“Ông định xem đám triệu hồi đó là một phần của đội đột kích sao?”
Nam Jun-wook hét lên.
Ông ta là một thành viên của Chính phủ Hàn quốc, đến từ văn phòng công tố viên.
Ông ta cũng là người nổi bật trong việc moi móc và vạch trần lỗi lầm của ai đó.
Ngồi đối diện với ông ta, Chủ tịch Goo Gun-hee vẫn im lặng.
Nam Jin-wook thấy vậy, lão ta mỉm cười trong lòng
‘Chắc là không cần phải nói thêm điều gì nữa’
Trò chơi đã kết thúc..
Rõ ràng là người đứng đầu hiệp hội, Go Gun-Hee, dường như không có ý định tranh cãi với ông ta.
‘Tuy nhiên…’
Nam Jin-wook không muốn kết thúc ở đó
Khi kẻ địch mất khả năng phản kháng và chỉ có thể phòng thủ, lão ta sẽ không ngừng công kích, cho đến khi đẩy được kẻ thù xuống vực
Đó là phong cách của Nam Jun-wook.
Để chuẩn bị cho thời khắc này, ông ta đã sắp xếp để mời các phóng viên và nhà báo tụ tập kín căn phòng, như sẵn sàng cho buổi ‘hành quyết’.
Dẫu vậy Go Gunhee vẫn tiếp tục im lặng
“Ngay khi thợ săn Sung Jin-Woo thành lập bang hội, quy tắc điên rồ này đã xuất hiện. Đây không phải là một đặc quyền sao??”
Hiệp hội thợ săn, đáng nhẽ phải rất công bằng, lại đang chăm sóc Thợ săn Sung Jin-Woo.
Đây là lý do tại sao quy tắc mới của hiệp hội đang gây tranh cãi. Đồng thời, những tin đồn về sự thiên vị đang tràn lan khắp nơi.
Phiên điều trần hôm nay là để làm rõ chuyện đó, nhưng chủ tịch của hiệp hội Go Gun-Hee vẫn im lặng trong suốt buổi họp.
‘Tốt rồi’
Nam Jun-wook như thấy chiến thắng hiện ra trước mặt mình.
Go Gun-hee, người rất nổi tiếng nhờ thành công xuất sắc của mình trên đảo Jeju, đang mắc phải hai vụ bê bối gần đây – vụ vỡ hầm ngục tại một ngôi trường trung học và những tranh cãi xung quanh sự ưu ái đặc biệt của ông ấy dành cho thợ săn Sung Jin-Woo.
Chính trị là một cuộc chiến quyền lực tàn khốc
Nếu Nam Jin-wook đánh bại đối thủ chính trị của mình là Go Gun-hee, lão sẽ nhận được phần quyền tương ứng.
Tưởng tượng ra hình ảnh của mình trên trang nhất những tờ báo ngày mai, Nam Joon-wook nhìn chằm chằm vào Go một cách ngạo nghễ.
“Hãy giải thích chuyện đó đi, chủ tịch Go Gun-hee”
Được thôi!
Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, micro của Go Gun-Hee được bât lên
Tạch tạch
Go Gun-hee gõ vào đầu mic để xác nhận rằng nó hoạt động tốt.
“Ông muốn nghe gì nào?”
Đôi mắt của Nam Joon-wook nheo lại.
‘Lão già mặt dày/vô liêm sỉ đó…’
‘Mình đã nghĩ lão sẽ bắt đầu bằng một lời xin lỗi trước. Nhưng lão vẫn còn điều gì để nói sao?’
Nam Joon-wook cao giọng.
“Quy định mới này! Đây có phải là một đặc quyền dành cho Sung Jin-Woo hay không?”
‘Bây giờ, ông sẽ lảng tránh thế nào đây?’
Nam Jin-wook đang mong chờ một lời biện hộ hèn nhát từ chủ tịch Hiệp hội, nhưng cuối cùng, lão nhận được một cát tát.
“Phải rồi. Đó là một đặc quyền”
Một câu trả lời ngắn gọn
Nhưng phản ứng lại rất lớn
Căn phòng ngay lập tức trở nên hỗn loạn và tràn ngập tiếng thảo luận hoài nghi
Không chỉ khán giả, mà cả các phóng viên và nhà lập pháp cũng nhìn nhau khó hiểu.
Tất nhiên, người ngạc nhiên nhất là Nam Jun-wook.
‘Lão già đó đã mất trí rồi sao?!’
Thường thì, vào phút chót mọi người mới thừa nhận hành vi sai trái của mình
Mặc dù có vẻ đã phạm sai lầm, đôi mắt của Go vẫn bình tĩnh.
Sự bình tĩnh và thái độ vô tư đó đã gây ra cảm giác căng thẳng kỳ lạ cho Nam Jun Wook.
Ực
Cảm tưởng như không phải là một ngụm nước bọt, mà là một cây kim khô vừa chui qua cổ họng.
Sau khi hội trường yên tĩnh lại, Go Gun-hee mở miệng một lần nữa
“Tôi có một câu hỏi dành cho tất cả mọi người ở đây”
Ông nói với một sự giọng điệu áp đảo
Go Gun-hee tiếp tục trong khi mọi người trong hội trường nhìn ông chờ đợi
“Giữa một đội tấn công gồm 20 thợ săn hạng A và bên kia chỉ có một mình thợ săn Sung Jinwoo”
Chậm rãi, ông rời khỏi chỗ ngồi và Go Gun-hee nhìn xung quanh mọi người và tiếp tục.
“Nếu các người chỉ có thể chọn ở cùng một trong hai bên khi sự kiện bùng nổ hầm ngục xảy ra, các người sẽ chọn ai?”
Không ai trả lời
Không cần thiết thì chính xác hơn, vì câu trả lời đã quá rõ ràng
“…”
“…”
Trong khi mọi người cố gắng tránh ánh mắt của Go, mắt Go Gun-hee dừng tại vị trí của Nam Jun-wook.
“…”
Nam Joon-wook cũng không thể mở miệng.
Go Gun-Hee mỉm cười, nghĩ rằng mình đã nhận được đủ phản hồi.
“Vậy, ông vẫn cho rằng đặc quyền dành cho thợ săn Sung Jinwoo là bất hợp lí?”
Một thợ săn có thể tự mình làm nhiều hơn cả một đội tấn công tinh nhuệ của một bang hội lớn
Go Gun-hee hỏi: “ Tôi có nên đặt sự căng thẳng như vậy lên thợ săn Sung bởi quy tắc vô dụng này không?”
Nam Jun-wook chuẩn bị nói gì đó
Nhưng trước khi ông ta kịp mơ miệng, Go Gun-hee nhanh chóng nói tiếp
“Hai mươi mốt quốc gia, bao gồm Mỹ, Nhật Bản và Trung Quốc, đã yêu cầu thông tin về thợ săn Sung.”
Go Gun-hee đưa ra các tài liệu tìm kiếm chính thức dày cộp mà ông đã mang theo và vẫy nó trên tay
“Họ sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để biến Sung Jinwoo trở thành công dân của bọn họ”
Đôi mắt của Go Gun-Hee chuyển sang Đại diện Nam Joon-wook.
“Trong tình huống này, ông vẫn giữ thái độ ki bo và không chịu nhả cho thợ săn Sung Jinwoo bất kỳ đặc quyền nào sao?”
“…”
Khuôn mặt của Nam Joon-wook bắt đầu méo mó.
Ông ta có thể cảm thấy thế trận đang đảo chiều
Tuy nhiên, Go Gun-Hee nhìn kỹ Nam và hỏi lại như thể ông sẽ không bỏ qua cho Nam một cách dễ dàng
“Hay ông muốn lặp lại những gì đã xảy ra với Hwang Dong-soo, kẻ đã từ bỏ Tổ Quốc để sang Mỹ?”
Ugh
.Nam Joon-wook cắn môi
Cả căn phòng đều né tránh ánh mắt của Go Gun-hee khi ông đặt xấp tài liệu xuống
Nam Joon Wook biết ý nghĩa của ánh mắt đó.
Đó là khuôn mặt mà chính ông ta thường bộc lộ sau mỗi cuộc chiến chính trị, khuôn mặt của kẻ chiến thắng
Nam Joon-wook nghiến răng và cố gắng phản bác.
“Nhưng sự bình đẳng vẫn là ……”
“Vậy, tôi sẽ nói với ông điều này …”
Go Gun-Hee cắt lời Nam.
“Nam Joon-wook, có phải gần đây ông đã chuyển đến một căn hộ chung cư gần hội Thợ săn không?”
Khuôn mặt của Nam Joon-wook trở nên đỏ đến mức khó có thể nhận ra trong nháy mắt.
“Tại sao ông lại chuyển đến một nơi mà giá nhà cao hơn mấy lần so với trước đây?”
“…”
Nếu đối thủ của ông ta không phải là Thợ săn cấp S, có lẽ Nam Jun-wook sẽ lao đến và tấn công người đó
Nhưng
Trên chính trường, Go Gun-hee cũng nổi tiếng như Nam Joon-wook, thậm chí là hơn. Ông là một người không thương tiếc đối thủ của mình ngay cả khi kẻ đó đang ở trong tình trạng tồi tệ nhất.
“Tôi hy vọng ông suy nghĩ cẩn thận về những người có thể bảo vệ cuộc sống của mình, nếu lỡ một cánh cổng cấp S khác xuất hiện trên đất nước này một lần nữa.”
Và Go Gun-Hee kết thúc bài phát biểu của mình như thế này.
“Ngay cả khi ông trả hàng trăm hoặc hàng nghìn lần số tiền ông đã dùng để mua nhà, thì ông cũng không thể mua được cái mạng của mình đâu.”
—-
Yoo Jin-ho, người lần đầu tiên đứng trước một cánh cổng hạng A, nhìn lên đỉnh cánh cổng với đôi mắt mở to.
“Ôi …”
Đó sẽ là một chặng đường dài.
Jin-Woo nhìn biểu cảm hài hước của Yoo Jin-ho, người đã không thể ngừng lảm nhảm suốt 20 phút.
Anh nghĩ, “Lần đầu tiên nhìn thấy cái cổng hạng A này, mình đã có dự cảm tốt về nó.”
“Cẩn thận ngã đấy, Jin-hoo”
“Hả? À, vâng. Em xin lỗi. Em chưa từng nhìn thấy cánh cổng nào lớn như vậy trước đây”
‘Không biết cậu ta sẽ phản ứng thế nào nếu nhìn thấy cánh cổng ở Gwangalli nhỉ?’
Jin-Woo bật cười.
Yoo Jin-ho gãi đầu và ngạc nhiên hỏi:
“Nhưng mà đại ca ơi, anh thực sự không cần phải gọi một đội thu thập hay khai thác sao?”
“Ổn mà”
Jin-Woo triệu tập 30 người lính bóng tối ưu tú, những người đã ở bên anh lâu nhất.
“Họ sẽ lo chuyện đó”
Khi nhìn thấy những người lính bóng tối đột nhiên xuất hiện phía sau Jin-Woo, Yoo gật đầu.
“Aha”
Áo giáp đen và mắt đen.
Họ luôn là những triệu hồi oai vệ.
—
Các nhân viên của hiệp hội đã tiếp cận Jin-Woo.
Có một gương mặt quen thuộc trong số bọn họ
“Thợ săn Sung Jinwoo”
“A, anh Woo Jin-chul”
Woo Jin-chul, người đứng đầu bộ phận giám sát, cầm lấy một ma lực kế nhỏ gọn giống như súng bắn tốc độ, từ cấp dưới.
“Tôi có thể kiểm tra trước được không?”
“Tất nhiên!”
Khi Jin-Woo bước sang một bên, những người lính bóng tối bước về phía trước.
Woo Jin-chul đo sức mạnh ma thuật của từng người lính.
‘Ôi Chúa ơi!’
Đôi mắt của Woo Jin-chul, người đang kiểm tra những chiến binh, đã bị sốc.
Thật may mắn là những người khác không thể nhìn thấy đôi mắt của anh ta do kính râm.
Tất cả các triệu hồi đều trên hạng A hoặc B
Vượt xa các tiêu chí để tiến vào cổng hạng A.
Tuy nhiên, đây chỉ là một phần nhỏ trong đội quân triệu hồi của Thợ săn Sung Jin-woo.
Nếu phần còn lại của đội quân triệu hồi đều có sức mạnh ma thuật tương tự…
Khóe miệng của Woo Jin-chul nhếch lên.
‘Chỉ những thằng điên mới đi tranh cãi về chuyện thiên vị hay đặc quyền’.
Woo Jin-chul, mỉm cười và lắc đầu khi nhìn Jin-Woo.
“Kiểm tra xong. Không có vấn đề gì.”
Jin-Woo mỉm cười và gật đầu.
Có thể bắt đầu cuộc đột kích được rồi.
Thế nhưng
“Sung Jin-Woo, hãy nhìn qua đây!”
“Anh cảm thấy thế nào về cuộc đột kích đầu tiên của bang hội Ah-jin?”
“Có lý do đặc biệt nào khiến anh chọn tên bang hội là Ah-jin không?”
“Mối quan hệ của anhvới thành viên sáng lập Yoo Soo-hyun là gì?”
Ngoài dải phân cách của Hội, các phóng viên đã tuôn ra rất nhiều câu hỏi.
Đây là cuộc đột kích đầu tiên của bang hội mà Jin-Woo làm chủ.
Các nhà báo đã chờ đợi từ sáng sớm để ghi lại khoảnh khắc lịch sử.
Điều khác biệt so với các bang hội khác, là hiệp hội đang trực tiếp kiểm soát các phóng viên.
Jin-woo gật đầu với các phóng viên.
“Không phải thông tin của tôi được bảo vệ sao?”
“Chúng tôi có thể bảo vệ thông tin của anh, nhưng chúng tôi không thể bảo vệ vị trí cánh cổng được.”
Woo Jin-chul trả lời với một nụ cười.
“Chúng tôi sẽ ngăn chặn họ, vì vậy anh có thể bỏ qua nó và tập trung vào cuộc đột kích.”
“…”
Nhìn thấy các nhân viên của hiệp hội đang vất vả hỗn chiến với các phóng viên, Jin-Woo bày tỏ lòng cảm kích tới người đứng đầu hiệp hội.
“Xin hãy chuyển lời cảm ơn của tôi tới Chủ tịch hiệp hội.”
“Vâng, tôi sẽ chuyển nó cho ngài ấy.”
Gật
Woo Jin-chul, người cúi đầu, quay lại.
Những người không phận sự đã rời đi, chỉ còn lại hai anh em Jinwoo và Jin-ho
Jinwoo hỏi Yoo Jin-ho
“Cậu có chắc là vẫn ổn đấy chứ?”
“Vâng, đại ca”
Yoo Jin-ho nghiến răng và trả lời.
“Em sẽ đi theo anh tới bất cứ đâu, cho dù đó là tận cùng của địa ngục”
Giọng của Yoo Jin-ho to đến nỗi Jin-Woo bật cười.
“Thôi nào”
Yoo Jin-ho là một Thợ săn hạng D.
Việc Thợ săn hạng D bước vào ngục tối hạng A không khác gì tự sát.
Jin-ho đã khăng khăng nhiều lần rằng cậu sẽ trở thành người khuân vác
Cuối cùng, Jin-Woo đã bỏ cuộc.
‘Chà, cái này’
‘Mình có đủ sức mạnh để bảo đảm an toàn cho thằng bé’
Jinwoo cảm thấy mình đủ khả năng để dẫn theo “anh chàng rắc rối” này vào hầm ngục. Dù sao thì, chuyện này cũng không khó chịu gì cả.
“Chúng ta đi chứ?”
“Vâng, đại ca”
“Đi thôi”
Jin-Woo và Yoo Jin-ho quay đầu lại cùng lúc
Woo Jin-chul đang đứng sau họ, mặc một độ đồ đầy đủ trang bị thay vì bộ vest màu đen
“Anh không về Hiệp hội sao?”
Jin-Woo hỏi.
“Tôi đã được lệnh quan sát và đảm bảo rằng cuộc đột kích của thợ săn Sung Jin-Woo thực sự an toàn.”
Đó là kế hoạch của chủ tịch hiệp hội, Go Gun-hee. Ông cố gắng đưa Woo Jin-chul làm nhân chứng sống trong cuộc đột kích của Jinwoo., đề phòng bất kỳ cuộc tranh cãi nào có thể nổ ra sau này.
“Vậy, anh sẽ đi với tôi?”
Woo Jin-chul đỏ mặt – khuôn mặt hoàn toàn không hợp với bộ giáp của anh ta.
“Tôi có thể đi cùng anh không?”
Một lời đề nghị, nhưng như một lời khẩn cầu.
“Đừng ᴆụng vô đám ma thú là được”
“Không phải nhiệm vụ của tôi là giảm sát sao? Tôi sẽ chỉ xem thôi.”
“Được rồi!”
Woo Jin-chul cúi đầu khi Jin-Woo sẵn sàng chấp nhận.
“Cảm ơn anh”
“Rồi rồi … đi thôi”
Sau khi Jin-Woo xác nhận, Yoo Jin-ho và Woo Jin-chul bước vào cổng.
Jin-Woo cũng đi theo họ.
Sau đó, một thông điệp hệ thống xuất hiện trong đầu với âm thanh quen thuộc đã chào đón Jin-Woo.
ring~
[Bạn đã vào một hầm ngục]