Thú nhận.Lôi Hạ ngây thộn ra một lúc, đột nhiên cô bất chợt nhảy phốc xuống giường, nhào về phía dãy tủ đồ cao ngất ngưởng chiếm trọn một góc tường kia, vươn tay bối rối kéo mở cánh tủ ra...
Quả nhiên...toàn bộ quần áo váy vóc của cô đang ngang nhiên nằm yên vị gọn gàng trong này. Thậm chí còn xuất hiện thêm một loạt những bộ đầm xa xỉ, hàng hiệu các loại khác nhau mà trước đây cô chưa từng mua hay ướm thử vào người.
Chuyện quái gì đã diễn ra trong suốt khoảng thời gian cô nằm viện? Lúc trước... mới lúc trước cô có nghe thoáng qua một câu nói của Hắc Diệt trao đổi lại với thuộc hạ, rằng hắn phải nhanh chóng hành động trước khi mọi chuyện diễn biến theo hướng khác...
Không lẽ?
Lôi Hạ đứng thần người trước tủ đồ kín mít, cô khô khan nuốt nước bọt xuống cổ họng, run run nhấc đôi chân mảnh khảnh rảo vội về phía chiếc tủ gỗ đặt sát thành đầu giường bên phải, chắc chắn là điện thoại của cô sẽ ở trong đấy, ngăn trên, hoặc ngăn dưới, hoặc là không có gì cả...
Những ngón tay thon nhỏ của Lôi Hạ như căng hết cỡ ra, chúng chầm chậm nhào lên tay nắm tủ bằng gỗ, cộc cằn vồ lấy nó rồi dứt khoát kéo mạnh mà không hề dính chút tia chần chừ.
“Không có...” Cô lẩm bẩm. “Vậy là ngăn dưới...”
Lôi Hạ tiếp tục tìm kiếm, đúng như suy đoán của cô, chiếc điện thoại mà cô vẫn thường xuyên sử dụng đã được cất cẩn thận vào góc cuối cùng của chiếc ngăn thứ hai.
Cảm giác vừa như trút bỏ được gánh nặng, cũng lại vừa như tăng thêm một nỗi lo lắng khác đang chống chọi lẫn nhau trong Ⱡồ₦g иgự¢ cô. Thậm tệ hơn là cấu xé đến mức tứa máu.
“Không sao.” Lôi Hạ thầm trấn an bản thân.
Cô thò tay vào trong tóm lấy điện thoại lôi ra ngoài, nhanh nhẹn bật sáng màn hình lên, điều cô nhất thiết phải làm ngay bây giờ là lên tìm kiếm các trang báo hàng đầu chuyên đưa tin tức về giới thượng lưu.
‘Đại thiếu gia nhà họ Tống-Tống Thành bị bại lộ chuyện ra ngoài qua lại với hơn hàng trăm mỹ nhân.’
Là một.
‘Thiếu phu nhân Lôi Hạ hóa ra lâu nay luôn bị nhà trai ghẻ lạnh.’
Là hai.
‘Cuộc phỏng vấn Mẫn Tồn và Tống Bính về vụ việc tham ô gây rúng động cả giới thượng lưu.’
Là ba, vẫn còn tiếp...
‘Tống gia đột ngột cắt đứt toàn bộ mối quan hệ với thiếu phu nhân Lôi Hạ.’
Ô.
Khóe miệng Lôi Hạ tếu táo vẽ lên một vòng hình tròn đầy đặn. Cô vui vẻ nhấp vào dòng tít có vẻ rất thu hút sự chú ý của người khác kia, lặng lẽ nhấm nháp từng câu chữ được gã nhà báo nhào nặn và tung hô lên đến tận mây xanh.
‘...Cũng không rõ nguyên do chính đáng tạo dựng nên vụ lùm xùm ly hôn này là từ đâu. Chỉ biết lão phu nhân Tống gia-Mẫn Tồn đã tự động lui đến buổi họp báo đột nhiên được tổ chức bất ngờ này, thú nhận rằng tất thảy lời đồn đoán xung quanh từ lâu đến nay hoàn toàn là sự thật, không sai một li nào. Chúng ta có thể thấy dưới đây, một đoạn video ngắn được lan truyền mạnh mẽ bao phủ trên khắp các trang mạng xã hội...’
Trong đoạn video kia, trung tâm chính giữa của hàng đống đám phóng viên lổn nhộn là một người đàn bà che chắn kín như bưng, cô không thể nhìn rõ mặt mũi, chỉ biết phán đoán qua giọng nói có phần run rẩy và hơi nghẹn ngào của bà ta buông ra:
“Đúng vậy...hức...là tôi, tôi làm tất cả...tôi là chủ mưu, tôi hại cô ta...” Mẫn Tồn kìm nén để không bật khóc ra giữa nơi đông người, cơ thể bà ta liên hoàn truyền đến những cơn rùng mình rần rật không thôi.
Lôi Hạ nhướn mày nhìn trân trân vào màn hình điện thoại, thay đổi nhanh đến thế ư?
“Cuộc hôn nhân của con trai tôi và đại tiểu thư phía Lôi gia sẽ chấm dứt tại đây một cách hòa bình. Tôi tuyên bố. Hiện tại Lôi Hạ sức khỏe không được bình thường...cho nên ắt hẳn không cần thiết phải ra tòa để trình bày hòa giải...”
Bỗng một giọng nói ồm ồm bật nhiên rú lên làm lấn át đi lời nói ngắt quãng của Mẫn Tồn.
“Nghe văng vẳng đâu đây cựu thiếu phu nhân Lôi Hạ vì bị chèn ép quá đáng, cuối cùng phải nhẫn nhục đi cắt cổ tay tử tự, may mắn là tử tự lại không thành!”
Hiệu ứng đám đông cũng theo đó mà hưng phấn dồn lên, bắt ne bắt nét bà ta:
“Tống phu nhân! Liệu điều đó có phải là sự thực?!”
“Tống phu nhân, xin bà hãy đưa ra một câu trả lời thích đáng!”
“Thưa bà, thế cựu thiếu phu nhân Tống gia hiện giờ đang tĩnh dưỡng ở đâu? Liệu vết thương có quá nghiêm trọng không?”
“...”
Mẫn Tồn lắc đầu quầy quậy suy sụp khuỵu xuống mặt đất, bà ta bứt rứt ôm chầm lấy đầu, cuồng loạn gãi đi gãi lại, chẳng mấy chốc mà mái tóc của bà đã rối tung rối mù lên hết cả.
Khóc lóc, van xin, cầu khẩn, gì cũng có và cùng nhau loạn xị trộn lại, được sớn sác biểu hiện ra bằng những hành động như mất hết ý thức của Mẫn Tồn:
“Tôi không biết! Tôi không biết gì cả, đừng...đừng hỏi nữa! Tại con mụ đó...đúng, tại nó! Biến hết cho tao! Hahahaha...”