[Có vẻ như tên khốn đó không ở đây.]
Khi người đàn ông bí ẩn mở mắt ra, con ngươi của một con bò sát khát máu liên tục nhấp nháy.
Trong lúc đó.
“Tôi… tôi chưa thấy thông báo gì từ Canada”.
Thợ săn phụ trách liên lạc lắp bắp, như một chiếc đồng hồ bị hỏng. Nghe vậy, Jin-Woo lặng lẽ rút điện thoại của mình ra.
Ai có thể cung cấp cho anh ta thông tin chính xác nhất và nhanh nhất?
Jin-Woo lướt qua danh bạ của mình, và nhấn vào số liên lạc của Đặc vụ FBH phụ trách khu vực Châu Á, Adam White,.
Với tình hình hiện tại, anh lo lắng rằng cuộc gọi có thể bị gián đoạn. Nhưng rồi…
“Thợ săn Sung Jin-Woo!”
Một giọng nói thực sự căng thẳng phát ra. Không có thời gian để chào hỏi, vì vậy anh đi thẳng vào chủ đề chính.
“Adam phải không? Hãy nói cho tôi biết những gì vừa xảy ra với cánh Cổng siêu lớn ở Canada”..
Ngay lúc đó, anh nghe thấy một tiếng reo hò vang ra từ loa điện thoại.
Tiếng ồn ở rất xa, ngay cả thính giác của Jinwoo cũng không nghe rõ. Nhưng chừng đó là đủ để Jinwoo phán đoán được tình hình.
Jin-Woo hỏi với giọng gấp gáp. Lúc ày, khuôn mặt anh cứng đơ hơn một hòn đá.
“Anh đang ở đâu??”
“Tôi đang ở gần khu vực của Cổng Siêu lớn tại Canada, cùng với các đặc vụ khác.
“Tại sao anh lại ở đó”
Giọng Jin-Woo hoảng hốt và kích động, khiến Adam ngạc nhiên. Anh không thể che giấu sự bối rối của mình.
“Chỉ- Chỉ đơn giản là chúng tôi không thể ngó lơ tình hình ở Canada. Nơi đó ngay sát nước Mỹ mà. Không chỉ riêng tôi, mà nhiều đặc vụ khác hiện cũng được giao nhiệm vụ xử lý vấn đề này và…”
Adam White nói thêm rằng vị trí hiện tại của anh ta cách xa nơi tụ tập của các Thợ săn Canada. Vì vậy nếu có chuyện không hay xảy ra, anh ta có thể trốn thoát tương đối dễ dàng.
Nghe lời giải thích đó, Jin-Woo cảm thấy thất vọng đến mức không thể diễn tả bằng lời.
“Mình đã cảnh bảo họ rồi cơ mà…”
Dường như, không ai hiểu được quy mô và sức mạnh của kẻ thù.
Tuy nhiên, Adam vẫn ổn. Nghĩa là, có thể Jinwoo đã đoán sai. Jin-Woo cố bình tĩnh lại và hỏi câu hỏi tiếp theo.
“Thế còn cánh cổng thì sao? Có sự thay đổi nào chưa?”
“Ừm… Dường như bên trong trống rỗng, giống như mọi Gates khác. Nó thực sự yên tĩnh…”
Jinwoo thở phào nhẹ nhõm.
Dù cả thế giới có chế giễu Jinwoo vì lời cảnh báo là sai, nhưng đây vẫn là một kết cục tuyệt vời.
“…”
Nhưng sau đó…
Có gì đó thay đổi.
“Uh? Từ từ đã.”
Sau khi nghe giọng nói Adam, một cơn ớn lạnh lan dần xuống xương sống Jin-Woo. Tại sao những điều anh lo ngại luôn trở thành sự thật?
Adam nhanh chóng giải thích tình hình hiện tại.
“Ngay bây giờ! Một cái gì đó đang hạ xuống… Một người nào đó, đúng vậy. Một người lạ mặt vừa bước ra khỏi cánh Cổng!”
Trái tim Jin-Woo vừa bình tĩnh lại được vài giây, bây giờ đập thình thịch như trống trận.
‘Chỉ một người?’
Tất cả tóc trên gáy anh dựng đứng. Jin-Woo hét lên
“Tóc màu gì?”
Adam nói rằng vị trí hiện tại của anh ta khá xa so với các Thợ săn. Trong trường hợp đó, anh ấy không thể nhìn thấy đôi mắt đáng sợ của sinh vật không phải người đó.
“Tóc của người đó màu gì??”
“Chờ… chờ chút”.
Có vẻ như Adam đang đi mượn ống nhòm của một đồng nghiệp nào đó.
“Màu đen và màu đỏ pha lẫn với nhau. Ừm, màu đỏ đậm”.
Ôi chúa ơi.
Đôi mắt Jin-Woo mở to.
“Adam! Chạy ngay đi!! Tìm một chiếc xe hoặc bất cứ thứ gì, trèo lên nó và chạy ngay lập tức!!”
“Gì cơ, thưa ngài?”
Trước khi Jinwoo có thể giải thích
KWA-BOOOOOM –!!!!
Một tiếng nổ lớn khủng khi*p đến mức sóng âm đủ sức làm điếc tai người nghe điện thoại.
“Ối giời ơi!!”
Giọng Adam đã biến thành một tiếng hét hoảng hốt.
“Adam”
Sau tiếng hét của Jin-Woo, Adam như choàng tỉnh. Anh bắt đầu lẩm bẩm với giọng nói đẫm nước mắt.
“Hắn vừa Gi*t họ. Những thợ săn mạnh mẽ đứng ở hàng đầu đã biến thành than trong nháy mắt!! L… lửa vẫn đang cháy trên cơ thể họ!! Ôi chúa ơi!!”
“Adam! Adam, hãy nghe tôi! Không sao đâu, bây giờ anh phải chạy ngay đi! Trốn khỏi đó càng sớm càng tốt!”
Jin-Woo cố gắng trấn tĩnh Adam, nhưng thật không may, đặc vụ này đã sợ mất hồn sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
“Ôi Chúa ơi….”
Mặc dù Jay bắt đầu khóc nức nở, anh ấy vẫn cố giải thích mọi thứ với Jin-Woo như thể đó là nhiệm vụ cuối cùng của mình.
“Rồng… Rồng đang hạ cánh… Rất nhiều… Rồng và những con quái vật khác đang trút xuống vô tận từ Cánh cổng!! Tất cả các loại quái vật đang đổ xuống!! Trời ơi, sao có thể xảy ra chuyện này…”.
Sự sợ hãi, hoảng loạn và bi thống tràn ngập giọng nói của anh ta.
Nghe đến đây, Jin-Woo không thể đứng yên được nữa; Bất chấp rủi ro, anh đã kết nối các giác quan của mình với chiến binh Bóng tối được gắn vào bóng của Adam.
Khi làm thế, Jinwoo đã nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt đặc vụ Mỹ.
Khung cảnh ấy y như ngày tận thế.
Từ Cánh cổng rộng mở, những sứ giả của sự ૮ɦếƭ chóc và hủy diệt đang tuôn ra thành từng đám, nhuộm đen bầu trời.
Không gian quanh cánh cổng nhanh chóng bị lấp đầy bởi những con quái vật đáng sợ. Tiếng gầm của chúng vang lên kinh thiên động địa.
Các thợ săn tập trung tại đây, đã bị biến thành tro trong chớp mắt, chỉ sau một cú 乃úng tay của Long đế.
Những người còn lại đang cố gắng chạy trốn trong cơn hoảng loạn, nhưng thật không may, khả năng sống sót của họ gần như bằng không.
‘Ít nhất thì…’
Jinwo nghĩ rằng anh ta có thể cứu được ít hất một người, chính là đặc vụ Adam White.
Theo sự điều khiển của Jinwoo, chiến binh High Orc đang ẩn trong bóng Adam vươn tay ra và nắm lấy cổ tay của Adam.
“U-uwaahk!”
Adam hét lên vì sợ hãi khi thấy chiến binh High Orc trồi lên, nhưng anh nhanh chóng nhận ra vẻ quen thuộc từ con quái vật này.
“Th… Thợ săn Sung Jin-Woo??”
Không có thời gian để giải thích tình hình. Điều cần nhất bây giờ là đưa Adam ra khỏi đó một cách an toàn. Jin-Woo điều khiển chiến bih High Orc kéo Adam White vào bóng tối dưới chân mình, nhưng sau đó…
Một thứ đã tiếp cận họ, trước khi Adam và Jinwoo kịp để ý.
Thứ đó đã nắm lấy vai chiến binh High Orc.
THỊCH
Chiến binh High Orc vội vàng quay lại và phát hiện ra một người đàn ông trung niên với đôi mắt bò sát kỳ quái đang trừng mắt nhìn mình.
[Ngươi định chạy trốn sao, đứa trẻ của bóng tối]
Gã đàn ông trung niên há to miệng. Một cơn bão ma lực bắt đầu tụ lại trong miệng hắn ta.
Jin-Woo hoảng hốt nhìn Adam.
Như thể đã nhận ra số phận của mình, Adam White cũng quay lại, nhìn thẳngvào Jin-Woo – không, chính xác hơn, nhìn vào chiến binh High Orc mà Jin-Woo đang kiểm soát.
“Ngài thợ săn, tôi…”
KWWUAAAAHHH –!!!
[Long Hống]
Hơi thở của rồng tuôn ra từ miệng gã đàn ông trung niên, đã xóa sạch sự tồn tại của Chiến binh Bóng tối.
“Khụ”
Vì Jinwoo đang kết nối với chiến binh High Orc, nên anh cũng phải chịu cảm giác toàn bộ cơ thể mình đang bốc cháy. Thân hình anh run rẩy vì cơn đau tàn khốc.
Kết nối đã bị ngắt, nên Jinwoo có thể thoát khỏi tình huống nguy hiểm. Nhưng với đặc vụ Adam White thì khác.
Jin-Woo đã nhìn thấy khoảnh khắc cuối cùng của đặc vụ người Mỹ.
Jinwoo nhớ lại đôi mắt trân trối của Adam, khi anh ta biến thành tro tàn trong ngọn lửa. Cơn thịnh nộ của Jin-Woo bốc lên, anh nghiến răng kèn kẹt.
BÙM!!
Jinwoo đưa tay đấm mạnh xuống đất, khiến mặt đất rung chuyển.
“Mẹ kiếp”
Đáng ra anh phải lường trước được chuyện này.
Anh đã quá khinh địch.
Kẻ thù biết rằng đội quân Bóng tối sẽ ngày càng mạnh lên sau mỗi trận chiến, vì thế họ sẽ cố gắng giảm số lượng chiến trường xuống mức tối thiểu và tập hợp toàn bộ lực lượng chiến đấu như một cơn sóng thần để quét sạch mọi vật cả.
Các Hoàng đế thậm chí đã tạo ra tám cổng để đánh lừa Jinwoo.
“Chúng tập hợp lực lượng ở cánh Cổng xa mình nhất…”
Jinwoo đã bị lừa một bố đau.
Kế hoạch của Jinwoo là bào mòn sức chiến dấu của đối thủ và gia tăng lực lượng của đội quân bóng tối, sau đó tổng phản công. Thế nhưng kế sách này đã bị các Hoàng đế phá vỡ một cách ngoạn mục.
Liu Zhang nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Jin-Woo, anh ta hiểu rằng một điều gì đó khủng khi*p đã xảy ra và thận trọng tiến lại gần.
“Thợ săn Sung…”
Chính lúc đó.
Thợ săn phụ trách liên lạc cũng nhận được thông tin. Với khuôn mặt hoàn toàn tái nhợt, anh tavội vàng chạy về phía hai người.
“Ca… Các Thợ săn Canada…”
Dù anh ta không nói hết câu, nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt thợ săn này, mọi người cũng đoán được chuyện gì vừa xảy ra.
Khi Jin-Woo trừng mắt nhìn lên, Cánh cổng khổng lồ đã biến mất. Như thể nó đã hoàn thành nhiệm vụ.
***
Cả chiến binh bóng tối lẫn Adam White đều hóa thành tro. Đây là sức mạnh của [Long hống], kỹ năng của Hoàng đế hủy diệt có khả năng xóa sổ cả những người lính bất tử.
Long đế nhìn những đống tro tàn dưới chân, mỉm cười hài lòng và quay lại nhìn.
Trước mắt hắn, những chiến binh của thế giới Hỗn mang, đã bị giam cầm quá lâu trong không gian thứ nguyên, đang hào hứng tận hưởng sự tự do.
Long đế từ từ nhắm mắt lại, giang rộng vòng tay và lắng nghe.
Nhịp tim của mọi sinh vật sống.
Và tiếng gào thét giãy ૮ɦếƭ của chúng.
Âm thanh của sự hủy diệt vang lê, tạo thành một bản giao hưởng tuyệt vời dành cho Long đế.
Chính lúc đó.
UỲNH
Những con Cổ long mạnh mẽ đáp xuống mặt đất. Hai Hoàng đế khác cũng nhẹ nhàng đặt chân xuống trước mặt chúng. Phía sau bọn họ là nguyên soái của một số đội quân khác.
Tất cả đều trịnh trọng quỳ xuống trước Hoàng đế mạnh nhất, Long đế.
Long đế, xuất hiện trong hình dáng của một người đàn ông trung niên, nhoẻn miệng cười khẩy.
Hắn cảm nhận được những tia mana run rẩy trong bầu không khí. Đó là nỗ lực của những kẻ thống trị. Họ tuôn mana và thế giới này để chuẩn bị cho trận chiến.
Và các Hoàng đế cũng có sự chuẩn bị của riêng họ.
KUWAHAHAHAHA!!!
Hoàng đế rồng phát ra một tiếng cười kinh thiên động địa và ra lệnh cho những con quái vật vẫn đang tuôn ra từ cánh Cổng.
[Phá hủy tất cả mọi thứ! Đó là sứ mệnh đầu tiên và duy nhất của chúng ta!]
Hàng trăm con rồng bay lên, và những ngọn lửa hung ác từ miệng chúng trút xuống, đốt cháy mọi thứ trên mặt đất.
KHÈ È È
***
Cục trưởng FBH, David Brennan, lặng lẽ ngồi một mình trong văn phòng tối om.
Phớt lờ những dòng báo cáo vô tận trên bàn làm việc, phớt lờ những cuộc gọi của Tổng thống và các quan chức cấp cao, ông chậm rãi nhấm nháp một ly rượu đắt tiền. Ông đã để dành thứ rượu này cho đám cưới của cô con gái lớn nhất,
Bên trong văn phòng tối tăm của anh ta, màn hình TV vẫn đang nhấp nháy và chiếu đi chiếu lại cảnh những con quái vật xuất hiện.
Tại sao các đài truyền hình đều chỉ dùng một cảnh quay duy nhất?
Bởi vì sau cảnh quay đó, tất cả các phóng viên đã ૮ɦếƭ.
Và các đặc vụ của FBH được gửi đến Canada cũng vậy.
Không một người nào sống sót.
Thợ săn, đặc vụ, phóng viên và nhà báo hiện trường.
Mỗi người trong số họ đều biến thành tro.
Tuy nhiên, may mắn thay, một người quay phim đã mạo hiểm mạng sống của mình và tác nghiệp đến phút cuối. Nhờ đó, những thước phim ngắn ngủi của anh ta đã giúp mọi người hiểu được quy mô và sức mạnh của kẻ thù.
“Thế là xong!!”
Giám đốc đột nhiên hét lên như một kẻ điên.
Thợ săn Sung Jin-Woo không hề phóng đại.
Chỉ riêng rồng cũng có đến hàng trăm con. Theo sau lũ rồng là người khổng lồ, quái thú và những thứ giống như côn trùng lao ra như sóng thủy triều. Chúng là những kẻ địch khủng khi*p mà nhân loại không thể chống cự.
Bây giờ ông ta đã hiểu, tại sao Thợ săn Sung liên tục nhắc mọi người tránh xa các cánh cổng.
Thế giới này đã kết thúc.
Nhưng mà
“Thật điên rồ!”
Không phải chính thợ săn Sung Jin-Woo đã đến Trung Quốc cùng với các triệu tập của mình để chiến đấu chống lại những kẻ đó sao?
Anh ta biết rằng những con quái vật đó sắp tấn công, vậy mà anh ta vẫn định chống lại chúng??
Anh ta điên rồi sao?
Nếu có thể, David Brennan muốn bổ đầu thợ săn Sung ra để xem bộ não anh ta ra sao.
“Haha, trước đó có lẽ đầu mình đã vỡ thành hàng chục mảnh rồi”.
Haizzz
“Không ngờ lúc này mình vẫn còn cười được”. Cục trưởng tự chế nhạo mình và rút ra một bức ảnh từ túi áo khoác.
Tấm ảnh chụp ông ta đang nhăn nhó đứng cạnh con gái. Cô bé đội chiếc mũ dự tiệc [Trans: Loại mũ giấy hình chóp thường dùng trong các bữa tiệc tại nhà].
‘Là sinh nhật lần thứ mười sau của con bé, phải không?’
Nếu biết rằng cô bé sẽ trở thành nạn nhân của một hầm ngục bùng, Cục trưởng sẽ dành nhiều thời gian hơn cho con mình. Ông cũng sẽ chụp nhiều ảnh hơn, dù điều đó có thể khiến ông bị mất việc.
Ông nhìn tấm ảnh duy nhất của hai cha con, lòng xót xa vô hạn.buồn bã muộn màng.
Ực
Lại thêm một ly rượu nữa.
Sau khi chôn cất con gái, Cục trưởng nghĩ rằng ông sẽ không còn lý do gì để uống chai rượu này nữa. Thế nhưng giờ đây, ông đang uống cạn từng ly.
Ông cay đắng mím môi và lắc nhẹ cái chai.
Chai rượu gần như trống rỗng.
“…. Thế là hết.”
Gần một nửa đất nước Canada đã bị xóa sổ khỏi bản đồ. Và đó chỉ là một ước tính sơ bộ.
Những sinh vật kinh khủng đó sẽ mất bao lâu để tiến tới Hoa Kỳ?
Không ai biết điều đó.
Giám đốc giận dữ tháo cà vạt.
“Mình sẽ không ૮ɦếƭ dưới tay bọn chúng”.
Trước đó, ông ta đã thề trước mộ con gái mình, rằng ông sẽ trả thù những con quái vật, rằng ông ấy sẽ không ૮ɦếƭ dưới tay của lũ ma thú.
Ít nhất thì, ông sẽ tự mình đi sang thế giới bên kia.
Với quyết tâm sắt đá, ông đứng dậy và tiến đến cạnh cửa sổ.
Cơn gió lạnh lướt qua vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Cục trưởng.
‘Hy vọng con bé sẽ chào đón mình…’
Ông nhắm nghiền đôi mắt đẫm lệ và định nhảy xuống đất, nhưng sau đó…
….Một một người bất ngờ nắm lấy vai ông.
“Hả!”
Cục trưởng suýt nhảy dựng lên vì sợ hãi. Ông tròn mắt nhìn lại, và phát hiện ra một người đàn ông quen thuộc đang đứng đó.
“T… Thợ săn Sung Jin-Woo???”
Khuôn mặt Cục trưởng tái nhợt như vừa nhìn thấy một con ma đáng sợ. Jin-Woo chậm rãi nói.
“Tôi đang tìm một thứ…”