Có biến rồi!
Cô giương mặt lên, lập cập hỏi hắn. “Độc...độc dược?”
“Đúng vậy.” Cadell vẫn tiếp tục đi về phía đối diện, trước mặt hắn còn xuất hiện thêm hai khúc quanh đối lập nhau. “Phòng ăn nằm ở bên tay phải tôi chỉ.”
Lôi Hạ mệt lử đuổi theo những bước chân dài liên tục lướt đi trên mặt sàn của Cadell, cô phải công nhận một điều rằng hắn sở hữu tốc độ rất không bình thường!
“Đây...” Hắn ngừng bước tại một căn phòng gắn cửa hai cánh có những đường viền màu vàng rực rỡ. “Phòng ăn trong này.”
“Anh...rộng thật...” Cô ôm bụng thở hổn hển.
Nụ cười cuốn hút vương vãi nơi bờ môi mỏng của Cadell, hắn im lặng vươn cánh tay dài rắn chắc mở cửa cho Lôi Hạ, được phút chốc thì nhấc tay làm động tác mời với cô:
“Mời chị, chị dâu của tôi.”
“Tôi không thích người khác gọi tôi giống như vậy.” Lôi Hạ nâng gương mặt kiều diễm lên lạnh lùng liếc hắn. “Tôi và lão đại của anh chẳng có gì hết.”
Cadell gượng gạo cười: “Chị vào đi...” Chị với lão đại ngoài tình cảm “tâm đầu ý hợp” thì cũng chẳng còn gì nữa đâu.
Lôi Hạ bất lực thở dài, không thể hiểu nỗi gã thuộc hạ này của Hắc Diệt, nói thực cô rất muốn biết làm sao mà anh lại có khả năng “thu phục” được hắn. Ấn tượng hắn đem lại cho cô thập phần màu mè và ngờ ngợ. Là kiểu nhốn nháo và pha chút ỡm ờ.
Ánh nhìn cô nhào lộn tứ bề khắp căn phòng ăn rộng lớn, dẫu sao cũng chỉ là nơi để “bồi dưỡng” cái bao tử thôi mà, có cần phải khang trang tỉ mỉ đến độ như này không? Cô thầm nghĩ.
Trên mặt chiếc bàn có bày rất nhiều loại thức ăn đủ sắc tỏa ra hương thơm ngào ngạt, những luồng khói bốc hơi nghi ngút chóng vánh luồn vào mũi Lôi Hạ khiến cô đánh bạo nuốt ực thèm thuồng trắng trợn. Đều là các thực phẩm bổ máu, cô ngầm đoán.
Đói đến rã cả ruột gan ra.
Lôi Hạ uốn éo cơ thể vài lần tạm bợ, cô nhào đến đặt người ngồi xuống chiếc ghế chính đầu bàn, ra sức ăn uống gay gắt như bỏ quên hết thảy trời đất xung quanh mình.
...
Nửa đêm.
Trằn trọc lăn qua lăn lại mãi vẫn không tài nào chợp nổi mắt, Lôi Hạ đành miễn cưỡng đảo người ngồi trở dậy, cô lơ mơ nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường đang phát ra từng đợt “tích tắc” không ngừng nghỉ, huyết quản thì cứ tê dại đi một cách chập chờn khó hiểu. Không rõ là do sự nghi hoặc xuất phát từ đâu ập vào da thịt, cô bỗng cảm thấy nóng ruột đến cùng cực.
Chuông báo dự cảm cho một điều tồi tệ reo inh lên trong иgự¢ cô.
Dường như tồn tại một phép tà nào đó tham lam thôi thúc Lôi Hạ khiến cô kỳ quái lẳng lặng nhón hai chân xuống mặt đất, tò mò tiến về hướng ban công được rèm quấn không để lọt một khe hở nào...
Tim cô đập thình thịch như trống đánh, khẽ khàng kéo chiếc rèm sang một bên, Lôi Hạ nín thở đăm đăm ngó xuyên qua tấm cửa kính trong suốt...
Bóng đen! Có một bóng đen...không...là hai...ba...bốn...bốn bóng đen đang đột nhập vào biệt thự!
Nương vào ánh sáng của trăng chiếu xuống và luồng sáng từ hàng loạt đèn gắn mọi chốn, hơi mờ mờ, nhưng...cô chắc chắn bản thân không nhìn nhầm! Cô níu chặt mảnh vải trên chiếc rèm dày, căng thẳng nheo mắt quan sát từng động tĩnh một của bọn chúng. Rất đáng ngờ.
Ăn trộm chăng?
Hay Gi*t người diệt khẩu?
Người cô như sắp khuỵu xuống, là kẻ thù của Hắc Diệt?
Cô phải tìm Cadell, cô tin chắc hắn có thể dễ dàng giải quyết vụ này. Tại sao vệ sĩ lẫn người canh gác ở đây lại nới lỏng cảnh giác, lơ là như vậy?
Cadell có nói với cô căn biệt thự này được thiết kế theo kiểu mê cung, nhưng vì lí do gì mà đám người bí ẩn đó lại đột nhập được vào bên trong?
Lôi Hạ nhắm nghiền hai mắt lại, cô run rẩy chạy ra ngoài phòng, đến cả động tĩnh từ việc mở chốt cửa cũng khiến cô thêm nơm nớp lo sợ, thật bình tĩnh, không sao...không sao...
“Cạch.”
Đèn điện trong biệt thự cũng đã được chuyển sang gam màu vàng sẫm. Không gian ắng lặng như tờ.
૮ɦếƭ tiệt. Cô không biết phòng của hắn nằm ở vị trí nào cả!
“Đoàng!”
Tiếp tục update....