Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình - Chương 293

Tác giả: Jang Sung Lak

Nhiều người từng nói về cụm từ “địa ngục trần gian”. Cụm từ đó có lẽ là phù hợp nhất để miêu tả cảnh tượng đang diễn ra.
Bầu trời đầy những đám mây đen dày đặc vần vũ trên cao. Mặt đất bên dưới rừng rực cháy, chìm trong máu, tiếng la hét, tro tàn và mùi hôi thối.
Hoàng đế Hủy diệt được sinh ra từ bóng tối sâu thẳm với mục đích duy nhất là phá hủy mọi thứ. Vì vậy, đội quân của hắn đã nỗ lực tiêu diệt tất cả những sinh vật sống trên thế giới này.
Long Đế đứng trước mặt các thuộc hạ của mình. Hắn ngạo nghễ bước đi giữa thành phố giờ đã biến thành tro bụi và nhìn khắp mọi nơi xung quanh.
“Chuyện gì đang xảy ra với tên Hoàng đế bóng tối đó?”
Sau khoảnh khắc trao đổi chiến ý mãnh liệt, Chúa tể của Cõi ૮ɦếƭ – Hoàng đế Bóng tối hiện tại đã biến mất tăm mất tích và không xuất hiện lại.
Khi Jinwoo bộc lộ sóng ma thuật của mình, Long Đế đã coi đó là dấu hiệu tuyên chiến của Hoàng đế bóng tối..
Và đó là lý do tại sao, lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, chiến ý của Long Đế đã bừng tỉnh trở lại một lần nữa.
Cuối cùng, một kẻ thù hiếm hoi, kẻ có thể đe dọa tính mạng của hắn, đã nhe nanh giương vuốt. Cuộc chiến thực sự đã tới gần.
Đối với Hoàng đế hủy diệt, chiến trường đẫm máu và hỗn loạn là một món quà tuyệt vời từ Thiên đàng.
Điều gì có thể được so sánh với niềm vui và khoái cảm khi giao chiến?
Tuy nhiên, cuộc chiến mà hắn chờ đợi đã không diễn ra.
Chúa tể của Cõi ૮ɦếƭ biến mất không một dấu vết và không có dấu hiệu xuất hiện trở lại ngay cả sau khi một quốc gia trên thế giới của anh ta bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tất nhiên, mang vài trăm ngàn chiến binh bóng tối đối đầu với mười triệu quái vật là một hành động ngu xuẩn.
Tuy nhiên, nếu Hoàng đế Bóng tối định chạy trốn, thì anh ta xuất hiện và đe dọa Long Đế để làm gì?
‘Hay hắn ta đang nhắm đến một thứ gì đó khác?’
Thời gian càng trôi, Long Đế ngày càng lo lắng hơn.
Bây giờ hắn không có manh mối nào về hành tung của Chúa tể của Cõi ૮ɦếƭ. Sợ bị tập kích, những binh lính dưới quyền Long Đế buộc phải di chuyển thận trọng hơn nhiều. Kết quả là tốc độ tiến quân của các chiến binh từ thế giới hỗn mang đã chậm lại hơn rất nhiều so với ban đầu.
Long Đế không muốn bất kỳ biến cố nào xảy ra và hắn muốn toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho trận chiến chống lại những Kẻ thống trị. Vì vậy, không nghi ngờ gì nữa, tình hình hiện tại khiến hắn cực kỳ khó chịu.
‘Hay là…’
‘Lẽ nào hắn định chờ người sống trên thế giới này ૮ɦếƭ hết, để hắn có thể chuyển đổi tất cả thành lính Bóng tối?’
Tuy nhiên, những người không biết cách sử dụng Mana, dù biến thành binh lính bóng tối cũng sẽ trở nên vô dụng trong cuộc chiến chống lại Đội quân Hủy diệt. Chắc chắn, Hoàng đế Bóng tối cũng hiểu sự thật này.
Ngay lúc đó.
Một giọng nói làm gián đoạn dòng suy tưởng của Long Đế.
“Lũ loài người đang đến, thưa bệ hạ.”
Đó là một Cổ Long, vệ sĩ của Long đế. Nó thông báo cho hắn về các cuộc tấn công sắp tới của loài người.
Nhưng mà, tất cả những kẻ biết sử dụng mana ở quốc gia này – những ‘Thợ săn’, đã ૮ɦếƭ rồi sao? Nếu vậy, điều này có thể là gì?
Long Đế nhíu mày khó hiểu và ngẩng đầu lên. Ngay lúc đó, vô số tên lửa từ trên trời trút xuống.
ẦM
ẦM
ẦM
Đây là nỗ lực phản kháng cuối cùng của những sinh vật yếu đuối. Thế nhưng, những nỗ lực này vô nghĩa đến mức ngay cả Long Đế cũng cảm thấy thương hại cho họ.
Vũ khí của nhân loại không chứa đựng Mana, nên chúng không thể làm rụng một sợi tóc của Đội quân quái vật.
Thế nhưng họ vẫn ngoan cố không chịu từ bỏ.
….Mọi thứ đang trở nên khá nhàm chán.
Lông mày của Long Đế khẽ run lên. Sự lo lắng biến thành sự khó chịu, và chẳng mấy chốc, sự khó chịu biến thành cơn thịnh nộ.
“Tất cả lùi lại, để ta cho chúng biết tay”.
Long Đế cảnh báo các thuộc hạ của mình không được di chuyển. Và lần đầu tiên kể từ khi đặt chân tới thế giới này, hắn bộc lộ diện mạo thực sự của mình.
Các máy bay chiến đấu được điều khiển bởi các phi công cảm tử, đang liều mạng tấn công đội quân quái vật. Họ cố gắng câu giờ cho dân thường sơ tán. Nhưng sau đó, sau khi nhìn thấy kích thước thực sự của tai họa đang tiếp cận họ, mỗi người đều trở nên cứng họng và hoàn toàn không nói nên lời.
“Trời đất ơi, cái gì thế này ….”
Sự kinh hoàng của những phi công này chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Chẳng mấy chốc, Hơi thở của rồng phóng ra từ hàm của con quái vật, nuốt chửng tất cả các máy bay chiến đấu trên không trung.
KUAWWWWH-!
Chỉ tốn chưa đầy một phút.
Sự hi sinh của những phi công này thậm chí không thể chặn kẻ thù được một phút, và sinh mạng của họ đã bốc hơi một cách vô ích.
Cảm thấy nhàm chán, Long Đế ngẩng đầu lên để phát ra một tiếng gầm đáng sợ hướng lên bầu trời.
KUWAAAAAAHHH-!!!
Đó được xem như lời tuyên chiến của Hoàng đế Hủy diệt với Hoàng đế Bóng tối.
Tất nhiên, Jinwoo cũng nghe thấy tiếng gầm đó.
Đôi mắt anh đang nhắm nghiền để tính toán chiến lược, giờ lặng lẽ mở ra.
‘….’
Khoảnh khắc Jinwoo mở mắt ra, thứ đập vào mắt anh là ‘nơi trú ẩn’ do Ber xây dựng. Bóng tối và sự im lặng dường như đã bao trùm pháo đài màu trắng.
Nó rất hợp với vị Chúa tể của bóng tối, và càng phù hợp làm nơi nghỉ ngơi của Jinwoo lúc này.
Jinwoo cảm thấy có lỗi vì đã mắng Ber, vì vậy anh lặng lẽ triệu hồi Cựu vương kiến ​​ra ngoài.
“Ber… Cảm ơn ngươi.”
Ber đã âm thầm chờ đợi trong bóng tối của Jinwoo cho đến lúc đó. Nó rón ré đi ra khỏi bóng của anh và nói.
“Hoàng thượng…”
“Ta biết.”
Jinwoo cắt ngang câu nói của Ber, trước khi nó kịp nói hết câu.
Lần này, Bellion trồi lên bên cạnh Cựu vương kiến.
“Điều này quá nguy hiểm, thưa Đức vua.”
Ngay cả Ygritte cũng xuất hiện, như thể anh ta đang chờ cơ hội này. Anh ta quỳ và cúi đầu xuống, và nói với giọng nghiêm túc như mọi khi.
“Thần cũng đồng quan điểm với họ, thưa Đức vua.”
Cả ba vị tướng đều cố gắng can ngăn Jinwoo tiến hành kế hoạch của mình.
Không nói gì, anh đưa mắt nhìn bộ ba.
Những người lính bóng tối sẽ không ૮ɦếƭ trừ khi Hoàng đế của họ bị tiêu diệt. Điều đó có nghĩa là họ sẽ luôn lo lắng về sự an toàn của Hoàng đế trước tiên.
Tuy nhiên, đôi khi người ta buộc phải mạo hiểm, dù biết nguy hiểm đang chờ đợi.
Đối với Jinwoo, đây là một dịp như vậy.
“Osborne… Không, Cựu Hoàng đế bóng tối nói rằng ông ấy thích khía cạnh này của ta.”
Anh sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Jinwoo tiếp tục.
“Nếu ông ta ở trong hoàn cảnh giống như ta bây giờ, ông ấy sẽ làm gì?”
Bellion nhớ lại những hành động trong quá khứ của cựu Hoàng đế Bóng tối và nghẹn lời.
Osborne, cựu Hoàng đế Bóng tối, là người tự mình cố gắng ngăn chặn sự nổi loạn của các Mảnh vỡ Ánh sáng rực rỡ khác. Ông sẵn sàng đối đầu với kẻ địch đông gấp bội.
Nếu là cựu Hoàng đế bóng tối, ông ta sẽ không bao giờ từ bỏ nhiệm vụ của mình, bất kể phải đối đầu với kẻ thù nào.
Nghĩ đến đó, Bellion ngẩng đầu lên.
Jinwoo đang mỉm cười với anh ta.
‘Họ… giống hệt nhau.’
Trong mắt Bellion, khuôn mặt của Jinwoo chồng chéo với khuôn mặt của Osborne.
Thật vậy.
Bellion lại cúi đầu xuống và nghiêm túc nói với Jinwoo.
“Thần sẽ đi theo người cho đến phút cuối cùng, thưa Đức Vua.”
Dường như các Nguyên soái khác cũng quyết định giống anh ta vì họ không còn bận tâm đến việc can ngăn Jinwoo nữa.
“Tốt.”
“Đúng ra các ngươi nên như thế ngay từ đầu.”
Jinwoo cười toe toét với họ.
Anh cảm thấy thực sự không còn nhiều thời gian nữa, và rút điện thoại ra khỏi túi. Đây có thể là cơ hội cuối cùng để nói chuyện với gia đình.
‘…’
Tuy nhiên, sau một hồi suy nghĩ, anh không thể chạm vào nút ‘Gọi’. Jinwoo nghĩ rằng, nếu anh nghe thấy giọng nói của những người thân yêu mình bây giờ, anh sẽ không thể dấn bước thực hiện kế hoạch của mình.
Dù sao, anh cũng là một con người.
Rắc
Chiếc điện thoại bị nghiền nát từ từ rơi khỏi tay Jinwoo.
Thời điểm này, anh không nghe thấy tiếng nói của họ thì tốt hơn.
Jinwoo đã tái khẳng định quyết tâm của mình và triệu hồi cặp dao găm ‘Cơn cuồng nộ của Kamish’ từ không gian thứ nguyên.
Sau đó, anh xé chiếc áo phông anh đang mặc để tạo thành những sợi dây dài và quấn chúng quanh tay, nơi anh cầm hai con dao găm. Không ngư ngày xưa, νũ кнí của anh khó có thể tuột khỏi tầm tay trong trận chiến. Jinwoo làm thế này chỉ để đánh thức tinh thần chiến đấu của mình.
Sợi dây làm từ chiếc áo phông rách buộc chặt hai con dao găm trong lòng bàn tay.
Những đường gần của anh hằn lên, run rẩy và quằn quại mỗi khi anh hít thở, như thể chúng là những sinh vật sống.
‘Được rồi,’
Jinwoo rùng mình, anh đang chìm vào cảm giác khởi động cho trận chiến. Tim anh cũng đập thình thịch.
Jinwoo luôn thích cảm giác này, mỗi khi anh chuẩn bị bước vào ngục tối.
Cả tâm trí và cơ thể anh đã được chuẩn bị xong.
Phù ù ù ù …
Jinwoo khẽ thở dài, và ánh nhìn lạnh lẽo bắt đầu tỏa ra từ sâu trong mắt anh.
Trong tâm trí anh, toàn bộ kế hoạch bắt đầu hiện ra một lần nữa. Từ lúc này, anh không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Những vị tướng của Jinwoo, đọc được biểu cảm của chủ nhân, đồng loạt gật đầu.
Jinwoo nói với giọng kiên quyết.
“Đi thôi.”
—-
Bên trong văn phòng Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc.
Woo Jincheol đang nhớ lại lời khuyên đậm chất triết lý của ông nội anh ta, khi ông ấy còn sống.
Nếu muốn biết mức độ nghiêm trọng của một sự cố, ta phải xem xét kỹ những biểu hiện của người truyền tin tức.
Ông nội của anh ta đã từng sống sót sau chiến tranh và nhiều thiên tai ở Hàn Quốc trong quá khứ, vì vậy ông ấy có rất nhiều kinh nghiệm sống.
Và đây là một trong số những kinh nghiệm của ông ấy.
“Nếu khuôn mặt của người truyền tin trông sáng sủa, thì không có gì cần phải lo lắng. Nếu biểu hiện của họ có một chút ảm đạm, thì nên thận trọng một chút. Tuy nhiên… điều đáng sợ nhất là khi…”
Woo Jincheol đang xem xét biểu hiện của nữ phóng viên và lẩm bẩm nhắc lại lời ông mình.
“… Đáng sợ nhất là khi người truyền tin đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh.”
Trong trường hợp các sự kiện thực sự là thảm họa, người truyền tin sẽ cố gắng giữ bình tĩnh và tỏ ra bình thản, nhằm ngăn chặn tình trạng bất ổn và kích động nở rộ trong lòng người xem TV.
Ông nội của Woo luôn bảo anh ta đừng bỏ lỡ khoảnh khắc đó mỗi khi xem truyền hình trực tiếp.
Và bây giờ, nữ phóng viên đang cố duy trì biểu cảm bình tĩnh cũng như giọng nói bình thường để báo cáo về sự kiện đang diễn ra ở Bắc Mỹ.
“… Mọi liên hệ với các Thợ săn ở Canada đã bị cắt đứt, chính phủ Hoa Kỳ đã khẩn trương huy động tất cả lực lượng quân sự của họ để có thể câu giờ cho dân thường di tản ….”
Woo Jincheol nhắm nghiền mắt.
Anh ta dám theo dõi tiếp thảm kịch đang diễn ra ở phía bên kia hành tinh.
Thông qua ký ức của Jinwoo, anh ta đã chứng kiến sức mạnh khủng bố của kẻ thù. Jinwoo đã hoàn toàn nghiêm túc – đó là một tai họa không có gì trên thế giới này có thể chống lại được.
Quốc gia tự hào là mạnh nhất thế giới, Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, đã sụp đổ một cách bất lực dưới bàn tay của những con quái vật ૮ɦếƭ tiệt đó. Và bây giờ, điều duy nhất loài người có thể làm là cầu nguyện một phép màu xảy ra.
Thật không may, thứ phép màu nào có để ngăn chặn được những sinh vật đó?
Những hình ảnh khủng khi*p tiếp tục hiện lên trong trí óc Woo Jincheol. Anh từ từ lắc đầu, hy vọng thoát khỏi những suy nghĩ đáng sợ đó.
‘Nghĩ lại thì…’
Đã hơn ba ngày kể từ khi mọi liên lạc với thợ săn Sung Jinwoo bị cắt đứt.
Woo Jincheol đã chứng kiến Jinwoo tạo ra hàng tá Cánh cổng trong cuộc họp với đại diện của các quốc gia trên thế giới. Nếu muốn, thợ săn Sung Jinwoo hoàn toàn có thể trốn sang một thế giới khác.
Rất có thể là anh đã di tản đến nơi an toàn nào đó. Kể cả thế, ai có thể chỉ trích quyết định của anh?
Đó là cuộc chiến chống lại mười triệu chiến binh có sức mạnh hủy diệt. Chuyện ai đó chạy trốn là điều hoàn toàn bình thường.
Ngay cả khi Woo Jincheol, nếu phải lựa chọn, cũng không chắc mình sẽ chọn phương án này.
Vì vậy, tất cả những gì còn lại là cầu nguyện một phép màu.
“Xin anh. Đừng ….”
Dù biết sẽ không có câu trả lời, Woo Jincheol vẫn nhìn lên trần văn phòng và khẽ thì thầm.
“….. Đừng bỏ rơi chúng tôi.”
Nhưng, ngay lúc đó.
“…???”
Woo Jincheol nhảy dựng lên vì sốc và ánh mắt của anh ta dán vào màn hình TV.
Một hình ảnh kinh hoàng diễn ra trước mắt anh.
—-
“Uwaaaahk!!”
Lực lượng không quân mạnh nhất trên thế giới, Không quân Hoa Kỳ từng tự hào về lịch sử bất bại. Song, họ cũng chịu chung số phận với các đồng nghiệp Canada khi đối mặt với sức mạnh của Đội quân Hủy diệt.
BÙM!
Động cơ của một máy bay chiến đấu bị phá hủy và phi công bên trong đã nhanh chóng cố gắng phóng ra khỏi máy bay.
Khi phi công này lơ lửng trong không trung, anh ta hét lên trong tuyệt vọng khi nhìn bạn bè và đồng nghiệp của mình bị tàn sát trong chớp mắt.
“Không! Không! ”
ẦM!!!
ẦM!!!
ẦM!!!
Tiếng nổ vang lên và những quả cầu lửa lấp đầy bầu trời.
Viên phi công tiếp tục gọi tên những người đồng đội của mình ngay cả khi đang quay cuồng trong không trung.
Mặt đất đã ở ngay trước mắt. Ngay trước khi anh ta va vào mặt đất và nát bét như tương, chiếc dù của anh ta đã tự bung ra.
Viên phi công té nhào và lăn lộn vài vòng trên mặt đất. Sau đó, anh ta nôn thốc nôn tháo mọi thứ trong dạ dày, nôn ra mật xanh mật vàng.
“Ọe, ọeeee…”
Sau đó, những giọt nước mắt chảy dài trên má anh ta.
Đó là kết quả của nỗi đau đang tàn phá cơ thể, hay vì sự cay đắng trước tình huống bất lực?
Thật không may, anh ta không có nhiều thời gian để xem xét vấn đề đó.
Mặc dù xung quanh tràn ngập mùi máu nồng nặc và mùi khói của hóa chất, lũ quái vật vẫn cảm nhận được hơi thở của một sinh vật sống và bắt đầu lao về phía vị trí của anh ta.
Viên phi công vội vàng cắt đứt dây dù và rút ra một khẩu súng lục gắn trên hông.
“૮ɦếƭ đi!! Đi ૮ɦếƭ đi, bọn khốn! ૮ɦếƭ đi!!!”
Pằng! Pằng!
Pằng!!Pằng!!
Những tiếng rúng rền vang trong không trung, nhưng đúng như dự đoán, chúng không đủ làm xước da lũ quái vật.
TẠCH
Không lâu sau, anh ta đã hết đạn. Viên phi công lập tức hối hận về hành động của mình. Anh ta nên dành viên đạn cuối cùng cho khoảnh khắc cuối cùng của chính mình.
Đôi tay anh ta bất lực buông thõng xuống đất.
Con quái vật đầu tiên bước đến trước mặt anh ta, là một quái vật trông giống như một con gián khổng lồ.
Shashashashak!
Sau khi con quái vật loại côn trùng che lấp tầm nhìn của mình, đôi chân của viên phi công mất hết sức lực và anh ta gục xuống mặt đất.
Một tiếng rên tuyệt vọng phát ra từ miệng anh ta.
“Mẹ kiếp…”
Ngay lúc đó…
XOẸT
Những con côn trùng đang lao vào anh ta đột nhiên bị xé toạc ngay lập tức, như thể móng vuốt của một sinh vật khổng lồ đã cắt qua chúng.
“Ôi Chúa ơi!”
Đôi mắt đẫm lệ của anh ta dáo dác tìm kiếm nguồn gốc của phép màu đó. Và chẳng mấy chốc, anh ta thấy một người đàn ông châu Á, đơn độc đáp xuống trước mắt anh ta.
Mặc dù chỉ thấy bóng lưng, nhưng viên phi công có thể đoán ra tên người đàn ông này bằng cách nhìn vào cặp dao găm có hình dạng độc đáo trong tay anh ta.
“Thợ săn Sung Jinwoo …Hộc, hộc… Là Thợ săn Sung??”
Jinwoo ngoái nhìn người phi công phía sau anh.
Khuôn mặt anh nhăn nhó và phẫn nộ mãnh liệt khiến viên phi công hoảng sợ. Nhưng, đôi mắt anh như thể muốn nói nói: “Chạy ngay đi, Trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc