Sói Sủng Thê - Chương 10

Tác giả: Lệnh Ni

Tôi là lão đại của Hoan Trực.
Tiếng gọi dồn lực rất lớn, chẳng mấy chốc mà cả dãy hành lang đã vang vọng lại âm giọng của người đàn ông nọ.
“Lão đại chúng tôi có lệnh, ngoài ngài ấy và anh Ninh ra thì không một người lạ nào được đặt chân vào đây!”
Hắc Diệt nhướn mày quan sát vẻ mặt của Lôi Hạ, hỏi:
“Em có quen?”
Cô ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng hạ miệng đáp:
“Từng gặp qua hai lần, cũng chẳng có ấn tượng mấy. Anh ta là con trai của Lục Viễn-CEO tập đoàn SG, cứng đầu theo đuổi em mấy lần nhưng không thành, hôm nay liền mò đến đây gây rắc rối nữa mà!”
Một nửa thành phần trong giới thượng lưu không nhiều cũng ít đều biết đến mối hôn nhân bất trắc của cô và Tống Thành. Anh ta ăn chơi trác táng như vậy, có quán bar xập xình nào mà chưa từng lui qua? Có gái làng chơi nào mà không biết mặt anh ta? Kiểu gì thì cũng kiểu, người đàn ông khác mặt dày theo đuổi cô trực tiếp như vậy là không ít, đến danh dự bọn họ cũng không thèm để ý thì Tống gia vì lẽ gì mà phải để tâm tới chuyện này?
Chỉ duy hai từ “theo đuổi” nhưng cũng đủ khiến cho gương mặt điển trai của Hắc Diệt đột ngột tối sầm lại.
Anh lẳng lặng đứng dậy, trấn định rảo chân về phía cửa phòng.
“Cạch!”
“Lôi Hạ...” Lục Tồn nghẹn họng khi thấy người đối mặt với anh không phải là cô...mà là một tên đàn ông lạ mặt, hơn nữa khí thế toát ra từ trên người hắn còn vô cùng đáng sợ. Linh tính thầm mách bảo anh rằng có chuyện không hay sắp sửa diễn ra.
“Anh...anh là ai? Lôi Hạ đâu?”
Hắc Diệt căn bản không để tâm đến câu hỏi vừa rồi, chỉ lạnh nhạt cười khẩy:
“Không phận sự, miễn vào.”
“Vệ sĩ, tiễn người.”
Nói xong, anh hờ hững quay người vào trong, tấm lưng thẳng tắp đến ngạo nghễ.
Lục Tồn trợn mắt bàng hoàng nhìn mọi việc trôi qua chưa đầy một phút, mất một lúc sau khi cánh cửa sơn trắng toát dần khép vào, anh ta mới tức giận hô lớn:
“Này! Anh biết tôi là ai không?! Anh lấy đâu ra cái quyền thế mà dám ra lệnh cho tôi?!”
“Không nghe lão đại bọn tôi nói gì sao? Dai như đỉa!”
Lôi Hạ ngó chăm chăm về hướng Hắc Diệt, tầm mắt đảo qua đảo lại trên người anh không ngừng nghỉ.
“Rời khỏi đây, nơi này không phù hợp với em.” Anh thâm trầm nhả chữ.
Cô xoa Ϧóþ cơ thể có phần mỏi nhức của mình, thỏ thẻ hỏi:
“Anh cùng nhóm máu Rh với em...cảm ơn anh...chỉ tại lúc đó em không suy nghĩ được nhiều...cũng không ngờ anh lại bất thần xuất hiện như vậy...”
Lôi Hạ cô đương nhiên là biết nhóm máu của Hắc Diệt, cũng một phần là do vụ tai nạn lao động sơ suất hồi trẻ của anh. Cô còn nhớ như in khoảnh khắc mẹ cầm chiếc roi da quất từng vệt vào chân cô cho đến khi máu tươi rướm ra nhầy nhụa, bởi vì bà phát hiện cô lén hiến máu cho anh...
Hắc Diệt im lặng, anh mạnh bạo ôm chầm lấy Lôi Hạ vào trong lòng, thiết thật chặt, vùi đầu vào rãnh cổ cô, tham lam hít hà mùi hương vốn chỉ thuộc về riêng cô gái nhỏ ấy.
Lôi Hạ cảm thấy cả thân thể mình gần như sắp bị Hắc Diệt bẻ gãy, cô khó khăn há miệng thở lấy thở để, thuận tay vòng qua vỗ về lưng anh.
“Anh...lâu nay mưu sinh ở đâu, làm gì? Còn...những người ngoài kia...là ai?”
Trầm ngâm buông Lôi Hạ ra, Hắc Diệt đanh thép nói:
“Tôi mưu sinh ở giới hắc đạo. Là trùm băng đảng Hoan Trực. Những người ngoài kia là vệ sĩ của tôi.”
Lời vừa dứt, Hắc Diệt đã chậm rãi đảo mắt đặt tầm nhìn của mình lên gương mặt như sắp thần ra của Lôi Hạ.
“Anh...” Lôi Hạ kỳ thực không biết phải bày ra biểu cảm gì cho phù hợp với câu trả lời bá đạo của Hắc Diệt. “Hắc đạo? Trùm băng đảng Hoan...Hoan...”
“Hoan Trực.” Anh nói.
Làm như thế nào...làm như thế nào mà anh ấy lại trở nên thay đổi mau chóng đến vậy chỉ trong vòng 5 năm? Hắc đạo không phải là nơi hoạt động của những nhóm xã hội đen lộng hành sao? Còn nữa...không ai là không biết đến cái tên “Hoan Trực” khét tiếng khắp nơi...
Đã có lần cô nghe chuyện từ một vài người giúp việc trong dinh thự bàn tán lại với nhau rằng, băng đảng Hoan Trực chẳng làm được điều gì tốt đẹp, cũng chưa từng có chuyện xấu xa đê tiện nào mà đám người này không dám bày ra. Còn có đồn người ta kháo chuyện về ông trùm của băng đảng này vừa âm hiểm, độc ác, lại ra tay tàn nhẫn không chút lưu tình thương tiếc...
Mà Hắc Diệt...anh ấy lại là thủ lĩnh cầm đầu Hoan Trực...
Lôi Hạ đặt tay lên иgự¢ trái, vuốt vuốt nhẹ vài cái rồi hắng giọng nói:
“Hắc Diệt. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao anh lại dấn thân vào con đường máu me đó?!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc