“Anh... Em tình nguyện dâng hiến bản thân..!”
Ai đó lập tức đen mặt, khó khăn mở miệng:
“Dâng cái đầu nhà cậu!”
“...” U là trời đùa thôi gì mà gắt.
Thịnh khẽ thở vào nhẹ nhõm. Nếu Khang thật sự đồng ý dùng cậu để thoả mãn, cậu thật sự không biết làm thế nào. Gì thì gì cậu cũng là thẳng 100% đó nha! Chẳng qua cậu thấy sếp khổ sở quá thôi!
Khang chống tay vào giường, lảo đảo đứng dậy, trong người cảm thấy bí bách khó chịu không thôi. Mắt đỏ ngầu nhìn về phía cánh cửa, anh dùng hết sức lực còn lại của mình chạy thật nhanh tới, hy vọng có thể phá cửa ra ngoài. Cũng may cửa được khoá rất lỏng lẻo, chỉ một cú huých của anh đã khiến cánh cửa bật tung ra.
Chỉ chờ có thế, Khang gắng gượng lao ra ngoài. Dáo dác nhìn trong nhà hàng không thấy bóng dáng cô đâu, hẳn giờ cô đã về nhà rồi. Nghĩ đến đây, anh vội chạy ra ngoài bắt taxi, rất nhanh chiếc xe liền mất hút trong màn đêm.
...
Trong căn phòng tối đen như tiền đồ chị Dậu, Bảo Ngân nước mắt giàn giụa, ngồi bệt trên đất uống bia. Vị bia cay nồng khiến cô không quen, liên tục bị sặc, nhưng cô vẫn tiếp tục uống, hết ngụm này tới ngụm khác, hết lon này tới lon khác.
Người ta thường nói, uống bia giúp xua tan hết muộn phiền, quên hết những chuyện không vui. Vậy mà cô càng uống, càng cảm thấy trái tim quặn thắt lại, đau nhói. Là do uống chưa đủ nhiều, hay do tâm không muốn quên?
Bảo Ngân tự mỉa mai chính mình. Trước đây, cô cực kì căm ghét loại người mượn bia rượu giải sầu, đơn giản vì cô cảm thấy đó chỉ là một cách né tránh hiện thực, cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì, những người đó hèn hạ vô cùng. Vậy mà giờ đây, cô lại trở thành loại người mà cô đã từng rất căm ghét, thật trớ trêu!
Tối nay, chắc hẳn anh đang hạnh phúc bên người anh thương. Anh sẽ nhìn Thịnh với đôi mắt âu yếm dịu dàng, vuốt ve Thịnh một cách yêu thương. Phải, là Thịnh, chứ vĩnh viễn chẳng thể nào là cô.
Nhưng cô không hối hận vì đã làm như vậy. Con người cô rất rõ ràng, nếu Khang chỉ đơn phương, cô sẽ vẫn tiếp tục mặt dày ở lại bên anh, nhưng nếu người anh thích cũng thích anh, vậy thì cô sẽ rút lui, âm thầm chúc phúc cho 2 người họ.
Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, Bảo Ngân vẫn chả có vẻ gì là sắp đứng lên ra mở cửa, mặc dù cửa ra vào ngay cạnh phòng khách cô đang ngồi. Đơn giản vì cô chẳng muốn ai thấy bộ dạng của cô lúc này cả. Ai mà ngờ một cô gái xinh đẹp được nhiều người mến mộ cũng có ngày thảm hại như hôm nay cơ chứ. Cô thầm nghĩ, nếu giờ mấy tên bị cô từ chối tình cảm ngày trước nhìn thấy cô lúc này chắc trong lòng hả hê lắm đây.
Bảo Ngân tự nhủ người bấm chuông không thấy ai ra mở cửa rồi sẽ đi thôi, nhưng không ngờ hắn dai như đỉa, tiếng chuông cứ vang lên inh ỏi khiến cô như muốn phát điên. Không còn cách nào khác, cô đành lồm cồm bò dậy, lảo đảo đi ra mở cửa.
Chàng trai mồ hôi nhễ nhại, mái tóc ướt đẫm, gương mặt đỏ như gấc, đôi mắt ᴆục ngầu nhìn cô chằm chằm. Bảo Ngân có chút ngây người, thế mà Khang lại tới nhà cô sao? Anh thậm chí còn chẳng biết địa chỉ nhà cô nữa kìa. Vậy hẳn là cô đang mơ!
Chưa kịp véo tay để kiểm chứng, Khang đã lao tới hôn cô, mà bàn tay cũng bắt đầu vội vã cởi cúc áo. Bảo Ngân thật sự không nghĩ được gì nữa rồi, đầu óc cô trống rỗng. Ban đầu có phản kháng, nhưng sau cùng cô nghĩ, ngoài đời anh đã không thuộc về cô rồi, chẳng nhẽ trong mơ cô cũng không thể có được anh? Thế là cô cũng đáp trả lại nụ hôn của anh, dây dưa không dứt, rồi mặc anh bế mình vào phòng khách.
Hai con người quấn quýt lấy nhau trên sofa, bầu không khí vô cùng nóng bỏng.
Không biết qua bao lâu, khi tác dụng của thuốc đã hết, Bảo Ngân mệt lả nằm trên người Khang ngủ thi*p đi. Anh nhìn cô dịu dàng, bàn tay khẽ vuốt nhẹ tóc cô, sợ làm cô tỉnh giấc.
Chợt Khang nghĩ đến Dương Vĩ. Anh nhớ lại những tháng ngày vui vẻ bên Vĩ và Lâm Vũ trong kí túc xá, có lẽ đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất của anh. Bố mất sớm, một mình mẹ phải kiếm tiền trang trải cuộc sống, vì vậy anh và Hạ Phương lúc nào cũng ngoan ngoãn và bày ra bộ mặt vui vẻ để mẹ có thể an lòng.
Anh đã đeo cái mặt nạ vui vẻ đó trong suốt thời gian dài, chỉ đến khi anh gặp Dương Vĩ và Lâm Vũ, họ đã cho anh hiểu thế nào là vui vẻ thật sự. Nhưng anh có thật sự thích Dương Vĩ không, hay đó chỉ là tình cảm thân thiết của bạn bè? Anh có thể sống cùng Dương Vĩ đến suốt đời, nhưng anh sẽ không bao giờ hành động thân mật với Dương Vĩ nếu hai người yêu nhau. Điều đó là không thể!
Anh lại nghĩ tới Bảo Ngân, cô cho anh cảm xúc rất kì lạ, rất khác với Dương Vĩ. Anh không biết được cảm xúc đó là gì, hoặc do anh không muốn thừa nhận cảm xúc đó. Có lẽ anh thích cô rồi. Anh không biết anh thích cô từ bao giờ nữa, cũng chẳng biết thích cô vì cái gì. Suy cho cùng, ta đâu cần có lí do để thích một ai đó, đúng không?
...
Sáng hôm sau, Bảo Ngân bị ánh sáng chói chang từ cửa sổ làm cho cô tỉnh giấc. Cả người đau ê ẩm, chắc do cô uống quá nhiều bia.
Giấc mơ tối qua hiện về, Bảo Ngân có chút chạnh lòng. Giấc mơ nào rồi cũng phải kết thúc, cô phải đối mặt với hiện tại, rằng người cô thích chẳng hề thích cô, cô vẫn phải sống tiếp, không thể vì một người đàn ông mà huỷ hoại cuộc sống của mình được.
Mắt vẫn nhắm, cô quơ tay loạn xạ tìm điện thoại. Chợt cô sờ thấy cái gì đó phát ra tiếng đập rất nhanh, không kìm được mà Ϧóþ Ϧóþ thử vài cái.
“Sờ đủ chưa?”
Bảo Ngân như bừng tỉnh. Cái giọng nói ૮ɦếƭ tiệt này, có ૮ɦếƭ cô cũng không quên được. Vội vàng mở mắt, gương mặt quen thuộc của ai đó hiện ra, đáy mắt còn có ý cười. Nhìn xung quanh một vòng, đây chẳng phải phòng ngủ của cô sao? Rõ ràng tối qua cô ngủ quên trong phòng khách cơ mà?? Càng hãi hùng hơn là hình như... cô và anh... không mặc gì...
Đệch, giấc mơ tối qua là thật đấy à??
Trong phút chốc mặt cô bỗng nóng bừng, cô gắng gượng lấy chăn che người định đi tắm. Vậy mà chân còn chưa chạm đất thì cả người đã bị nhấc bổng lên, cái chăn cũng theo đà rơi xuống đất, toàn bộ cơ thể cô phơi bày hết trước mặt anh. Cô vội lấy tay che иgự¢, mặt đỏ như gấc, hoảng hốt nhìn anh:
“Anh làm cái gì vậy hả?”
Đối diện với cô, Khang vẫn bình tĩnh bước tới nhà tắm, giọng không nghe ra cảm xúc gì:
“Tắm cho em. Đã nhìn thấy hết rồi, còn sợ cái gì nữa?”
“...” Ai đào cho tôi cái lỗ để chui xuống được không, xấu hổ ૮ɦếƭ mất!
Dĩ nhiên là anh chỉ có thể đưa cô đến phòng tắm, sau đó bị cô đuổi ra ngoài. Đến giờ cô vẫn chưa chấp nhận được sự thật, rằng cô và anh đã ngủ với nhau đêm qua. Vậy Thịnh ở đâu chứ? Rõ ràng Thịnh và anh phải có một đêm vui vẻ với nhau kia mà? Sao sáng ra lại ở bên cạnh cô rồi? Hơn nữa... ngủ với nhau rồi... vậy mối quan hệ hiện giờ của hai người là gì chứ...?
Bảo Ngân tắm khá lâu, tâm trạng vô cùng rối bời. Lúc cô đi xuống nhà đã chẳng thấy Khang đâu, có chút hụt hẫng.
Cô nhìn quanh phòng khách, vỏ ghế sofa đã được thay, lon bia hôm qua vương vãi trên sàn nhà cũng đã được dọn sạch, có cảm giác như anh chưa hề tới đây, tất cả chỉ là một giấc mơ thoáng qua.
Bảo Ngân vội chạy vào nhà vệ sinh, nhìn vết cắn phiếm hồng ở cổ mới thở phào một hơi. Đó là minh chứng không thể chối cãi cho việc tối qua anh đã ghé qua, và hai người đã ngủ với nhau. Đó là không phải mơ.
Tiếng cửa mở vang lên, Bảo Ngân giật mình chạy ra, thấy Khang mặc một bộ đồ thoải mái, tay còn cầm hai túi thức ăn bước vào nhà. Anh nhìn qua cô, nở nụ cười:
“Tắm xong rồi sao? Tôi vừa ra ngoài mua một bộ quần áo thoải mái và chút thức ăn, nhà em chẳng thể tìm nổi một bộ đồ của con trai. Đói không? Tôi làm bữa sáng cho em nhé?”
Bảo Ngân máy móc gật gật đầu, đi theo anh vào nhà bếp, vừa vui mừng vừa ngượng ngùng.
Khang bắt cô ngồi chờ trên bàn ăn, không để cô phải động tay động chân vào việc gì cả. Cô chống hai tay lên má say sưa ngắm anh nấu ăn, trong lòng hạnh phúc vô cùng. Cô chỉ mong thời gian sẽ ngưng đọng lại, để cô có thể ngắm anh thêm một chút, ở với anh thêm một chút, dù chỉ một chút cũng được.
Khang mang ra hai bát cháo thịt băm, bát nào bát nấy đều thơm ngon và nóng hổi. Bảo Ngân vốn đang đói, thấy đồ ăn liền xúc ăn tới tấp, vừa ăn vừa xuýt xoa vì nóng.
Khang nhìn cô, một lát sau mở miệng:
“Chúng ta hẹn hò đi!”
Bảo Ngân lập tức khựng lại. Anh vừa nói gì vậy? Có phải anh đang... tỏ tình với cô không? Là cô nghe nhầm sao?
Khang thấy cô đờ đẫn ra thì có chút buồn cười. Anh không kìm được rướn người qua đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Dù chỉ thoáng qua thôi, nhưng cũng đủ làm tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Thêm một cú chốt hạ khiến cô đổ gục hoàn toàn:
“Tôi thích em!”
Bảo Ngân mất rất lâu mới có thể tiêu hoá được câu nói đó, ngây ngốc nở nụ cười.
Bỗng từ đâu xuất hiện mấy chị em, mà mặt ai cũng mang vẻ “tao biết ngay sẽ có ngày này mà!”. Khang mặt liền biến sắc, ánh mắt đề phòng nhìn họ:
“Đây... là ai vậy?”
Bảo Ngân thong thả xúc một miếng cháo đưa lên miệng, ăn xong mới mỉm cười một cách dịu dàng:
“Chương 15, nguyên văn anh nói rằng tôi không thể và sẽ không bao giờ thích cô đâu. Chắc hẳn giờ anh muốn tự vả lắm nhỉ? Không sao đâu, có Nguyễn Thư, An Lê, Nguyễn Nguyễn và nhiều độc giả khác đang ở đây rồi. Anh không cần tự vả đau tay, để họ vả!”
“...”