Trước khi bị cái bóng của chính mình nuốt chửng, Jinwoo nghe thấy giọng nói của Hệ thống
Vì Trùm đã bị đánh bại, Hầm ngục sẽ trở lại bình thường
Cảm giác rơi xuống chỉ kéo dài trong giây lát. Jinwoo cảm thấy trọng lực đột ngột bị đảo ngược và mình đang trồi lên.
Bóng tối bao phủ trước mắt Jinwoo nhanh chóng biến mất, và tầm nhìn của cậu trở lại bình thường.
‘Nơi này là…’
Jinwoo nhìn xung quanh.
Nhấp nháy nhấp nháy.
Một ánh đèn đường chớp tắt như thể nó sắp hỏng. Một chiếc ô tô đỗ gần một bức tường. Một bốt điện thoại chằng chịt những tấm áp phích. Con hẻm quen thuộc mà Jinwoo thường xuyên đi qua trên đường về nhà.
‘Đây là khu phố nhà mình’
Thật trùng hợp, đó cũng chính là cậu giao nhiệm vụ đầu tiên cho năm Chiến binh Bóng tối đi tuần tra khu phố.
‘Mình thực sự đã đổi chỗ với một Chiến binh bóng tối’
Trong lúc kìm nén sự ngạc nhiên của mình, Jinwoo bình tĩnh kiểm tra dưới chân. Giống như khi các binh sĩ bóng đêm được triệu tập, cậu đã trỗi dậy từ bóng tối. Jinwoocẩn thận giẫm lên bóng mình.
‘…’
Khi kỹ năng được kích hoạt, cậu rơi qua cái bóng của mình như xuyên qua mặt nước. Bây giờ, nó đã trở thành cái bóng bình thường. Jinwoo hào hứng kiểm tra thông tin kĩ năng. Dưới phần mô tả, một bộ đếm thời gian đang đếm ngược.
Hoán đổi bóng tối (Lv. 1)
…
Thời gian hồi chiêu: 3 giờ (còn lại 2:59:57)
‘Tuyệt vời’
Sau khi xác nhận kĩ năng bằng chính mắt mình, trái tim Jinwoo đập thình thịch..
‘Hóa ra là vậy… ngay lập tức …’
Khoảnh khắc Jinwoo bắt đầu rơi vào bóng tối của mình, cậu đã duy trì trạng thái tập trung, làm chậm thế giới xung quanh mình. Trong thế giới chậm chạp đó, cậu có thể xác định được “ngay lập tức” của kỹ năng đó thực sự là thế nào. Người thợ săn nuốt nước bọt trong sự phấn khích.
Hoán đổi bóng tối Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com - Thích Truyện Chấm VN
Tùy thuộc vào cách Jinwoo sử dụng nó, đây là một kỹ năng có tiềm năng vô hạn.
‘Đợi đã, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến mấy chuyện này.’
Jinwoo ngừng phấn khích và rút lại sức mạnh ma thuật. Cuối cùng cậu đã có được phương thuốc cho mẹ mình, cậu không nên lãng phí thời gian ở đây. Với một chút nôn nóng, Jinwoo kiểm tra thời gian qua điện thoại.
‘Khá trễ rồi …’
Lông mày Jinwoo nhíu lại. Bây giờ đã là 10 giờ tối. Mặc dù đã qua giờ thăm bệnh Jinwoo không ngần ngại và gọi Wyvern Bóng tối.
‘Kaicell.’
Screeech
Nhận được mệnh lệnh từ chủ của mình, Kaicell hú lên hạnh phúc và thò đầu ra khỏi cái bóng Jinwoo. Chẳng mấy chốc, một con thằn lằn có kích thước ngang với một chiếc xe tải đã xuất hiện. Hơn thế nữa, nó là một con wyvern, với đôi cánh khổng lồ thay cho hai chân trước.
Khi Kaicell giang rộng đôi cánh của nó, con hẻm bỗng trở nên chật chội. Rất may, không có ai xung quanh.
Khi Jinwoo đến gần, Kaicell cúi đầu xuống để chủ nhân của nó có thể dễ dàng trèo lên. Mặc dù đây là lần đầu tiên chàng trai cưỡi một con thú bay, nhưng vì lý do nào đó, cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc. Như thể cậu đã cưỡi một con thú như vậy trong một thời gian dài. Jinwoo nhận ra rằng Kaicell hoàn toàn hạnh phúc khi được sử dụng làm thú cưỡi.
‘Dù có ai ngăn cản, mình cũng không quan tâm’
Cho dù đó là nhân viên bệnh viện hay cảnh sát hay đám quân đội ૮ɦếƭ tiệt, người thợ săn hạng S sẽ không dừng lại. Trên hết, cậu không muốn bị cản trở bởi bất kỳ ai.
‘Đi nào.’
Khi Jinwoo đưa ra mệnh lệnh thông qua liên kết tinh thần với khuôn mặt kiên quyết, Kaicell vỗ cánh và bay lên không trung.
Screeech–
Ngay sau đó, Kaicell và Jinwoo bay về hướng bệnh viện.
***
Dù đã rất trễ, các nhân viên của Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc vẫn tiếp tục công việc của họ. Cuộc đội kích liên minh giữa hai quốc gia sắp diễn ra.
Để đảm bảo cho chuyến đội kích thứ tư được suôn sẻ, Hiệp hội đã đổ cả trái tim và tâm hồn của họ vào quá trình lập kế hoạch.
“Đây là thông tin từ phía Nhật Bản.”
Một nhân viên nhấn nút trên điều khiển. Trên màn hình lớn, một đoạn phim được ghi lại bởi camera ma thuật gắn trên vệ tinh Nhật Bản đang phát. Nó ghi lại cuộc đột kích lần thứ nhất, thứ hai, và thứ ba của Hàn Quốc. Mắt Go Gunhee nheo lại.
‘Ngoại trừ kiến chúa và vệ sĩ của nó, tất cả các con kiến đều rời tổ’
Thật vậy. Những con kiến đang di chuyển đúng như lời đại diện của Nhật Bản phát biểu. Mặc dù thật đáng lo ngại khi có những con kiến vệ sĩ còn lại phía sau, nhưng đây là chuyện bình thường. Trùm nào cũng có vệ sĩ riêng.
Tuy nhiên, có một vấn đề khiến Go Gunheee không khỏi băn khoăn.
“Có khi nào bọn kiến sẽ quay lại tổ nhanh hơn dự định không? Nhất là khi chúng nhận ra rằng Nữ hoàng đang gặp nguy hiểm?”
Nhật Bản đã có một câu trả lời cho điều đó.
“Họ nói rằng họ sẽ sử dụng sóng gây nhiễu.”
“Sóng gây nhiễu?”
“Theo họ, không giống như những con kiến thông thường, những con ma thú này giao tiếp với nhau thông qua một bước sóng độc nhất”
Có lí. Để di chuyển hàng ngàn con kiến một lúc, một cái gì đó như thế sẽ cần thiết. Go Gunhee gật đầu
“Và họ có thể loại bỏ điều đó với sóng gây nhiễu?”
“Đó là những gì họ nói, thưa Chủ tịch.”
“Vì vậy, điều tất cả chúng ta phải làm là tập trung tiêu diệt kiến chúa và đám cận vệ”
Kế hoạch rất đơn giản. Và mặc dù đơn giản, có thể thấy khả năng thành công cao hơn những nỗ lực trước đó. Vậy tại sao vị Chủ tịch vẫn cảm thấy bứt rứt?
Go Gunhee đưa tay lên cằm
‘Tại sao tôi khó chịu ư?…’
Trong khoảnh khắc đó
Go Gunhee giật mình, quay đầu về phía cửa sổ. Đôi mắt của ông lão mở to.
Hành động đột ngột của Chủ tịch hiệp hội khiến tất cả các nhân viên trong phòng họp giật mình. Quản lý Woo Jincheol, vệ sĩ riêng của Chủ tịch hiệp hội nhanh chóng chạy đến bên ông.
“Thưa ngài, chuyện gì vậy”
“Vừa nãy …”
Go Gunhee nhìn chằm chằm vào Woo Jincheol. Biểu hiện của Quản lý HSD hoàn toàn bình thường.
“ Cậu không cảm thấy sao?”
“Thưa ngài? Tôi không chắc ý ngài là gì …”
“…”
Vừa nãy, Go Gunhee cảm thấy một làn sóng sức mạnh ma thuật đáng kinh ngạc từ đâu đó. Nguồn sức mạnh đó nhanh chóng ẩn đi sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Go Gunhee chắc chắn đã cảm thấy nó.
‘…’
Thấy ông lão chăm chú nhìn ra cửa sổ, các nhân viên đang giám sát cuộc họp cẩn thận hỏi
“Chủ tịch Hiệp hội …?”
Cuối cùng, Go Gunhee chỉ nghiêng đầu và nhìn đi chỗ khác. Ông lo lắng về làn sóng ma lực mạnh mẽ đó, nhưng bây giờ, ông phải tập trung vào cuộc họp.
Sau khi suy nghĩ về điều gì đó trong một thời gian dài, Go Gunhee đã hỏi một nhân viên
“Chúng ta vẫn không thể liên lạc với thợ săn Sung Jinwoo sao?”
***
Baek Yoonho đang nhìn phía sau. Không hề quay lại, anh hỏi
“Chú có cảm thấy nó không?”
Min Byunggu gật đầu và trả lời
“Em nghỉ hưu, không có nghĩa là em đã lụi nghề đâu.”
Hai người hạng S đang nhấm nháp chút đồ uống tại một quán bar ngoài trời, sau nhiều ngày không gặp.Baek Yoonho cuối cùng cũng quay đầu lại.
“Vừa nãy là gì vậy?”
“Có lẽ Choi Jongin và Cha Haein đã đánh nhau vì chuyện gì đó. Xung đột nội bộ của Hội Thợ săn chăng?”
Nhắc ly rượu trên tay, Min Byunggu cười khúc khích và uống cạn. Baek Yoonho nhìn anh ta trong sự hoài nghi
“Chuyện này đáng để đùa sao?”
“Nó không vui sao, huynh?”
“Không”
Tỉnh cả khiếu hài hước của Min Byunggu, cậu ta thực sự là một người kỳ lạ.
‘Cậu ấy có lẽ là Thợ săn hạng S đầu tiên trên thế giới nghỉ hưu, dù chẳng bị sao cả’
Có lẽ là người đầu tiên trên thế giới. Và là người duy nhất.
Một Thợ săn hạng S có thể kiếm được hàng tấn tiền. Bao nhiêu người dám vứt bỏ sự nghiệp như cậu ta đã làm? Cảm thấy ánh mắt của Baek Yoonho, Min Byunggu hỏi
“Huynh à, anh thực sự sẽ đi sao?”
“ Ừ ”
“ Huynh nhớ cách Eunsuk hi sinh chứ?“
“ Đó là lí do tại sao tôi phải đi “
Min Byunggu nhìn anh bối rối. Baek Yoonho uống cạn ly của mình và trả lời
“Nếu chúng ta để mặc lũ kiến, người dân cả nước này sẽ ૮ɦếƭ như Eunsuk.”
“Từ khi nào mà anh yêu nước như vậy…?”
“ À thì, đó là một lý do tuyệt vời để biện minh cho một công việc bắt buộc”.
Công việc bắt buộc.
Thật vậy, các Bang hội không thể từ chối một lệnh tổng động viên động từ Hiệp hội. Dù Hiệp hội cho phép các Bang hội được tự do hoạt động, nhưng các Bang hội phải đáp lại yêu cầu của Hiệp hội. Nếu họ không muốn, họ có thể lựa chọn rời khỏi đất nước.
Tuy nhiên, không có quốc gia nào sẵn sàng chấp nhận một Bang hội chạy trốn khỏi cuộc Tổng động viên để bảo vệ quốc gia. Một lần làm kẻ hèn, mãi mãi là kẻ hèn, họ tin như vậy.
‘Dù sao thì, tôi không muốn trốn chạy chút nào’
Baek Yoonho mỉm cười rạng rỡ. Min Byunggu tuyên bố nghiêm túc
“Em không đi đâu. Không bao giờ. Nếu anh cố ép em, anh tiếp cận sai người rồi “
“Tôi không đến đây vì điều đó.”
Baek Yoonho thanh toán hóa đơn và đứng dậy. Họ vừa uống hết chai cuối cùng.
“Tôi muốn gặp cậu để đề phòng thôi. Ai biết chúng ta có gặp lại nhau nữa hay không? “
“ Anh … “
Min Byunggu nhìn chằm chằm vào Baek Yoonho biến mất vào khoảng không và từ bỏ việc cố gắng thuyết phục đàn anh của mình. Baek Yoonho có đủ nhận thức về việc hoạt động này nguy hiểm đến mức nào.
‘Vậy mà anh ấy vẫn đi‘
Tuy nhiên, trông Baek Yoonho không giống như anh ta bị ép buộc. Thay vào đó, khuôn mặt Hội trưởng Hội Bạch Hổ tràn đầy quyết tâm. Một quyết tâm đủ để nghiền nát mọi con kiến trên đường của mình. Theo một cách nào đó, người đàn ông gần như trông phấn khích. Với một chút hoài nghi, Min Byunggu đã “chén” nốt bữa ăn nhẹ trước mặt
‘Chậc, nghĩ lại thì… Không có lý do gì khiến các thợ săn không thích chiến đấu với ma thú’
À thì, có một vài người trong số các Trị Liệu Sư. Những Trị Liệu Sư này thích chữa trị cho người khác. Min Byunggu nhìn chằm chằm vào đĩa của mình và xoa thái dương.
‘Có phải thích chiến đấu là điều kiện tiên quyết để trở thành một kẻ thức tỉnh?’
Ha ha ha, chắc vậy. Min Byunggu tự cười nhạo bản thân và kết thúc bữa ăn.
***
Jinwoo nhanh chóng đến bệnh viện.
‘Phòng 305’
Ngay từ đầu, cậu không có ý định đi qua của trước. Jinwoo đã dừng Kaicell lại và tìm cửa sổ vào căn phòng mẹ cậu đang điều trị.
‘Đôi tay của kẻ Thống trị.’
Bức màn phía sau cửa sổ từ từ di chuyển ra khỏi đường. Mẹ Jinwoo yên lặng ngủ trên giường bệnh viện. Giống như những gì anh nhớ lần cuối cậu ở đây. Sử dụng Kỹ năng một lần nữa, Jinwoo mở cửa sổ và lặng lẽ vào phòng bệnh viện. Kaicell đã biến mất vào trong bóng người thợ săn.
Jinwoo đứng trước giường. Sau bao nỗ lực, đứng trước giờ phút quyết định, người đàn ông không thể làm dịu đi tiếng sấm trong tim.
‘Nếu có sự cố xảy ra, sẽ không còn đường lui’
Mẹ cậu đã bất tỉnh từ lâu. Bà có thể không nuốt được nước thánh của sự sống, và ngay cả khi bà có thể, không có gì đảm bảo rằng nó sẽ hoạt động.
‘ Nhưng … ‘
Cho đến thời điểm này, Jinwoo đã chứng kiến nhiều phép lạ từ Hệ thống.
Những điều mà người khác thậm chí sẽ không tin nếu họ nghe thấy nó. Và nếu cần bằng chứng cho sức mạnh của Hệ thống, thì Jinwoo là bằng chứng rõ ràng nhất.
‘Một người hạng E có thể đi xa đến mức này‘
Tất cả là nhờ Hệ thống.
Sau khi nhìn chằm chằm vào tay mình trong im lặng, Jinwoo ngẩng đầu lên. Ngay cả bây giờ, mẹ cậu trông như có thể tỉnh dậy ngay. Jinwoo triệu hồi Nước thánh của sự sống từ kho đồ.
Shoo–
Một cái chai bằng gỗ xuất hiện trong tay Jinwoo.
Để chắc chắn rằng mình không bỏ lỡ bất cứ điều gì, Jinwoo đọc đi đọc lại mục mô tả. Khi cậu ta hoàn thành việc kiểm tra thông tin một cách kỹ lưỡng, đến mức có thể ghi nhớ toàn bộ mô tả, Jinwoo cuối cùng cũng đủ can đảm để tháo nắp chai.
POP
Cậu ta có thể giữ bình tĩnh ngay cả trong trận chiến với quỷ vương. Vậy mà lúc này, đôi tay Jinwoo run rẩy. Cậu hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
‘Nếu mình sai sót gì, mẹ sẽ gặp nguy hiểm‘
Khi Jinwoo quyết tâm không phạm sai lầm, tâm trí cậu tĩnh lặng trở lại. Ánh sáng trở lại trong mắt cậu, và đôi tay cũng ngừng run.
‘…Mình đã sẵn sàng.’
Jinwoo nhẹ nhàng đặt một tay ra sau đầu mẹ và đặt chai lên môi.
Qua cái miệng hé mở của cô, Nước thánh của sự sống tuôn chảy. Không vội vàng, Jinwoo nhìn kỹ cái chai đang cạn dần.
‘Những vết sẹo này …’
Ở bên cổ bà, có nhiều vết sẹo do bỏng. Những vết sẹo kéo dài khắp cổ bà. Từ phía này thì rất khó nhận ra, nhưng toàn bộ phía sau đầu và cổ của mẹ Jinwoo bị bao phủ bởi những vết sẹo. Jinwoo biết điều này rõ hơn bất kì ai.
‘ … là do mình‘
***
NHIỀU NĂM VỀ TRƯỚC.
Tất cả những gì Jinwoo muốn làm là gội đầu cho mẹ của mình, như mẹ cậu đã làm cho Jinah. Tuy nhiên, cậu bé không hiểu nước ở nhà tắm công cộng nóng đến mức nào.
Pour.
Cậu bé đổ nước gần như sôi vào một cái thau. Thận trọng, không làm đổ một giọt, cậu bé tiến lại gần mẹ của mình.
Và
Splash.
Cậu đã đổ nước sôi lên đầu mẹ của mình.
Mẹ Jinwoo đau đớn nhăn mặt. Thay vì nhảy lên, cô ôm chặt lấy Jinah trước mặt,
đảm bảo rằng con gái cô không bị tổn hại. Người phụ nữ đứng yên cho đến khi da thịt cô đỏ ngầu.
Không có một âm thanh nào
Tiếng hét phát ra từ những người phụ nữ khác trong phòng.
“ ÔI KHÔNG! “
“ BÀ SUNG! “
Và với điều đó, cậu bé Jinwoo nhận ra mình đã làm sai điều gì đó. Tất cả những gì cậu ấy muốn làm là giúp mẹ anh. Jinwoo đánh rơi cái thau và sắp khóc, nhưng bà nhanh chóng nắm lấy vai cậu.
Khoảnh khắc đó, tâm trí trẻ con của cậu lo sợ rằng mình sẽ bị mắng. Nhưng Jinwoo sẽ không bao giờ quên ký ức của ngày hôm đó và những từ mà mẹ nói với cậu:
“ Jinwoo con có sao không? Có bị đau ở đâu không? “
***
‘Mình đã cố gắng sống mà không nợ nần bất kì ai. ‘
Cậu không nợ ai cũng như không để ai nợ mình. Cứ thế, chàng trai trẻ đã mong muốn sống cả đời mà không mắc nợ.
Tuy nhiên, sau khi cha của họ biến mất, người phụ nữ này đã một mình nuôi hai đứa con, Jinwoo và Jinah. Và với người mẹ đó, Jinwoo đã nợ một khoản mà suốt đời này cậu không bao giờ trả hết được.
Drop.
Giọt cuối cùng rơi vào miệng mẹ Jinwoo.
Tap
Jinwoo đặt cái chai sang một bên và đặt mẹ xuống.
Cậu lặng lẽ chờ đợi kết quả với một lời cầu nguyện trong lòng.
THÌNH THỊCH THÌNH THỊCH
Trái tim Jinwoo cảm thấy như sắp nổ tung. Cậu nuốt nước bọt.
‘…’
Chưa có gì xảy ra
Người thợ săn siết chặt nắm tay đến nỗi những ngón tay của cậu bấm vào da thịt, và máu sắp tuôn ra. Đúng lúc đó …
“GAAAAASP—!”
Giống như một người vừa suýt ૮ɦếƭ đuối, mẹ Jinwoo hít vào một hơi thở khó khăn với đôi mắt nhắm nghiền.
‘…!’
Mắt Jinwoo mở to. Khuôn mặt tái nhợt của bà đã tươi tắn trở lại.Như thể một bộ phim đen trắng đang được khôi phục lại, sắc mặt bà đang trở lại như lúc còn khỏe mạnh.
Một giây cảm giác như cả một giờ.
Quá trình này đã xảy ra bao lâu?
Mẹ cậu từ từ mở mắt. Nhìn thoáng qua xung quanh, ánh mắt bà dừng lại trên con trai.
“ Jin … woo? “
Jinwoo gật đầu khi trái tim mình ngừng đập một nhịp.
Tất nhiên bà khó có thể nhận ra cậu.
Đã bốn năm kể từ khi bà rơi vào giấc ngủ. Trên hết, cơ thể cậu thay đổi nhiều trong vài tháng qua. Jinwoo không hối thúc bà mà kiên nhẫn chờ đợi.
Giống như một dòng nước đổ đầy một cái bát rỗng, những ký ức đã bỏ qua bốn năm đã tràn về với mẹ Jinwoo, Park GyungHae. Bà không mất nhiều thời gian để nhận ra tại sao bà ở trong bệnh viện.
“ Mẹ ở đây bao lâu rồi “
“ Khoảng bốn năm rồi ạ“
Cậu biết thời gian chính xác nhưng không cảm thấy cần phải nói. Để mẹ mình thoải mái nhất có thể, chàng trai đã cố hết sức để giữ bình tĩnh trong lời nói và cách diễn đạt của mình.
Nghe tin mình đã ngủ được bốn năm, mẹ Jinwoo đã hỏi với vẻ ngạc nhiên
“Thế còn Jinah? Jinah có ổn không? ”
Jinwoo đấu tranh để kiềm chế cảm xúc của mình. Quả nhiên, điều đầu tiên bà hỏi sẽ là về những đứa con. Nếu Jinwoo không cắn chặt môi mình xuống, chắc chắn cậu không thể cầm được nước mắt.
‘Mẹ không cần phải lo lắng về Jinah…’
Đó là những gì cậu muốn nói. Tuy nhiên, Jinwoo kìm nén cảm xúc hết mức có thể và mỉm cười
“ Mm. Con bé ổn “
Với vẻ mặt thật sự nhẹ nhõm, mẹ cậu thở phào.
‘Tốt rồi. Vậy là mọi thứ sẽ trở lại bình thường’
Thực tế là căn bệnh của mẹ cậu đã được chữa khỏi. Trái tim Jinwoo rung động khi nghĩ về tương lai.
Đột nhiên, cậu nhận ra mẹ đang nắm tay mình.
“ Mẹ? “
“ Cảm ơn con, con trai. Con đã giữ lời hứa của mình”
Lời hứa?
Phải rồi, cậu đã quên mất. Đó là một điều hiển nhiên đến nỗi nó thậm chí không thể được gọi là hứa. Giấc ngủ sẽ tệ hơn theo định kỳ cho đến khi bệnh nhân không bao giờ thức dậy, Giấc ngủ vĩnh hằng. Khi tình trạng của bà ngày càng tồi tệ, một ngày nọ, mẹ Jinwoo kéo cậu sang một bên và hỏi
“Khi mẹ rơi vào giấc ngủ lần cuối, con sẽ chăm sóc em gái của con, phải không?”
Bà đã nói điều đó với một thái độ bình thường, như thể yêu cầu một việc vặt.
Nhưng đây là cách Jinwoo đã chịu đựng nó cho đến bây giờ, không bao giờ than thở về tình huống của mình. Tất cả những gì cậu làm là nhận lấy gánh nặng từ mẹ.
Tuy nhiên, bà siết chặt tay cậu.
“ Con trai … nó đã rất khó khăn, phải không? “
Jinwoo muốn trấn an mẹ mình một lần nữa bằng một nụ cười.
Cậu muốn như vậy
Nhưng cậu không thể
Những giọt nước mắt tuôn rơi trên mặt thợ săn hạng S.
“ Vâng “