Tôi sẽ bảo vệ em.“Cô bé. Là tôi, Hắc Diệt, người luôn đứng phía sau đợi chờ em.”
Lôi Hạ thần người nhìn anh không lấy một lần chớp mắt. Gió thổi thật chậm, thật khẽ, thật dịu ngoài cửa sổ, chần chừ luẩn quẩn không biết có nên lỏi len vào bên trong hay không...bởi vì chúng ắt hẳn sợ sẽ phá hủy đi bầu không khí yên ắng kia...
Họng Lôi Hạ thắt chặt lại, miệng cô mấp máy mấy lần định nói gì đó, nhưng cuối cùng cô lại bỏ cuộc vì không thể cất nên lời.
“Lôi Hạ...tôi nhớ em!” Hắc Diệt cuống cuồng lần mò bàn tay nhỏ bé bị lớp mền dày che khuất đi của cô, phấn khích nắm chặt lại, bao bọc cẩn thận trong lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh. “Giây phút nào tôi cũng nhớ đến em...chỉ cầu mong được sớm gặp lại em...”
Lôi Hạ gắng ngẩng cổ lên nhìn anh, cô khóc, từng giọt nước lóng lánh tràn qua khỏi khóe mắt cô, nước mắt nóng hổi thi nhau tuôn xối xả xuống hai gò má trắng xanh xao bợt bạt được ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào.
Cô nghẹt giọng: “Hắc Diệt...là anh thật đúng không? Anh đã quay trở về rồi phải không?”
Cảm giác cuộn trào ở dạ dày như khiến Hắc Diệt ngưng thở, anh cười:
“Là tôi thật! Tôi sẽ bảo vệ em, sẽ không ai dám làm hại tới em lần nào nữa!”
“Bố mẹ em...bố mẹ em ૮ɦếƭ hết rồi!” Cô đột nhiên òa lên khóc tức tưởi như một đứa trẻ con, đã lâu lắm rồi, cô không được trút bỏ nỗi niềm tâm tư của bản thân vào những đợt khóc loạn xị như thế này.
Bởi vì chẳng một ai có thể khiến trái tim cô chấp nhận đánh đổi sự an toàn và yên tâm để dựa dẫm vào bày tỏ.
Ngoại trừ người đàn ông ấy.
5 năm u sầu mới gặp lại nhau, chỉ cần đối phương hạ miệng nói một từ “nhớ nhung” trao đến với Lôi Hạ cô thôi, cũng làm cô như được sống lại những tháng ngày thơ ấu đã trôi vào dĩ vãng đó...
Hai người bọn họ đã quá thân thuộc để nói nhiều lời trong một lần gặp gỡ.
Bỏ ra chút đỉnh thời gian để cảm nhận hơi thở và nhịp đập mãnh liệt của mỗi người. Chỉ như thế là đủ mãn nguyện rồi.
Hắc Diệt yêu chiều xoa đầu Lôi Hạ, hấp háy ngước nhìn cô, cố cười:
“Ngoan, đừng khóc. Tôi sẽ rất buồn.” Anh quẹt tay lên hai má cô để gạt đi những giọt nước mắt. “Tôi cũng đang điều tra vụ tai nạn của bố mẹ em, đó không phải là một vụ tai nạn bình thường, có nhiều ẩn khuất khó hiểu phía sau.”
Lôi Hạ im bặt trong chốc lát, những đường mạch máu dưới da cô chảy chầm chậm lại, cuống họng ướm nồng mùi thìa sắt đắng nghét khiến cô chỉ chực muốn nôn hết tất cả chất ∂ị¢н инầу trong dạ dày ra ngay bây giờ.
“Là bị người khác hãm hại?” Cô run run hỏi.
Đáp trả lại cô là một cái gật đầu nặng trịch của anh.
Không khí ấm nồng bao trùm tứ phía của căn phòng bệnh, nhưng Lôi Hạ chỉ cảm thấy mọi thứ thật thập phần giả dối, cô giương mi mắt nhìn lên trần nhà trống không, Ⱡồ₦g иgự¢ cô cũng rỗng tuếch, tựa hồ thân thể này chỉ nghiễm nhiên là một cái xác không hồn.
Cuộc đời thật trớ trêu.
Vết thương lòng phải mất một thời gian dài đằng đẵng mới có thể đóng vảy trắng, giờ đây lại bị lời nói như con dao găm nhọn hoắt của Hắc Diệt không ngừng đâm lê cho đến khi nó thối rữa ra, nát nục ra, tàn tạ đến nỗi người khác không dám nhìn thẳng trực diện vào nó.
Hắc Diệt đau xót ghì chặt cổ tay trắng nõn của Lôi Hạ, làn da cô lạnh ngắt đến nỗi vô hồn.
“Cô bé. Tôi chắc chắn sẽ tìm ra chân tướng vụ việc.”
Lôi Hạ níu lấy cánh tay của anh, nói:
“Em muốn ngồi dậy.”
Người cô bây giờ có thể đặt trọn hoàn toàn niềm tin và hy vọng vào chỉ có anh.
Anh ấy đem lại cảm giác đủ vững chãi cho cô.
Hắc Diệt đương lúc đang đỡ eo Lôi Hạ trở dậy thì bỗng nhiên một vật nóng mềm mại nhanh chóng áp sát vào cánh môi anh.
Hương thơm của mật ngọt, thảng hoặc là một loài hòa không tên nào đó. Anh chẳng bận tâm, vì lý trí của anh lúc này đã chóng vánh đông cứng lại.
Lôi Hạ hôn anh.
Bờ môi mềm và êm như lụa của cô đang đặt trên miệng anh. Nhưng chỉ vài giây sau đó, cô vội vã lùi trở lại, đảo mắt sang hướng khác.
“Tệ thật. Có vẻ như ông trời đã bỏ quên em.”
Một cơn co thắt đê mê choán lấy иgự¢ Hắc Diệt, anh bật nhiên tham luyến ôm xiết vòng eo nhỏ nhắn của Lôi Hạ kéo lại sát gần mình hơn, bá chiếm nói:
“Nụ hôn đầu của tôi, em phải chịu trách nhiệm.”
Lôi Hạ ngước đôi mắt ướt kèm nhèm của mình lên nhìn thẳng vào Hắc Diệt, trong lòng cô hiện tại vô cùng hỗn tạp.
“Lôi Hạ! Lôi Hạ! Em có sao không?!”
Bất thình lình từ bên ngoài vọng tới một tràng thanh âm vội vã của một người đàn ông:
“Lôi Hạ! Anh đến thăm em, anh là Lục Tồn đây!”