[Anh hùng Hàn Quốc, chúng tôi chào mừng bạn đến Trung Quốc!]
[1,5 tỷ người gửi lời cảm ơn Thợ săn Sung! Cảm ơn bạn rất nhiều, Sung Jin-Woo!]
[Vì tình hữu nghị Hàn – Trung vĩnh cửu!]
Những tấm bảng lớn được viết bằng tiếng Hàn được treo lên khắp sân bay.
Liu Zhang, người đến đây để chào đón Jin-Woo, hơi nhíu mày và nhìn chằm chằm vào những tấm bảng được dán khắp nơi. Có rất nhiều người trong số họ ở đây, đến mức anh ta khó có thể nhìn thấy một chỗ trống trên tường sân bay.
Không phải anh không thích nội dung của những tấm bảng đó.
Không nghi ngờ gì nữa, việc Thợ săn Sung Jin-Woo chọn Trung Quốc thay vì các quốc gia khác, là một điều đáng để ăn mừng.
Liu Zhang được giao nhiệm vụ tiên phong trong cuộc chiến chống lại những con quái vật sẽ tuôn ra từ Cánh cổng siêu lớn trên bầu trời, vì vậy anh cảm thấy rất biết ơn sự xuất hiện của Thợ săn Sung Jin-Woo.
Tuy nhiên, anh cảm thấy khó chịu với thái độ của những người đồng hương. Cũng chính những kẻ này, đã la ó khi anh cùng các đồng đội bay sang trợ giúp Hàn Quốc.
Điều này khiến anh bực tức và xấu hổ.
Ngay bây giờ, ký ức về những lời la ó đó vẫn còn sống động trong đầu anh.
‘Mấy tên khối này không biết xấu hổ là gì sao??”
Vô số đồng bào Trung Quốc ngày ấy, những kẻ đã sỉ vả anh ta và mắng anh ta là kẻ phản bội, hiện đang bận rộn ca ngợi và cổ vũ Jin-Woo.
Thậm chí, họ đang hò hét bằng tất cả sức lực và trái tim tràn đầy nhiệt huyết.
Đó là lý do Liu Zhang nhìn vào những tấm bảng được dán khắp sân bay, bằng khuôn mặt nhăn nhó.
“Nếu mình không kêu gọi bạn bè và đến Hàn Quốc hôm đó, liệu mình có thể đứng đây chào đón Thợ săn Sung Jin-Woo không?”
Liu Zhang chặc lưỡi và quay đầu lại, nhìn về phía chiếc máy bay đang hạ cánh.
Chắc chắn thợ săn Sung Jin-Woo đang ngồi trên chiếc máy bay đó.
Liu Zhang, Thợ săn bảy sao duy nhất của Trung Quốc, cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo đến mức khiến tất cả những sợi lông trên cơ thể anh ta đứng lên. Áp lực ấy phát ra từ chiếc máy bay đó. Chỉ có một người trên toàn thế giới có thể gây áp lực cho anh ta đến mức độ này.
Không lâu sau, sự xuất hiện của Jin-Woo cuối cùng cũng đến tai các quan chức chính phủ cấp cao cũng như giám đốc điều hành của Hiệp hội Thợ săn Trung Quốc đang chờ đợi xung quanh. Họ vội vã đứng dậy khỏi ghế và bắt đầu xôn xao.
‘Thật bất lịch sự… Không thể chịu nổi”.
Liu Zhang vốn đang bực dọc vì những tấm bảng trơ trẽn khắp sân bay, nay càng thêm chua chát sau khi chứng kiến những kẻ lố bịch gây ồn ào như thế này.
Những tên ngốc này, không phải là những kẻ đã la ó và lớn tiếng phản đối Liu khi anh ta nói rằng họ cần phải giúp đỡ người Hàn Quốc sao?
Nếu không phải vì Liu là Thợ săn hạng bảy sao – thợ săn mạnh nhất Trung Quốc, có lẽ những kẻ đó đã ra tay ngăn cản anh đến Hàn Quốc.
‘Sao có thể để những con lợn này chào đón một chiến binh mạo hiểm mạng sống của mình để chiến đấu cho vùng đất này…”
Khuôn mặt của Liu Zhang đanh lại, và anh ta nói chuyện với trợ lý của mình.
“Truyền thông điệp này tới thủ tướng. Tôi sẽ bỏ qua cuộc diễu hành và các buổi tiệc tùng trong kế hoạch. Tự tay tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc chào hỏi và hướng dẫn Thợ săn Sung.”
“Sếp? N-nhưng, những người này…”
Viên trợ lý nhìn quanh. Ngoài kia là hàng loạt chính trị gia và quan chức cấp cao, thật dễ hiểu khi anh ta lo sợ và run rẩy. Trong khi đó, nhiều người xung quanh đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện và bắt đầu giả vờ ho một cách khó chịu.
Liu Zhang nhếch mép.
Sau đó, anh ta cười lớn và bước ratrước những người này.
“Tôi hy vọng mấy người biến khỏi tầm mắt của tôi, càng nhanh càng tốt. Các người không có lý do gì để đứng ở đây”.
Các chính trị gia và quan chức của Hội Thợ săn Trung Quốc đã biết tính cách của Liu Zhigeng, nên ngay sau khi Liu dứt lời, tất cả chạy biến.
Liu Zhang đưa mắt nhìn quanh sảnh chờ đang trống rỗng. Anh mỉm cười hài lòng và đưa mắt nhìn viên trợ lý.
“Bây giờ còn vấn đề gì không?”
“Vâng vâng! Tôi lập tức gửi lời đến thủ tướng!
Trong khi viê trợ lý vội vã gọi điện thoại, Liu Zhigeng bước tới cổng.
Ở đó, mọi người đang tụ tập thành một đám đông.
“Đằng kia! Thợ săn Sung đã đến!”
“Chụp nhiều ảnh vào”
“Click”
“CLick”
“Click”
Các phóng viên đã chờ đợi cả ngày để chiếm vị trí tốt nhất. Họ phát hiện Jin-Woo ở đằng xa và, gần như ngay lập tức, vô số đèn flash máy ảnh đồng loạt nháy lên.
Trong khi đó, Jinwoo đang nhìn xung quanh. Anh cảm thấy bối rối trước bầu không khí của sân bay. Mọi thứ có vẻ sai sai so với những gì anh ấy đã được thông báo trước khi đến đây.
‘Kỳ dị. Họ đã nói rằng hàng trăm quan chức chính phủ đã có mặt để chào đón mình.’
Không chỉ anh ấy, mà cả nhân viên của Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc cũng đang gãi đầu bối rối. Ngay cả nhân viên của Hiệp hội Thợ săn Trung Quốc, người được cho là sẽ hướng dẫn họ, mất tăm mất tích.
Nhưng gay sau đó, một khuôn mặt quen thuộc bước đến từ đằng xa và một nụ cười hạnh phúc hiện trên môi Jin-Woo.
“Xin chào, Thợ săn Liu”
“Chào mừng anh, Thợ săn Sung”
Giống như những chiến binh đã sẵn sàng cho trận chiến, hai người trao cho nhau cái bắt tay ngắn ngủi nhưng mạnh mẽ. Người đầu tiên đặt câu hỏi là Jin-Woo.
“Nhân tiện…. Còn những người khác thì sao?
Liu Zhang lắng nghe nhân viên của Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc phiên dịch lời Jinwoo, và cười toe toét trả lời.
“Ah, cái đó… Anh thấy đấy, người Trung Quốc đôi khi hơi thiếu kiên nhẫn. Họ không thể chờ đợi lâu và quyết định về nhà, vì vậy tôi sẽ nhận nhiệm vụ hướng dẫn anh.”
Với linh cảm của mình, Jin-Woo đoán rằng có gì sai sai ở đây. Nhưng anh không muốn làm phật lòng Liu Zhang, nên anh quyết định không gặng hỏi về vấn đề này nữa.
Thợ săn Trung Quốc cảm thấy nhẹ nhõm vì Jin-Woo cũng không thể hiện bất kỳ dấu hiệu bất mãn nào. Anh nhanh chóng đảm nhận vai trò hướng dẫn cả nhóm đến lối ra sân bay.
“Là lối này.”
Mặc dù vậy, họ không đi xa hơn, vì Jin-Woo đột ngột dừng lại trước tiên. Điều đó có nghĩa là Liu Zhigeng cũng phải dừng lại.
Một phần của cánh cổng khổng lồ bao phủ bầu trời, đang xuất hiện qua bức tường kính trong suốt của sân bay.
“Chính là nó…”
Cánh cổng siêu lớn xuất hiện ở Trung Quốc.
Jin-Woo nhìn chằm chằm vào Cánh cổng với vẻ mặt căng thẳng, và Liu Zhang đứng cạnh anh, nói bằng giọng nghiêm trang.
“Một mình tôi không thể đối phó với những thứ như thế.”
Nếu Liu Zhang không thể, thì các Thợ săn Trung Quốc khác cũng chịu thua. Đó là lý do tại sao anh cảm thấy phấn chấn sau khi nghe tin Jin-Woo quyết định đến đây.
Anh muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với người đồng nghiệp đến Hàn Quốc, dù chỉ một chút. Anh suy nghĩ cẩn thận, trước khi cất tiếng nói với sự chân thành từ tận đáy lòng.
Tôi không biết những người Trung Quốc khác nghĩ gì, nhưng tôi, Liu Zhang, thề sẽ không bao giờ quên sự giúp đỡ của anh”.
***
Khi các Cổng chuẩn bị mở, tin tức nóng hổi từ các quốc gia bị ảnh hưởng liên tục xuất hiện.
[Thợ săn Sung Jin-Woo chọn giúp đỡ Trung Quốc!]
[Cả Nhật Bản và Nga quyết định hỗ trợ Hunter Sung Jin-Woo.]
[Máy bay chở Thợ săn dự kiến khởi hành vào chiều ngày hôm nay.]
[Mặt khác, pháo đài màu trắng được phát hiện gần bờ biển Nhật Bản được tiết lộ là không liên quan đến những Cánh cổng.]
[Cuối cùng, chỉ còn năm giờ trước khi các cánh cổng mở ra. Cảnh báo của Thợ săn Sung Jin-Woo sẽ trở thành sự thật? Hoặc là….]
Jay Mills bắt đầu chửi thề gần như ngay lập tức.
“Mấy tên Nhật Bản và Nga điên cả rồi. Mù quáng làm theo lời thằng khỉ da vàng đó”.
‘Tại sao hai nước đó cố gắng giúp Trung Quốc?’
‘Chắc chắn là bọn họ muốn bợ đỡ thằng Jinwoo đó, và hy vọng hắn sẽ giúp đỡ khi họ gặp nguy hiểm nghiêm trọng sau này.’
“Đúng là những kẻ yếu đuối”.
‘Trung Quốc, Nhật Bản, Nga – tất cả họ đều quá yếu.
Chỉ những kẻ yếu đuối mới không thể bảo vệ Tổ quốc bằng chính sức mạnh của mình’
‘So với những kẻ đó, chúng ta thật tuyệt vời.’
“Thợ săn Canada đã sẵn sàng tập trung tại đây để bảo vệ vùng đất của họ”.
“Chúng tôi không sợ gì cả”.
Lời cảnh báo của Jinwoo về chuyện tránh xa cánh cổng không thể lay chuyển ý chí của những Thợ săn vĩ đại nhất Canada.
Jay Mills tự hào nhìn vào hàng chục ngàn Thợ săn đã tự nguyện tập trung tại đây để tham gia cuộc đột kích.
Huhrayyyy-!
Tinh thần chiến đấu của cao ngất trời.
Những cư dân mạng ở khắp nơi cũng chia sẻ cảm xúc với các Thợ săn này.
[Chúng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ Canada!]
[Bảo chúng tôi chạy ư? Không bao giờ!]
[Thợ săn của chúng tôi sẽ bảo vệ đất nước Canada, người dân Canada!]
Dân chúng mang theo những chiếc xe bán tải đủ kích cỡ và nhiều màu sắc khác nhau đang cổ vũ cho các Thợ săn.
Jay Mills nhìn chằm chằm vào Cánh cổng siêu lớn nổi lên trên đầu và hoàn toàn tin vào chiến thắng của mình.
“Bất kể con quái vật nào xuất hiện, chúng ta cũng sẽ giành chiến thắng!”
Anh ta cảm thấy cực kỳ phấn khích. Jay quay lại về phía những Thợ săn khác, rồi giơ cả hai nắm đấm lên cao. Sau đó anh được chào đón bởi một tiếng gầm lớn, tràn đầy năng lượng.
HURAYYYYY-!!
Lúc này Trung Quốc, việc chuẩn bị đã hoàn thành.
Giống như ở Seoul, một đội đột kích bao gồm Thợ săn nhiều quốc tịch đang vây quanh mặt đất ngay dưới Cổng. Phần lớn nhất của lực lượng đó được tạo thành từ những Thợ săn Trung Quốc ưu tú.
Một trăm ngàn thợ săn cao cấp.
Đó là con số phù hợp với một quốc gia đông dân nhất thế giới.
Jin-Woo đã cảnh báo họ rằng những con quái vật tuôn ra từ cổng này rất đông đúc mạnh mẽ, và vượt trội so với Thợ săn thông thường.
Tuy nhiên, nhìn vào hàng trăm ngàn Thợ săn cao cấp tập trung tại đây, nhiều người bắt đầu chủ quan. Một số thợ săn bắt đầu nghĩ tới một thắng lợi dễ dàng.
Như để nhắc nhở họ, Jin-Woo triệu tập các binh sĩ bóng đêm của mình.
“Đi ra nào.”
Không gian rộng mở phía sau Jin-Woo, lập tức được lấp đầy bởi 130.000 chiến binh bóng tối.
Guoooooh.
Ma lực mạnh mẽ phát ra từ những chiến binh này, khiến các thợ săn ngộp thở. Những giọt mồ hôi lạnh nhanh chóng hình thành trên trán của họ.
“Gì chứ? Sức mạnh của các Thợ săn còn thua xa”.
“Những quái vật mạnh cỡ đó sẽ xuất hiện từ trên trời?”
“Ôi mẹ ơiiii”
Sự tự tin nhanh chóng biến thành nỗi sợ hãi.
Giác quan nhạy bén của những Thợ săn cao cấp này nhanh chóng cảm nhận được mức độ nguy hiểm của những sinh vật xuất hiện trước họ.
Ngay cả Liu Zhigeng, người gần như chưa từng sợ hãi, cũng thở hổn hển.
“Tất cả những thứ này… Đều là triệu tập của anh ư, Thợ săn Sung?”
Jin-Woo gật đầu. Là Hoàng đế bóng tối, anh có thể cảm nhận rõ ràng tinh thần chiến đấu của những người lính đang bùng cháy. Họ như những lưỡi kiếm sắc bén chuẩn bị hướng vào kẻ thù.
‘Tốt rồi.’
Jin-Woo nhìn lên bầu trời. Chỉ còn vài phút nữa, cánh cổng sẽ mở ra. Anh cần phải giảnh được chiến thắng ở đây và biến toàn bộ chiến binh của kẻ thù thành Chiến binh bóng tối của mình.
Đó sẽ là dấn ấn đầu tiên của anh ấy trong cuộc chiến này.
Không khí xung quanh đang náo nhiệt ngay lập tức trở nên ૮ɦếƭ lặng trước sự xuất hiện của Đội quân bóng đêm. Tất cả họ đều có thể cảm nhận được điều đó – rằng họ sắp phải đối mặt với những kẻ thù ghê gớm. Sự lo lắng nặng nề bắt đầu đè xuống vai những Thợ săn đang chờ đợi.
“Ực”
Jin-Woo nuốt nước bọt.
Trong số tám đội quân, những kẻ nào sẽ bước ra khỏi cánh Cổng này?
Chính lúc đó.
“Đức Vua…”
Bellion thông báo cho chủ nhân của mình rằng thời gian đã đến. Jin-Woo khẽ trả lời:
“Ta biết.”
Liu Zhang đứng ngay gần đó và chứng kiến Jin-Woo trò chuyện với triệu tập của mình, y như nói với một đồng đội. Anh ta tròn mắt ngạc nhiên.
“Anh có thể trò chuyện với chiến binh do anh triệu tập??”
Ngay thời điểm đó, Ber nhận thấy Liu Zhang đã đến sát Jinwoo một cách không cần thiết. Trong chớp mắt, Vua kiến đã lao tới và chặn đường Thợ săn Trung Quốc.
“Grrr…”
Một luồng sát khí mạnh mẽ tuôn ra từ cơ thể Ber.
“Được rồi, không sao đâu!!”
Liu Zhigeng vừa nao núng vừa ngạc nhiên và vội vã lùi lại.
Chứng kiến cảnh tượng này, Jinwoo táng một phát vào gáy Ber
“Này, anh ấy là một đồng minh của ta.”
Beru cúi đầu và bước sang một bên. Jin-Woo xin lỗi thay người lính của mình.
“Xin lỗi vì điều đó. Cậu ta hơi sốt ruột vì trận chiến sắp tới”.
“Không sao, không sao”.
Ngay lúc đó, Liu Zhigeng quyết định sẽ không nhìn Jin-Woo bằng logic thông thường.
Bởi vì anh ta có một linh cảm mãnh liệt rằng, anh ta không bao giờ có thể dùng logic thông thường để tìm hiểu Thợ săn Hàn Quốc này.
Chính lúc đó.
“Cổng mở ra rồi!!”
Có người hét to. Tất cả mọi người đều hướng mắt lên trời.
Ánh sáng chiếu vào đôi mắt Jin-Woo hiên biến đổi.
Ngay khi người lạ mặt đó hét lên, cái miệng khổng lồ của Cổng đang từ từ mở ra. Sự căng thẳng nghẹt thở bắt đầu siết chặt trái tim của những người đứng bên dưới cánh Cổng.
Tuy nhiên, mặc dù Cổng đã mở hoàn toàn, không có gì xảy ra.
Người ngạc nhiên nhất trong đám đông là Jin-Woo.
Anh tập trung các giác quan của mình nhưng phát hiện ra rằng không có một sự hiện diện nào khác. Chỉ có một mình Cổng trơ trơ ở đó.
Có nghĩa là, cánh Cổng đặc biệt này trống rỗng.
‘Cái quái gì thế?!’
Một cơn ớn lạnh đột ngột lướt qua sau gáy Jin-Woo.
‘Có lẽ nào…’
Jinwoo đã bỏ qua một khả năng, và mãi đến bây giờ; anh mới đột ngột nghĩ đến. Và điềm báo đáng ngại dần biến thành một điều chắc chắn khi thời gian tiếp tục trôi qua.
“Huh?”
Các thợ săn cũng bắt đầu nhận ra rằng có điều gì đó không ổn ở đây.
Liu Zhang quay lại nhìn một Thợ săn đứng bên cạnh anh ta và gấp gáp hỏi:
“Những địa điểm khác thì sao?”
Có vẻ như tình huống tương tự cũng xảy ra ở các địa điểm khác. Họ nói rằng đến giờ phút này vẫn không có gì xảy ra.
“Lẽ nào, tất cả những cánh cổng này đều trống rỗng?”
“Chúng đang ở đó”.
Đầu Liu Zhang xoay về phía giọng nói vừa phát ra. Ánh mắt anh dừng lại ở Jin-Woo.
Thế nhưng, khuôn mặt của Thợ săn Hàn Quốc đang căng thẳng đến mức đáng sợ, khiến Liu Zhang đờ ra và không dám nói gì nữa.
‘Anh ta xấu hổ vì đã đoán sai ư?’
Không.
Một người sở hữu sức mạnh cỡ đó, chắc chắn sẽ không bận tâm đến những chuyện như thế.
Ngay cả Liu Zhang cũng không dám đến gần Jin-Woo, đơn giản vì anh cảm thấy run rẩy trước những cơn sóng ma lực cuồn cuộn trong những cảm xúc của Thợ săn Hàn Quốc.
“Tôi đã phạm sai lầm rồi…”
Nhận ra rằng mình đã phán đoán sai, Jin-Woo cắn môi dưới.
‘Tại sao mình lại….’
Anh đã quá ngạo mạn và coi các Hoàng đế chỉ là những kẻ não cơ bắp.
‘Lẽ nào… Họ đã biết rằng mình sẽ tận dụng năng lực của Đội quân bóng tối?”
Nếu tính toán của anh ấy là chính xác, thì….
Jin-Woo ngẩng đầu lên, nhanh chóng đi ngang qua Liu Zhang và hỏi người Thợ săn phụ trách việc liên lạc.
“Thế còn Canada??”
“Vâng?”
Không thể kìm nén sự kích động của mình, Jin-Woo gắt lên.
“Hãy nói cho tôi biết những gì đang diễn ra ở Canada!!”
***
Cùng thời gian đó, cánh Cổng cũng mở ra ở Canada.
Thật kỳ lạ.
Giống như tại các địa điểm khác, không có gì xảy ra.
Các thợ săn đang tràn ngập tinh thần chiến đấu, nghiêng đầu và nhìn nhau trong sự bối rối.
“Cái gì?”
“Không phải một đội quân quái vật hung hãn sẽ xuất hiện sao?”
“Cái tên Sung Jin-Woo đó đã bịp chúng ta, phải không?”
Chính lúc đó.
Jay Mills phát hiện ra một thứ kỳ lạ ở đằng xa và nhanh chóng hét lên với những Thợ săn khác.
“Im lặng!”
Là Thợ săn mạnh nhất ở đây, lời cảnh báo của anh ta mang một luồng năng lượng ma thuật mạnh mẽ, khiến các Thợ săn khác phải im miệng.
Bây giờ, mọi thứ xung quanh đã trở nên im lặng một lần nữa. Jay Mills bắt đầu nhìn chằm chằm vào Cổng.
Đúng như anh ta nghi ngờ.
Một thứ gì đó hình người, đang nhàn nhã hạ xuống.
Đó là thứ duy nhất bước ra khỏi Cổng.
“Không. Đó không phải là con người. Chỉ là một thực thể hình người”.
Sau khi xác nhận rằng “thứ đó” đã nhẹ nhàng hạ cánh xuống, Jay bước lên phía trước. Anh ta ngăn những Thợ săn khác lại, không để mọi người xông lên.
“Ực”
Jay vô tình nuốt nước bọt sau khi cảm nhận được sự căng thẳng nặng nề này trong không khí.
Càng đến gần, anh ta càng thấy rõ đối thủ của mình. Đó là một người đàn ông trung niên với mái tóc và bộ râu màu đỏ sẫm.
Người đàn ông này mặc áo giáp kim loại lộng lẫy, được pha trộn bắt mắt giữa màu bạc và màu đỏ, bao phủ từ cổ xuống tận ngón chân.
Cuối cùng Jay cũng đến đó và nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạ mặt này.
[Ngươi có phải là vua của nơi này không?]
Mặc dù người đàn ông bí ẩn này không mở miệng, nhưng giọng nói của anh ta vang lên trong đầu Jay.
Tự nhiên, Jay có thể hiểu ý nghĩa của những từ này như thể đó là tiếng mẹ đẻ của anh.
Trái tim Jay đập thình thịch.
“Mình biết mà! Mẹ kiếp. Mình biết những thứ này sẽ xuất hiện mà”
‘Đó là lý do tại sao thằng khốn Sung Jin-Woo kia có thể biến tất cả những ma thú trog cánh cổng kia trở thành thú cưng của hắn. Chúng đã bí mật với nhau như thế này đây!’
‘Thằng chó đó đã nói dối cả thế giới, mẹ kiếp. Mình biết ngay mà!!’
Jay tin rằng dự đoán của anh đã trở thành sự thật. Trái tim anh ta đập rộn ràng và khuôn mặt anh ta chìm trong niềm vui.
Không thể kìm chế nổi sự phấn khích của mình, Jay giơ nắm đấm lên cao. Những Thợ săn khác cũng giơ nắm đấm lên và cổ vũ anh ta mạnh mẽ.
‘Chờ đã-!!’
Jay quay lại về phía người đàn ông bí ẩn một lần nữa.
Người đó đang lặng lẽ chờ đợi câu trả lời.
‘Bố mày hiểu rồi. Quy tắc ở đây là, con quái vật sẽ hỏi người đầu tiên mà nó thấy, rằng “ngươi có phải là vua không”. Nếu câu trả lời là có, nó sẽ phục tùng người đó. Chắc cmn chắn luônnnn’.
Không rõ người đàn ông bí ẩn này là người hay quái vật nhỉ?
Jay Mills vừa nhìn kẻ đó, vừa mở miệng.
“Ta là ai ư?”
Anh ta là thủ lĩnh của tất cả các Thợ săn tập trung ở đây. Dù anh ta tự xưng là vua thì cũng hợp lý thôi, phải không?
Jay lên tiếng với sự tự tin mạnh mẽ.
“Phải”.