“Dừng lại”
Một thanh kiếm gỗ chìa ra, ngăn bước di chuyển của Cha Hae-in. Thân thể cô hiện đang ướt đẫm mồ hôi. Và người vừa giương kiếm chặn cô lại là một ông già mặc bộ võ phục cũ, bị mất một tay.
Ông ra hiệu cho cô ngồi nghỉ một lát.
Cha Hae-in gật đầu, lịch sự quỳ xuống và đặt thanh kiếm gỗ bên cạnh.
Ông già đó là sư phụ của cô.
Mặc dù cô ấy là một thợ săn hạng S, nhưng khả năng thể chất của cô ấy không được tốt lắm, và cô ấy cần những kỹ năng tuyệt vời để tối đa hóa khả năng thể chất của mình.
Và Cha-Hae-in chọn môn kendo.
Mỗi khi có thời gian rảnh, cô sẽ đến đây và trau dồi kỹ năng kiếm thuật của mình.
Sư phụ cô, Song Chi-yeol ngồi trước mặt cô nói.
“Gần đây, con dường như đang nghi ngờ thanh kiếm của mình”
Kết thúc buổi tập, Song hỏi Cha Hae-in. Và điều đó làm khuôn mặt Cha Hae-in cứng lại.
Đối diện với ánh mắt như vậy, Song lặng lẽ nói tiếp.
“Ta rất lo lắng nếu nỗi sợ hãi có thể xuất hiện trong tâm trí của con”
Cha Haei-in không trả lời. Song Chi-yeol đã là một thợ săn của hiệp hội trong một thời gian dài, và ông nghĩ là mình có thể hiểu đầy đủ nỗi sợ hãi của cô.
Theo ông, nỗi sợ hãi này là do sự xuất hiện của cánh cổng chưa từng thấy trước đây. Không ai biết loại quái vật nào sẽ thoát ra khỏi đó. Và vì điều đó, ngay cả người mạnh mẽ như cô gái này cũng cảm thấy sợ hãi.
Càng mạnh thì càng hiểu rõ đối thủ. Càng hiểu rõ đối thủ thì càng sợ hãi. Song Chi-yul nhắm mắt lại như thể nhớ lại những ngày làm thợ săn, chậm rãi gật đầu và nói.
“Ta cũng sợ. Tại sao không? Đó là một cánh cổng lớn và loại quái vật nào ở đằng sau nó. Nếu con so sánh nó với những gì ta đã thấy khi ta mất đi cánh tay của mình… ”
Ngay lúc đó điện thoại di động của Cha Hae-in đổ chuông.
“Con nghe điện thoại đi.”
“Xin lỗi, sư phụ”
Cha Hae-in cúi đầu, chạy đi và lấy điện thoại di động. Sau khi trả lời cuộc gọi, biểu cảm của Cha Hae-in bắt đầu rạng rỡ. Điều đó không thoát được đôi mắt sắc bén của Song Chi-yul.
‘Hừm …?’
Mặc dù cô ấy đã cố gắng không thể hiện nó nhiều, nhưng biểu hiện cảm xúc của cô ấy quá rõ ràng và dễ dàng để thấy biểu hiện của cô ấy thay đổi.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Cha Hae-in cẩn thận bước tới chỗ Song Chi-yul.
“Sư phụ … Con có một lời hứa phải thực hiện, nên con xin phép nghỉ sớm một chút…”
Mặt Cha Hae-in đỏ bừng. Nhìn thấy đôi mắt tỏa sáng của cô, Song Chi-yul biết rằng suy nghĩ của mình đã sai. Sự do dự trong những động tác của cô, không đến từ nỗi Sợ hãi.
“Nếu con phải đi, thì cứ đi”
Song Chi-yul gật đầu đồng ý.
Sau khi thấy Cha Hae-in bước ra với những bước chân nhẹ nhàng, Song Chi-yul mỉm cười và tự nói sau đó.
“Chúc mừng người gọi… cậu đã thành công”
Ha ha ha.
Là ai nhỉ? Chàng trai nào may mắn nhận được tình yêu của một người con gái chân thành và chung thủy.
Song Chi-yul tỏ ra vui vẻ và hạnh phúc khi thấy cô học trò yêu quý tung tăng chạy ra cửa.
—
“Không phải đó là thợ săn Sung Jinwoo sao?”
“Ở đâu, ở đâu?”
“Hử … Đó thực sự là thợ săn Sung Jinwoo”
Nhiều người đến công viên trò chơi vào cuối tuần, và họ rất phấn khích khi nhìn thấy Jinwoo.
“Người phụ nữ bên cạnh anh ấy là ai vậy? Bạn gái của anh ấy phải không?”
“Không phải… cô ấy là thợ săn, đó là thợ săn Cha Hae-in?”
“Quỷ thần thiên địa ơi! Tôi có nằm mơ không?!”
“Cái gì, cả hai đang hẹn hò sao?”
Cha Hae-in là một cô gái không bao giờ vướng vào những scandal về tình ái. Do đó, cô hơi cúi đầu xuống và bẽn lẽn nói rằng cô không quen với ánh mắt của những người xung quanh.
“Cô có thích nơi này không?”
Jinwoo nói với một nụ cười.
“Tôi không thích lắm, nhưng tôi muốn thử nó, ít nhất một lần”
Khi thời gian dường như đứng lại, cô nhìn lại khuôn mặt tươi cười như một đứa trẻ của Jinwoo. Và Cha Hae-in nhận ra rằng trái tim cô đang đập nhanh hơn trước vì điều đó. Anh chàng bên cạnh cô là một người đàn ông rất khác trong số các Thợ săn Rank-S mà cô biết.
Mặt của Cha Hae-in chuyển sang màu đỏ và cô thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập rộn ràng. Cố né tránh ánh mắt của Jinwoo, cô nói một câu hỏi khác.
“Tại sao tôi phải đến đây và đi cùng với anh…”
“Bởi vì em là bạn của tôi, Cha Hae-in”
“Hả?”
Cha Hae-in bối rối.
“Từ khi nào tôi lại trở thành bạn của thợ săn Sung Jinwoo vậy?”
Khi Cha Hae-in cố nhớ lại ký ức mà cô đã bỏ lỡ, vô thức cô ngẩng đầu lên và Jinwoo đang nhìn cô chằm chằm, nở một nụ cười tinh nghịch.
“Quên rồi sao? Trước bức tượng kỳ lạ đó…”
Ô, ngày đó. Ngày cố đến hầm ngục kép để cứu thợ săn Sung Jinwoo, bức tượng thiên thần mà cô gặp ở đó đã hỏi
[Mối quan hệ của ngươi và Sung Jinwoo là gì?]
[Bạn bè].
Và có lẽ thợ săn Sung Jinwoo đã nghe câu trả lời của cô lúc đó.
“Anh nghe thấy sao?”
“Phải. Tôi có đôi tai tốt hơn những người khác”
Cha Hae-in cảm thấy hơi lo lắng về điều gì đó, nhưng sau đó cô ấy bình tĩnh lại. Cô nhận ra rằng Jinwoo đã cứu mạng cô nhiều lần.
“Nhưng …. cái hầm ngục kỳ lạ đó là gì vậy?”
Bởi vì Jinwoo nghĩ rằng đây không phải là lúc để trả lời nên anh nói.
“Tôi sẽ nói với em sau”
Cha Hae-in gật đầu như thể cô hiểu. Trong khi cuộc trò chuyện dừng lại một lúc, Jinwoo đột nhiên nhìn xung quanh.
“Này! Xin hãy nhìn lại đây!”
“Chúng tôi ngưỡng mộ thợ săn Sung Jinwoo!”
Như thể một nghệ sĩ nổi tiếng đang đi dạo trong trung tâm thành phố, mọi người hiện đang tụ tập như những con ong và mang điện thoại di động đến xung quanh Jinwoo.
Bây giờ nhiều người đã biết đến khuôn mặt của Jinwoo còn hơn cả những siêu sao của Hàn Quốc.
Đó là bởi vì khuôn mặt của Jinwoo có thể được nhìn thấy trên tất cả các kênh truyền hình sau khi cánh công Cực lớn xuất hiện.
Nếu điều này là ngày thường, Jinwoo sẽ cười. Nhưng ngay bây giờ anh ấy đang hẹn hò, và anh ấy không muốn bị làm phiền.
‘Ra đây’
Khi Jin-woo đưa ra mệnh lệnh, vệ sĩ riêng của Jinwoo, những người làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác, xuất hiện.
Đó là Ygritte và lực lượng tinh nhuệ.
Ba mươi binh lính nhô ra khỏi cái bóng sau đó vây quanh Jinwoo và. Cha Hae-in.
Đặc biệt Ygritte cần thận đi đến nơi các ánh đèn flash máy ảnh xuất hiện và 乃úng ngón tay.
Jinwoo sau đó nhận ra sự xấu hổ của Cha Hae-in vì sự hộ tống của các hiệp sĩ.
“Không phải điều này làm chúng ta bị chú ý nhiều hơn sao?”
“Họ sẽ không nhìn thấy chúng ta”
Bằng cách nào đó, những lời của Jinwoo đã thuyết phục được Cha Hae-in. Cô khẽ gật đầu.
Cô cảm thấy thực sự nhẹ nhõm khi ánh mắt từ khắp nơi biến mất. Hãy nghĩ thử xem đã bao lâu rồi cô không cảm thấy như thế này?
Khoảng hai năm đã trôi qua kể từ khi cô trở thành Thợ săn. Và sau đó, cô không bao giờ có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Cô ấy luôn lo lắng và băn khoăn, rằng liệu đồng đội của mình có bị thương không? Họ có hoàn thành cuộc đột kích hay không?
Và kết quả là cô luôn cảm thấy hồi hộp và căng thẳng.
Nhưng
‘… khi mình ở bên cạnh người đàn ông này, cảm giác thật khác biệt’
Một người đàn ông đáng tin cậy. Bên cạnh Jinwoo, Cha Hae-in cảm thấy mình như một cô gái bình thường và không có nghĩa vụ phải trở thành chỗ dựa cho những người khác.
Nhích đến gần anh ấy thêm một chút. Không thấy phản ứng của Jinwoo, mặt của Cha Hae-in đỏ lên.
‘Mùi thơm…’
Nhìn thấy khuôn mặt Cha Hae-in sáng sủa hơn, Jinwoo hối hận vì hành động chậm chạp của mình.
‘Nếu mình biết cô sẽ mắc cỡ thế này, mình đã gọi Ygritte ngay từ đầu’
Jinwoo sau đó hỏi, chỉ vào tàu lượn siêu tốc. “Cô có thấy trò đó không?”
“Thế thì sao?”
“Chơi thử không?”
“Được thôi”
“Sau đó chúng ta sẽ chơi trò khác tiếp nhé?”
“Thế cũng được”
“Chắc không?”
“Vâng, mọi thứ đều ổn”
Jinwoo nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của Cha Hae và cười.
“Haha, có vẻ như cô thực sự muốn đến đây”
Thay vì tiếp tục trêu đùa cô ấy, Jinwoo đã bình tĩnh lại và đưa cô ấy đến chiếc tàu lượn gần nhất.
“Hôm nay chúng ta xõa thôi”
———-
Nhưng Jinwoo không có được niềm vui như mong đợi.
“Aaaaaah -! Aaaaaaah -!”
“Waooooooooooooooo”
“Ối cha mẹ owiiiiiiiiiiiiii”
Những tiếng la hét vang lên bốn phía.
May thay, Jinwoo ngồi ở ghế trước của tàu lượn siêu tốc, và có thể cảm nhận trọn vẹn cảm giác từ trên cao rơi xuống và phong cảnh trôi qua nhanh chóng mà không bị làm phiền bởi đám đông đang la hét phía sau.
Thế nhưng…
Dù tàu lượn siêu tốc tăng tốc, Jinwoo vẫn cảm thấy nhàm chán vì mọi thứ anh trôi qua mắt anh chỉ chậm như những thước phim slow motion.
‘Huh? Cậu bé đó làm rơi cây kem. Ò, đó là…. Và hóa ra có một nhà hàng ở góc đó? Nhưng, chưa đến giờ ăn tối.
‘Hmm’
Nếu Jinwoo muốn, anh thậm chí có thể đứng lên và nhảy múa trên khoang tàu lượn siêu tốc.
Jin-woo cố gắng không ngáp. Thế rồi, trong lúc hơi nhắm mắt, Jinwoo thấy những chiến binh bóng tối của mình.
Ygritte và một số binh sĩ khác đang được chia sẻ tầm nhìn với anh. Và chúng đang tỏ ra cực kỳ phấn khích khi được đi chơi.
Jinwoo mỉm cười, lắng nghe nhịp tim mình.
Thịch
Thịch
Thịch
Jinwoo cảm thấy tim mình vẫn đập chậm như thường lệ.
Nếu nói về phấn khích, thì Jinwoo đã cảm thấy phấn khích hơn thế này nhiều khi chạy điên cuồng để đấm vào mặt bức tượng khổng lồ.
‘Thế còn khi mình vào khu vực trừng phạt lần đầu tiên thì sao?”
Nó căng thẳng hơn gấp trăm lần so với bây giờ. Thời điểm đó, Jinwoo đã rất sợ hãi.
Rồi anh giật mình, vội lắc đầu để xua tan những suy nghĩ đó.
‘Mình làm sao thế này? Đi chơi với bạn gái mà còn nhớ đến quái vật’
‘Lẽ nào mình bệnh thật rồi…’
Jinwoo lo lắng quay sang người ngồi bên cạnh. Cha Hae-in ngồi lặng lẽ như một bức tượng.
Jinwoo tò mò hỏi.
“Chơi ở đây có vui không?”
“Ồ… ừ. Vui”
“Sao cô không thử hét lên một lần?”
Tàu lượn đã chạy năm vòng, và đó đều là những vòng quay tốc độ cao nhất. Nhưng cô ấy không nói ‘ah’ một lần nào.
Ừ thì, cô ấy cũng là một Thợ săn Rank-S, không phải người bình thường.
Nhận ra điều đó, Jinwoo đã cảm thấy nhẹ nhõm. Hóa ra, anh không hề cô đơn.
Đột nhiên Jinwoo muốn cho Cha Hae thấy thế giới mà anh luôn thấy.
Cảm thấy ý định của Jinwoo, Ber ngay lập tức nói.
[Hoàng thượng, điều đó có thể gây nguy hiểm cho cô ta]
“Không sao đâu. Nếu cô ấy ngã, ngươi sẽ chịu trách nhiệm. Nếu ngươi thất bại … ngươi biết điều gì sẽ xảy ra, phải không?”
[… Hạ thần tuân lệnh]
Ber biến mắt, Jinwoo sau đó hỏi Cha Hae-in.
“Cô có muốn chơi một trò khác không?”
“Hmmm?”