Jinwoo đứng trên đỉnh một tòa nhà cao tầng, đưa mắt nhìn khắp thành phố để tìm kiếm.
Nhờ chỉ số Giác quan cao, tầm nhìn của anh được tăng cường tối đa. Nhờ điều đó, anh có thể nhìn rõ vào trong những ngôi nhà cách xa nơi anh đang đứng.
Đồng thời, tai anh cũng tập trung tiếp nhận thông tin của người lính Bóng tối gửi đến.
[Smith! Hôm nay cậu thế nào?]
[Khách hàng muốn trả lại những món đồ anh ấy đã mua… ]
[Tại sao hôm qua cậu không đến dự tiệc?]
Jinwoo nghe thấy rất nhiều tiếng động từ mọi nơi. Từ âm thanh của động cơ xe ô tô, tiếng TV, tiếng mèo kêu, tiếng nước chảy từ phòng tắm, và nhiều hơn thế nữa.
Tất cả âm thanh trong thành phố dội vào tai Jinwoo.
Từ những thứ liên quan đến phép thuật, đến những thứ bình thường của cuộc sống.
Jinwoo tiếp tục lắng nghe mọi thứ, mồ hôi lạnh rơi đầy trên trán.
‘Nếu mình giữ một người lính Bóng tối bên cạnh Jinho, mình sẽ không vất vả thế này…’
Khổ nỗi, ai mà ngờ được điều này sẽ xảy ra?
Jinwoo hối tiếc, nhưng đã quá muộn.
Người lính bóng tối mà anh đặt vào bóng của Jinho, đã được sử dụng khi anh di chuyển tới phòng bệnh của cha Jinho.
Sau đó, Jinwoo lại bận rộn với những cuộc săn ở Nhật Bản và khi trở về, anh lại lập tức sang Hoa Kỳ.
Và đây là kết quả của sự chủ quan này.
‘Cái bóng của Karmish biến mắt, và giờ đến lượt Jinho mất tích…’
Đúng là “phước bất trùng lai, họa vô đơn chí”. Trán của Jinwoo bắt đầu nhăn lại khi anh nghĩ về những chuyện đen đủi vừa qua.
Đôi mắt sắc bén của Jinwoo quét khắp nơi, như thể chúng sẽ không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào nhỏ nhất.
Nhưng Jinwoo vẫn chưa tìm thấy Jinho.
“Lẽ nào… cậu ta đã bị đưa ra khỏi thành phố?”
Jinho là người mà Jinwoo coi như em trai của mình.
Nhưng dù sao, cậu ta cũng là một Thợ săn hạng D. Kể cả bị một nhóm người bình thường bao vây, Yoo Jinho vẫn có có thể tự vệ được.
Thông thường, nếu chiếc xe giả mạo Cục Thợ săn đi ra khỏi thành phố, Yoo Jinho chắc chắn sẽ nhận
ra có gì đó không ổn, và cậu ấy sẽ cố gắng chống trả. Vấn đề là, kẻ bắt cóc Jinho lại là một Thợ săn Hạng S!
Jinwoo mở rộng khu vực tìm kiếm của các chiến binh Bóng tối một lần nữa.
‘Hắn tên là Hwang Dongsoo nhỉ…’
Không biết hắn nghĩ gì và định làm gì khi đưa Yoo Jinho đi.
‘Nhưng quan trọng nhất là hắn đã làm mình điên lên.Chắc chắn mình sẽ khiến hắn phải trả giá đắt cho điều đó. Và nếu có chuyện gì xảy ra với Jinho… ‘
Một luồng sát khí mãnh liệt tỏa ra trong mắt Jinwoo. Cùng lúc đó, nhiều thông tin từ những người lính Bóng tối về mọi ngóc ngách trong thành phố đã chảy vào đầu anh.
—-Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com - Thích Truyện Chấm VN
Rốt cuộc thì, Hwang Dongsoo đã phạm một sai lầm mà Thomas Andre lo lắng nhất.
“Có tin tức gì không?”
Các nhân viên lắc đầu với vẻ mặt u ám.
Trán Thomas nhăn như một quả táo Tàu.
Các nhân viên bang hội không thể liên lạc với Hwang vì điện thoại của hắn đã tắt.
Do đó, Thomas đã ra lệnh cho nhân viên của mình tìm kiếm Hwang ở nhiều nơi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì.
“Cứ như Hwang đã biến mất khỏi thế gian vậy”
“Anh ta là một thợ săn hạng S mà. Không phải anh ấy sẽ không gặp vấn đề gì sao?”
“Đúng, Hwang thực sự là một Thợ săn Hạng S. Nhưng Sung Jinwoo mạnh hơn cậu ta rất nhiều”
‘Có vẻ như mình phải tự đi tìm thôi’
Thomas không thể bỏ qua vụ này.
Dù Hwang gây ra chuyện, nhưng khi hợp đồng chưa kết thúc, hắn ta vẫn là Thợ săn của Hội Scavenger.
Và Hội Scavenger đã đầu tư rất nhiều tiền để của có được sức mạnh và tiềm năng của Hwang Dong-soo.
Thomas không phải là người dễ dàng vứt bỏ tài sản của mình, hơn nữa anh vẫn đặt kỳ vọng vào Hwang Dongsoo.
“… Mình có nuông chiều Hwang quá không?”
Thomas trầm tư, anh băn khoăn nghĩ ngợi về cách giải quyết vấn đề này và cách để quản lý Hwang trong tương lai.
Thấy Thomas cau mày, các nhân viên trước mặt anh rón rén, không ai dám thở mạnh.
Thế rồi, điện thoại của anh reo lên. Thomas vội vã cầm nó lên.
“Tôi đã tìm thấy vị trí của Hwang”
Đó là giọng của Laura.
“Chắc không?”
Thomas bật dậy khỏi ghế.
“Ở đâu?”
Laura biết Thomas đang cảm thấy gì, nên cô giải thích cụ thể, tỉ mỉ và nhanh chóng.
“Tôi đã hợp tác với Cục Thợ săn. Và đã phân tích tất cả các tuyến đường của Hwang trong tháng qua. Có một nơi bất thường mà Hwang nhiều lần lui tới”.
“Tốt!” Thomas gật đầu.
Cuối cùng, họ đã tìm thấy nơi ẩn nấp của Hwang.
“Gửi tất cả chỉ tiết cho tôi. Tôi sẽ đi thắng đến đó”
“Vâng”
Thomas sắp cúp máy, nhưng nghĩ ra điều gì đó, anh dừng tay lại và hỏi.
“Nhưng… cô làm thế nào để thuyết phục Cục Thợ săn chịu hợp tác?”
Cục Thợ săn ghi lại vị trí của tất cả các Thợ săn bằng hệ thống định vị điện thoại của họ. Nhưng họ sẽ không dễ dàng cung cấp thông tin đó cho bất kỳ ai.
Nếu Scavengers đưa ra yêu cầu này, có lẽ sẽ mất ít nhất vài giờ để nhận được câu trả lời từ FBH.
“Tốc độ này quá bất thường”
Thomas tự hỏi vì sao FBH chấp nhận cung cấp cho Laura vị trí của Hwang.
Nhưng câu trả lời của Laura đơn giản hơn anh nghĩ. “Nếu chúng ta không sớm tìm thấy Hwang, thì Sung Jinwoo sẽ gặp cậu ta trước”
—-
“Tất cả các thành viên Hội Scavengers đã bắt đầu di chuyển”
Adam vừa quan sát động tĩnh của Hội Scavengers, vừa hoảng hốt nói vào điện thoại của mình.
Cục phó hỏi lại.
“Toàn bộ 100 người đều di chuyển?”
“Vâng. Họ vừa hủy toàn bộ cuộc đột kích của hôm nay để đi đến một nơi nào đó”
“Cái quái gì… Chuyện gì đang xảy ra?”
Adam không dám nói sự thật. Rằng một thợ săn Hạng S từ hội Scavengers đã bắt cóc một thành viên trong nhóm Thợ săn Sung Jinwoo làm con tin.
Cả Thợ săn Sung Jinwoo và hội Scavengers đều bắt đầu hành động. Đây không phải là một chuyện nhỏ, chắc chắn là vậy.
Toàn bộ Hội Scavengers đã được Thomas Andre huy động để xử lý vụ việc đề này.
Bầu không khí căng thắng này khiến mồ hôi của Adam tuôn như mưa.
Và cuối cùng, điều Adam lo sợ đã đế. Ah sững người khi nhìn thấy Thomas bước ra khỏi tòa nhà.
‘Ư…’
Thomas nhìn quanh một lúc, rồi đi lên chiếc xe đang đợi. Cả anh ta lẫn các Thợ săn của hội Scavengers nhanh chóng mất dạng.
Adam run rẩy báo cáo với sếp của mình.
“Cục phó… Thomas Andre hành động rồi”
—
“Điều này thực sự ổn chứ?”
Một người đản ông nhìn Yoo Jinho và hỏi với giọng lo lắng.
Hwang Dong~soo sau đó gật đầu.”Đừng lo. Tao chỉ hỏi nó vài câu thôi”.
Thomas đã cảnh báo Hwang.
Rằng “Đừng chạm vào Sung Jinwoo”
Ok, Hwang sẽ không ᴆụng tới Sung Jinwoo. Nhưng vẫn còn một người có thể trả lời những thắc mắc của hắn.
“Chuyện gì đã xảy ra trong hầm ngục nơi anh trai tao, Hwang Dongseok, Sung Jinwoo và mày Yoo Jinho đã bước vào?”
“Nếu mày ngoan ngoãn trả lời, có lẽ tao sẽ để mày sống”.
Tuy nhiên, Yoo Jinho thậm chí không mở miệng, dù bị Hwang đánh liên tục.
Hwang chỉ muốn một câu trả lời từ Jinho, rằng “Sung Jinwoo đã Gi*t Hwang Dongseok”
Nhưng Yoo Jinho vẫn im lặng.
Làm sao một Thợ săn hạng D yếu đuối có thể chịu đựng sự tra hỏi của một Thợ săn hạng S lâu như vậy?
Sự can đảm của cậu ấy khiến đồng bọn của Hwang Dongsoo cũng phải e ngại.
Nhưng hắn không thích điều đó. Hwang Dongsoo dí sát mặt mình vào Yoo Jinho.
“Này, Dậy đi”
“Thằng này ngất đi bốn lần rồi đúng không?”
Hwang Dongsoo cảm thấy khó chịu và trở nên hung dữ hơn.
“Dậy đi”
Chát
“Dậy ngay!”
Hwang Dongsoo túm lấy đầu Jinho với khuôn mặt vô cảm và nâng đầu cậu lên. Miệng Jihoo đã ngập trong máu.
“Đừng lo, tao không định Gi*t mày. Cái thằng cười kia là một Trị liệu sư khá xịn đấy. Nó sẽ cứu mày mỗi khi mày sắp ૮ɦếƭ”.
Khi ánh mắt lờ đờ của Yu Jinho hướng về phía người đàn ông đang cười khúc khích, hắn ta mim cười và vỗ tay như thể đang chào đón cậu ấy.
Hwang Dongsoo lắc tay thật mạnh, khiến đầu của Yoo Jinho cũng lắc lư theo. Một cơn bão bụi bốc lên vì hành động của Hwang Dongsoo. Dù sao thì hắn cũng là một thợ săn hạng S.
Hwang nói. “Tòa nhà này đã ngưng hoạt động từ năm năm trước. Mày có hét to đến mấy cũng không ai đến đâu”.
Giữ chặt đầu Yoo, Hwang Dongsoo chỉ vào mặt cậu. Ánh mắt dữ tợn của hắn xoáy vào cậu.
“Nếu không ngoan ngoãn trả lời tao, mày sẽ ૮ɦếƭ rục xương ở đây”.
Hwang Dongsoo nhe răng gầm gừ trước mặt Jinho.
“Mày đang nghĩ gì vậy? Mày đã sẵn sàng nói chuyện với tao chưa?”
Đôi môi của Yu Jinho di chuyển, nhưng giọng cậu quá nhỏ nên Hwang Dongsoo không thể nghe thầy. “Cái gì?”
Hwang Dongsoo nghiêng đầu, rồi đưa tai lại gần.
Yoo Jinho sau đó thì thẳm vào tai Hwang.
“THẰNG CHÓ”
Nghe câu nói đó, mặt Hwang trở nên tối sầm lại. Không kìm chế nổi, hắn đưa tay ấn mạnh đầu Jinho xuống sàn. Jinho bất tỉnh và nằm gục xuống.
“૮ɦếƭ cha. Tao Gi*t nó chưa?”
Mắt Hwang dán chặt vào Trị liệu sư đang đến gần và kiểm. tra mạch đập của Jinho.
“Chưa đâu”
Khi Trị liệu sư xác nhận rằng trái tìm của Yoo Jinho. vẫn đang đập, hắn ta thở dài nhẹ nhõm.
“Tao đã hồi phục cho nó rồi, nhưng chắc chắn nó sẽ ૮ɦếƭ sớm thôi. Cẩn thận đi Hwang, tao không muốn dính dáng tới một vụ án mạng đâu”.
“Đừng lo lắng, lần tới tao sẽ cân thận”
Hwang Dongsoo cũng thừa nhận sai lắm của mình vì tình huống vừa ròi. Một gã khác, với khuôn mặt lo lắng, đã cố gắng ngăn chặn Hwang Dongsoo.
“Dừng lại thôi. Mày cố hết sức rồi mà hắn có nói gì đâu?”
“Mày đang nói nhảm gì vậy? Đây mới chỉ là khởi đầu thôi”
Hwang Dongsoo hất hàm và cười gượng.
Trái tim hắn tàn nhẫn, không thua gì anh trai.
Không thuyết phục được Hwang Dong-soo, người đàn ông nọ trở về vị trí của mình với khuôn mặt chán nản.
Sau đó người đàn ông nhìn thấy một cái gì đó ở phía bên kia của tòa nhà.
“Cái gì vậy?”
Đôi mắt của người đàn ông nheo lại.
“Huh? Cái gì thế?”
Tò mò, cả Hwang Dongsoo và Trị liệu sư cũng nhìn theo.
Và ở đó, có một con High Orc mặc áo giáp đen.
Hwang Dongsoo đã đứng dậy. Trị liệu sư đang xem xét tình trạng của Yoo Jinho cũng đứng lên.
“Có Hầm ngục nào bùng nổ quanh đây không?”
Hwang Dongsoo lắc đầu.
“Nếu điều đó xảy ra, quanh đây đã hỗn loạn từ lâu rồi”
“Tao đã tăng bán kính cảm ứng ma lực trong môi trường xung quanh, nhưng không cảm thấy dấu vết của Quái vật nào khác.”
Chỉ có một con High Orc lởn vởn ở đây. Điều này thật kì dị. Nhưng điều kì dị không dừng lại ở đó.
Con High Orc run rẩy. Khuôn mặt nó tràn đầy sự kinh hoàng, như thể kìm nén những giọt nước mắt sắp rơi.
“Hwang, mày dọa con Orc sợ vãi tè rồi kìa”
“Hmm… Tao không có thời gian đễ chơi với nó”
Ánh sáng ma thuật màu trắng bắt đầu xuất hiện trong tay Hwang. “Tao không biết con Orc này đến từ đâu, nhưng tao biết, nó sắp ૮ɦếƭ rồi”
Khi Hwang đến gần đề đấm nát đầu con Orc, tiếng ai đó vang lên trong gió.
“Hoán đổi bóng”