‘Chuyện gặp người quen ngồi cạnh máy bay, chắc không phải là ngẫu nhiên dâu nhỉ?’
Jinwoo, người chuyển đến khoang hạng nhất của máy bay theo sự chỉ dẫn của tiếp viên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hành khách bên cạnh mình.
“Cậu có nghĩ rằng đây là một sự trùng hợp?”
“Tôi ước nó là như vậy, nhưng… có vẻ như không phải thế.”
Người đàn ông nói bằng thứ tiếng Hàn lưu loát. Giọng nói ấy khiến Jinwoo nhớ lại khoảnh khắc họ gặp nhau lần đầu tiên.
Jinwoo không rời mắt khỏi ông ta và ngồi xuống.
“Chúng ta lại gặp nhau, ông Adam White.”
“Thật vinh dự khi gặp lại cậu, thợ săn Sung Jinwoo.”
Adam White, nhân viên của Cục thợ săn Hoa Kỳ, mỉm cười và cúi đầu, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau.
Jinwoo nhìn xung quanh.
‘Những người hộ vệ của ông ta’
Có hai Thợ săn cao cấp trong khoang hạng nhất của máy bay, và cả hai dường như thuộc về Cục thợ săn.
Khi nhìn thấy anh, hai thợ săn trong bộ đồ đen đã cúi gập người xuống để tỏ lòng kính trọng với Jinwoo.
‘Hóa ra Thợ săn cũng có thể làm việc như một đặc vụ. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn”.
Thấy Jinwoo nhìn hai đặc vụ với vẻ tò mò, Adam White nói bằng giọng ngưỡng mộ.
“Cậu có còn nhớ tên tôi ngay cả khi chúng ta chỉ gặp nhau một lần?”
“Phải, lần gặp đó đã khiến tôi ấn tượng rất sâu sắc”
“Tôi rất lấy làm tiếc … Tôi chỉ nghĩ rằng các kỹ năng của quý bà Selner sẽ thực sự thu hút cậu”
Jinwoo phẩy tay.
Jinwoo không còn quan tâm đến điều đó nữa, tuy nhiên, anh ngạc nhiên khi đặc vụ Adam White của Cục thợ săn một lần nữa xuất hiện. Họ biết rõ rằng Jinwoo không muốn liên quan gì với họ nữa, thế thì, cuộc gặp này là sao?.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Jinwoo nói.
“Không phải cuộc đàm phán đã bị phá vỡ sao?”
Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt của Adam White.
“Tôi biết việc đến thăm mà không liên lạc trước là bất lịch sự, nhưng tôi phải nói với cậu một điều rất quan trọng.”
Jinwoo đột nhiên nhớ đến tin tức về hầm ngục hạng S ở bờ biển phía đông Hoa Kỳ.
“Có phải ngài muốn nói về cuộc đột kích hầm ngục hạng S xuất hiện ở Hoa Kỳ không?”
“À, không, vụ đó xong rồi.”
‘Nếu không phải vì ngục tối hạng S, thì là chuyện gì?’
‘Liệu nó có liên quan đến đến cái ૮ɦếƭ của Hoàng đế khổng lồ không?’
Khi thấy Jinwoo tỏ ra quan tâm, Adam rút laptop ra.
Màn hình máy tính xách tay của Adam hiển thị một video, trong đó khói đen tỏa ra dày đặc, như thể một đám cháy rừng lớn đã xảy ra.
Adam đưa máy tính xách tay cho Jinwoo.
Trong clip, lính cứu hỏa đã nỗ lực chiến đấu để kiểm soát đám cháy.
Tuy nhiên, Jinwoo nhanh chóng nhận ra rằng đó là một ngọn lửa với sức mạnh ma thuật.
“Ngọn lửa này là thứ gì? Nó cháy rất mãnh liệt…”
“Đó không phải là một đám cháy bình thường đâu!”.
“Này! Lùi lại đi! Nếu các cậu chạm vào ngọn lửa, các cậu sẽ hóa thành tro đấy!” – Những người lính cứu hỏa đã sợ hãi la hét.
Dù lính cứu hỏa đã nỗ lực, song ngọn lửa không có dấu hiệu suy yếu. Nó cứ thế lớn dần và lớn dần theo thời gian.
Những cành cây cháy đen gục ngã. Và ngay sau đó, ngọn lửa lan tới, bùng cháy dữ dội hơn.
Lưới lửa tỏa ra như một cơn sóng thần cuồng nộ.
“Ôi chúa ơi…”
” Viên binh! Viên binh đâu?”
“Khi nào viện binh mới tới?? Chúng tôi cần sự hỗ trợ.”
Thế rồi…
Ngay khi máy bay trực thăng đến, các pháp sư đã lao xuống và trút nước từ ma thuật hệ Thủy của họ. Sau hàng loạt cột nước ma thuật, ngọn lửa tắt dần.
Jinwoo nhìn kỹ cảnh tượng đó.
‘Những người này là thợ săn cao cấp … và …’
Ngọn lửa đó mạnh tới mức hàng loạt thợ săn hạng nhất mới khống chế nổi. Jinwoo kết luận rằng người gây ra chuyện này không phải là Thợ săn thông thường.
“Ôi, các Pháp sư!”
“Cảm ơn các vị!”
Những người lính cứu hỏa vui mừng và bày tỏ lòng ngưỡng mộ sâu sắc.
Vì nếu những người thợ săn đến muộn một chút nữa, họ sẽ phải chịu tổn thất lớn.
Ngọn lửa đang tắt dần!
Video cũng sắp kết thúc.
Jinwoo quay sang hỏi Adam.
“Tại sao ngài lại cho tôi xem cái này?”
Đây chắc chắn là một video thú vị, nhưng không có ý nghĩa gì. Một vụ hỏa hoạn thì có gì đặc biệt?
Adam lại gần anh và tua nhanh video đến phần cuối cùng.
“Đây … nhìn vào đoạn này.”
Sau khi đám cháy được khống chế hoàn toàn …
Ở trung tâm của đám cháy, người ta tìm thấy một thi thể.
Chắc chắn anh ta đã ૮ɦếƭ, bởi ngay giữa иgự¢, có một lỗ hổng rất lớn, xuyên qua tim.
Theo các chuyên gia, ngọn lửa xuất phát từ cơ thể đó.
“Phải mất 1.800 lính cứu hỏa và 14 Pháp sư thuộc tính Thủy mới dập tắt được đám cháy.”
Nhìn thấy thi thể này, Jinwoo dường như có thể hiểu điều gì đó.
“Có thật là anh ta …?”
Adam buồn bã trả lời.
“Cậu cũng nhận ra anh ta sao? Vâng, anh ta là Thợ săn Christopher Reed.”
Đôi mắt của Jinwoo mở to.
Vô lý.
‘Một trong những thợ săn giỏi nhất thế giới, thợ săn ‘Cấp quốc gia’, bị Gi*t bởi ai đó?’
“Chúng tôi cũng không thể tin được, nhưng thực tế đã an bài. Mọi cuộc điều tra đều xác nhận rằng anh ta đã bị Gi*t.”
Vào cuối video, một người lính cứu hỏa đã bê cơ thể của Chris lên. Nhờ đó Jinwoo có thể thấy tình trạng của Chris rõ ràng hơn.
Có nhiều vết thương khủng khi*p trên cơ thể anh ta, và đặc biệt là lỗ hổng rất lớn xuyên qua tim.
Rõ ràng anh ta đã trải qua một trận chiến kinh hoàng.
“Và đây…”.
Adam lấy một số hình ảnh từ túi áo khoác của mình và nói.
“Cục thợ săn cho rằng nghi phạm khả nghi nhất cho đến nay là người này”
‘Cái gì?’
Khi nhìn vào bức ảnh, Jinwoo đã hoàn toàn chìm trong phẫn nộ.
Jinwoo lạnh lùng nhìn vào mắt Adam, dùng Sức mạnh của kẻ thống trị túm cổ ông ta.
“Khụ”
Đôi mắt của Adam run rẩy và mở to.
Khi hai người đủ gần, Jinwoo chậm rãi gằn giọng.
“Nếu đây là một trò đùa… ông sẽ không thể yên ổn rời khỏi đây đâu.”
Đôi mắt của Jinwoo rực lửa và lộ rõ sát khí lạnh như băng. Adam cố nói chuyện với cái cổ đang bị giữ chặt, ông nói. “Không không”.
Adam đã không nói điều này với Jinwoo, thay vào đó, ông ta ra hiệu cho hai hộ vệ và cảnh báo họ không được tấn công.
Adam cố gắng không đổ thêm dầu vào lửa, khẩn khoản. “Người trong ảnh bước ra từ hầm ngục! Mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu!”
“??? …?”