“Chẳng còn cách nào khác.”
Jinwoo cười toe toét và nhìn xuống cơ thể mình, trước khi kích hoạt sức mạnh. Giờ đây, anh có thể kiểm soát hoàn hảo sức mạnh của Hoàng đế Bóng tối, việc thay đổi đồng hồ sinh học trong cơ thể này thật quá dễ dàng
Chẳng mấy chốc, dáng người Jinwoo thu nhỏ lại, tương đương một học sinh cấp hai.
Xì xì
Khuôn râu ria của một người đàn ông trung niên trở thành khuôn mặt tươi tắn của một cậu bé tuổi teen.
Khói đen bao trùm lấy anh trong một khoảnh khắc ngắn ngủi và khi nó rút đi, ngay cả quần áo cũng đã thay đổi thành bộ đồng phục mà anhd đã mặc vào ngày ‘mất tích’.
‘Có vẻ ổn rồi phải không nhỉ?’
Jinwoo nở một nụ cười hài lòng sau khi xác nhận diện mạo mới của mình, đó chắc chắn là diện mạo của một học sinh cấp hai.
Cả tâm trí và cơ thể anh giờ đã sẵn sàng để về nhà và gặp gỡ gia đình mình.
Điều duy nhất còn lại là chờ đợi.
‘Hai ngày nữa ….’
Chờ đợi cho đến khi Cánh cổng mở ra, khiến Jinwoo cảm thấy thú vị. Những ngày cuối cùng của một hành trình dài đăng đẵng gần 30 năm.
***
“N-Này, nó đang mở ra kìa!!”
“Cái lỗ đang mở ra!!”
Đám đông la hét và chỉ vào Cánh cổng đang bắt đầu mở.
Xôn xao
Ồn ào
Tuy nhiên, trước mắt họ chỉ là một khoảng không trống rỗng. Không có bất cứ con quái vật hay thứ gì đó đáng sợ xuất hiện từ Cánh cổng.
“….??”
“Huh, gì kỳ vậy?”
“Mỗi thế thôi sao?”
Hàng vạn người từ khắp nơi trên thế giới, đến đây để ngắm nhìn Cánh cổng khổng lồ, bắt đầu lẩm bẩm với vẻ hoài nghi. Trong khi đó, Cánh cổng bí ẩn dần tan biến.
Giữa đám đông, Jinwoo len lỏi trong dòng người và đi đến một con đường vắng vẻ bằng kĩ năng “ẩn thân” của mình.
Vì khá nhiều người đang tập trung vào Cánh cổng đang biến mất, không ai trong số họ chú ý đến một học sinh cấp hai xuất hiện từ hư không.
Jinwoo thoáng quan sát đám đông người xem một chút, trước khi quay lại hướng về nhà mình.
Ngay lúc đó, anh phát hiện ra một chàng trai trẻ đang cầm bó hoa trông đắt tiền đang đứng trước mặt mình.
Người đàn ông này cười rạng rỡ và nói với Jinwoo.
“Chào mừng trở về nhà an toàn, thợ săn Sung Jinwoo. À không, tôi nên gọi ngài là Hoàng đế Bóng tối đúng chứ nhỉ?”
Anh chưa bao giờ gặp anh chàng này trước đây. Tuy nhiên, anh cũng không cảm thấy bất kỳ ác ý nào từ anh chàng vô danh này. Vì vậy, anh quyết thả lỏng.
“Gọi tôi là gì cũng được.”
Jinwoo nhận bó hoa từ người đàn ông và khẽ nhếch môi.
“Dù sao thì, có ai đó chào đón mình, kể ra cũng vui vui…”
Jinwoo cúi xuống và ngửi những bông hoa trước khi ngẩng đầu lên một lần nữa. Người đàn ông nói với giọng ngạc nhiên.
“Thành thật mà nói, tôi không ngờ rằng ngài sẽ hoàn thành thành công nhiệm vụ của mình và trở về nhà nhanh như thế này. Nhân tiện, tôi nhận thấy rằng dưới cái bóng của ngài ẩn chứa hơn mười triệu binh sĩ.”
Đội quân của Thế giới hỗn mang đã bị đánh bại, và lẽ dĩ nhiên, tất cả đã trở thành những chiến binh trung thành của Hoàng đế Bóng tối.
Jinwoo hiện là người mạnh nhất, vượt xa bất kỳ Hoàng đế hay kẻ thống trị nào. Anh hạ bó hoa xuống và hỏi người đàn ông lạ.
“Chắc chắn rằng anh không đến đây chỉ để trao cho tôi bó hoa này, vì vậy … sứ giả của những kẻ thống trị, anh muốn gì ở tôi đây?”
Giọng điệu của Jinwoo không hề ngang tàng hống hách, mà chứa đầy sự điềm tĩnh.
Dù sao thì, một con sư tử sẽ không bao giờ hoảng sợ trước một con cừu.
Sức mạnh áp đảo của anh, được mài giũa qua bao cuộc chiến, là quá đủ để khiến người đàn ông vô danh này phải rùng mình sợ hãi.
Bây giờ, đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của vị Hoàng đế mạnh mẽ, người đàn ông vô danh quyết định khiêm nhường cúi đầu xuống.
“Những người thống trị đã gửi cho ngài một tin nhắn, thưa Hoàng đế bóng tối. Cuộc trò chuyện của chúng ta có thể kéo dài một lúc, vì vậy tôi muốn hỏi, liệu chúng ta có thể đi một nơi khác để nói chuyện được không?”
“Được.”
Jinwoo đi ngang qua người đàn ông và dẫn dường.
“Tôi đang định đến chỗ này. Chúng ta có thể nói chuyện với nhau ở đó.”
***
“….”
Người đàn ông vô danh im lặng nhìn chằm chằm vào ly kem được bày trước mặt anh ta một chút rồi ngẩng đầu lên.
“Ngài muốn tới một tiệm kem sao?”
Jinwoo trông trông trẻ hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là tâm lý của anh cũng bị kéo lùi xuống ngang với một đứa trẻ cấp 2.
Chỉ là …
“Chà, ở nơi xa xôi đó trong một thời gian dài, khiến tôi thèm khát thứ gì đó ngọt ngào, anh thấy đấy.”
Jinwoo trả lời với một nụ cười và bắt đầu múc kem vào miệng.
Cái lạnh tuyệt vời, sảng khoái này truyền tới đầu lưỡi anh. Và sau đó là sự ngọt ngào cuốn hút.
Bây giờ Jinwoo mới cảm nhận được là anh thực sự đã trở về nhà.
Người đàn ông vô danh cố gắng đi đến chủ đề chính nhiều lần nhưng Jinwoo đã ngăn anh ta hết lần này đến lần khác. Chỉ sau khi ăn hết ly kem, anh mới mở miệng nói.
“Vậy, những Người thống trị muốn nói gì?”
Người đàn ông vô danh, nãy giờ ngơ ngác nhìn vị Hoàng đế ʍúŧ kem, nay đã bình tĩnh lại. Anh lên tiếng.
“À… Trước hết, họ muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình ….”
“Bỏ qua mấy cái thủ tục rườm rà đi, nha?”
Những Người thống trị không còn việc gì ở thế giới này, nhưng họ vẫn cử một sứ giả tới gặp anh. Jinwoo đoán rằng đây phải là một vấn đề hệ trọng, vì vậy anh muốn bỏ qua phần thủ tục để đi vào chủ đề chính.
“Có vấn đề nào đó mới xuất hiện sao?”
“Không, hoàn toàn không. Không có gì như vậy cả. Tôi đến đây để nói chuyện với ngài, bởi vì tất cả các vấn đề đã được giải quyết.”
Đến nói chuyện với anh, vì mọi vấn đề đã được giải quyết?!
Ánh mắt Jinwoo trở nên sắc bén hơn. Người đàn ông vô danh chào đón ánh mắt sắc như dao đó và nuốt nước bọt khô khốc vì lo lắng.
Tuy nhiên, anh ta là một sứ giả. Và một sứ giả không thể lãng quên nghĩa vụ của mình, chỉ vì đối phương trông khá đáng sợ.
Anh ta lắp bắp.
“Những Người thống trị, họ… Họ lo lắng về những khả năng tiềm tàng có thể xảy ra, thưa Hoàng đế bóng tối. Như ngài đã biết, sức mạnh của ngài vượt xa mọi tồn tại trên thế giới này.”
“….Thế thì sao…?”
“Không có sự hiện diện của Mana, thế giới này thật quá mong manh. Nếu ngài đồng ý, chúng tôi muốn mời ngài đến một thế giới phù hợp với sức mạnh của ngài, thưa Hoàng đế Bóng tối. Nếu không, chúng tôi buộc phải ra tay và phong ấn ngài… Chúng tôi phải tránh những cơn khủng hoảng tiềm tàng. Tất nhiên, chuyện này….”
Bang!
Jinwoo đập nhẹ vào bàn, khiến người đàn ông vô danh nao núng và im bặt.
Giọng nói nặng nề của Hoàng đế Bóng tối từ từ phát ra trong miệng Jinwoo.
“Hừm. Các người muốn loại bỏ tôi vì tôi không còn hữu ích nữa, phải không? Vì các người sợ sức mạnh mà tôi sở hữu?”
Jinwoo vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng “khí” của anh ta lấp lánh trong mắt, sắc bé và lạnh lùng hơn bao giờ hết. Người đàn ông lạ mặt suýt nhảy lên vì sợ hãi và nhanh chóng vẫy tay.
“K-không, không phải vậy! Tôi thề, không phải như vậy!”
Sau đó anh ta đưa Jinwoo một tờ báo nào đó mà anh ta đã chuẩn bị từ trước. Jinwoo lấy tờ giấy và đọc bài báo nổi bật trên trang nhất.
Anh phát hiện ra một khuôn mặt khá quen thuộc.
Bài báo nói về một lời tiên tri của Quý bà Norma Selner. Người phụ nữ này từng là “Kẻ giải phóng sức mạnh’ trong dòng thời gian trước đó.
Không lâu nữa, Tử Thần sẽ giáng xuống vùng đất này!
Lông mày của Jinwoo khẽ run lên vì dòng chữ ‘Tử Thần’.
“Bà ấy ban đầu không phải là một người đặc biệt gì cả. Tuy nhiên, việc tiếp xúc với mana đã thay đổi cuộc sống của bà ấy rất nhiều.”
Ánh mắt Jinwoo dừng lại ở một phần của bài báo, phần về khi bà ấy đột ngột mở ra ‘Thiên nhãn’. Đó là khoảng hai năm trước.
Sự ‘thức tỉnh’ của bà ấy trùng khớp với thời điểm Jinwoo biến mất. Thời điểm dòng thời gian đã được reset dưới tác dụng của Cốc Phục sinh.
“Nghĩa là…sự tồn tại của tôi có thể gây ra những thay đổi kiểu như thế này?”
“Vâng, đúng là vậy, Hoàng đế bóng tối.”
Khi Jinwoo bình tĩnh lại, người đàn ông vô danh thở phào nhẹ nhõm.
“Suy nghĩ của những Người thống trị là đưa ngài tới một thế giới phù hợp hơn. Họ muốn ngăn chặn những hậu quả tiềm tàng có thể xảy ra ra trong thế giới này.”
“…”
Jinwoo dựa vào ghế.
Anh không cảm nhận được bất kỳ ác ý nào từ người đàn ông vô danh này. Những người thống trị, thông qua người đàn ông này, đang đưa ra một lời đề nghị đầy thành ý.
Tuy nhiên…
Thật tệ khi anh phải nghe những tin tức như vậy vào ngày đầu tiên trở về.
Jinwoo đã rất háo hức khi được về nhà, vì vậy anh thấy không khỏi thất vọng.
Anh thực sự không muốn thảo luận về những thứ như thế này ngay bây giờ. Và anh không buồn che giấu suy nghĩ của mình về vấn đề đó.
“Anh có thể quay lại vào lúc khác được không?”
“…. Vâng, thưa Hoàng đế bóng tối.”
Người đàn ông vô danh đã hành xử một cách thông minh, lịch sự đối với người anh hùng vĩ đại – người đã chấm dứt cuộc chiến dai dẳng giữa những hoàng đế và kẻ thống trị.
Sau khi người đàn ông rời đi, thứ còn lại là một tấm danh thi*p đen ở chỗ ngồi của Jinwoo.
Có lẽ, anh ta muốn Jinwoo liên lạc với mình theo số điện thoại trên thẻ.
Anh xem mặt trước và mặt sau của tấm danh thi*p, trước khi nhét nó vào túi quần. Một nụ cười cay đắng từ từ hiên trên mặt anh.
Sự háo hức và phấn khích, giờ vỡ tan như bong bóng xà phòng. Nhiều ý nghĩ xoáy vào đầu, gần như khiến anh choáng váng.
‘Mọi vật đều có sứ mệnh của chúng…’
Với tư cách là Hoàng đế Bóng tối, anh đã hoàn thành mục tiêu của mình. Cuộc xâm lược của các Hoàng đế đã bị chặn đứng, và không có hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra trên Trái đất.
Có nghĩa là, sứ mệnh của anh đã kết thúc.
Sức mạnh to lớn của anh, giờ đây lại trở thành một vấn đề khó giải quyết, giống như chất thải hạt nhân thải ra từ nhà máy điện.
Một câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.
‘Cuối cùng thì, mình lại trở thành một thứ thừa thãi trên thế giới này sao?’
Nghĩ đến đó, Jinwoo phát hiện ra một khuôn mặt quen thuộc nào đó đang chạy bộ qua cửa hàng kem. Như bị hút hồn, Jinwoo đứng dậy, đẩy cửa trước và bước ra ngoài.
Trong tương lai, sẽ có nhiều dịp khiến anh phải suy ngẫm. Rằng, ở lại thế giới này có phải là một ý tưởng tốt hay không.
Tuy nhiên….
‘Mình không ngại ở lại, mình chỉ cần một lý do thôi….’
Một cô gái tuổi teen trong bộ đồng phục điền kinh dừng chạy bộ và quay lại nhìn phía sau.
Phía đó có một mùi hương mà cô thực sự thích. Cô bé nhìn thấy một cậu bé tuổi teen xa lạ đang đứng trước cửa tiệm kem.
‘Chuyện gì vậy? Kem có mùi này sao?’
Cô gái tuổi teen nghiêng đầu sang một bên trong khi liếc nhìn phía sau, nhưng cuối cùng, cô đã quyết định bỏ qua dòng suy nghĩ miên man của mình và tiếp tục chạy bộ.
Thấy bộ dang của cô gái đó, một nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt Jinwoo.
‘Vẫn còn những người mà mình yêu thương trên thế giới này.
Và cả những người yêu mình cũng tồn tại ở nơi này.
Lý do đó quá đủ để mình ở lại đây.’
Jinwoo mỉm cười và tự nhủ.