Gieo gió gặt bão.“Vệ sĩ của tôi, kẻ nào dám nói mặt nặng mày chì?”
Cả hai người đều không hẹn mà cùng nhau nghiêng đầu xoay về hướng vừa phát ra giọng nói như mới được vớt lên từ dưới đáy phổi đó...
Một người đàn ông với mái tóc đen nhánh rối bù ôm lấy đầu, tầm vóc cao lớn tráng kiện, gương mặt góc cạnh nam tính, đặc biệt là đôi mắt thâm thúy sâu hun hút như hố xoáy kia, thật sự khiến người khác cơ hồ dính chút ngất ngư, nhiều hơn là ớn lạnh. Bộ quần áo trên người anh ta nhàu nhĩ lôi thôi, nhưng điều đó chẳng hề hấn gì hay có thể lấn át đi được vẻ mị hoặc rợn người tựa hồ đã ngang nhiên viễn tồn qua hàng ngàn năm trời đó.
Liễm Sương hóa đá mất đi vài giây, bà ta chưa từng gặp một người nào lại mang hơi thở cường thế đáng sợ đến như vậy. Chàng trai trẻ này...giống như là vong hồn mới được lật dậy sống trở lại từ cõi âm vậy...Nghĩ đến đây, một cơn ren rét rần rật chạy dọc thẳng xuống sống lưng bà.
“Cậu...cậu là...” Liễm Sương hạ cố kéo dài âm giọng.
Lúc này hai tên vệ sĩ đang đứng canh cửa theo phản xạ tự nhiên nghiêm nghị cúi đầu đồng thanh nói:
“Lão đại.”
Lần này Liễm Sương đánh mắt sang Tống Thành với một cái nhìn lảo đảo. Anh ta cũng ậm ừ trao cho mẹ mình một ánh nhìn e ngại. Hàng tá nghi vấn bỗng chốc hiện lên trong đại não bọn họ, lão đại? Rốt cuộc lai lịch của người đàn ông bí hiểm này là như thế nào?
“Chào cậu. Tôi là Liễm Sương-Tống phu nhân của Tống gia, chắc hẳn cậu biết rõ...”
“Không biết. Không quan tâm.” Hắc Diệt cấm cảu nói, lại không ngừng tiến gần hơn nữa về phía Tống Thành đang đứng. “Còn hắn, thì tôi có quan tâm đấy.”
“Thụp!”
Âm thanh găn gắt dội lên gọn lỏn, cảm giác bí bách và dồn nén đến tận cùng.
Là một cú thụi vào phần bụng đầy cục mịch cằn cỗi xuất phát từ Hắc Diệt và được trao lại cho Tống Thành.
“Mày...mày...” Tống Thành bàng hoàng ngã nhào xuống nền đất, anh ta ôm thiết lấy bụng mình đau đớn. “Mẹ mày! Mày bị điên à?!”
Liễm Sương mắt tròn mắt dẹt chứng kiến cảnh tượng trước mắt bà, tréo ngoe thế nào mà bà ta lại cứ đứng như trời trồng ở ngay kề cạnh con trai.
“Này! Cậu...cậu...” Liễm Sương rét mướt bấu chặt gấy váy, giọng nói bà lộ chút vẻ bị bắt bí.
Hắc Diệt đá lưỡi vào má, giống như đó là một thói quen đã hiện hữu vô số lần khi anh ra tay đánh người khác. Tiếp tục tung ra một cú đấm váng trời lên khuôn mặt đào hoa kệch cỡm của Tống Thành, lực dồn nơi bàn tay rất mạnh mẽ của anh khiến thằng cha này không có cơ hội phản kháng, mà có phản kháng được thì trời cũng đã sập từ lâu rồi.
“Bụp!!”
“Bụp!!”
Liên hoàn những cú đấm cáu tiết rơi vào hai gò má của Tống Thành, anh ta vẫn một mực cao đạo hét toáng lên:
“Đồ phá thối điên này! Tao làm gì mày chưa?!”
“Mẹ!! Kéo thằng điên này ra!!”
Tất nhiên là Liễm Sương không dám bén mảng tới gần người đàn ông nọ, mặc dù trong lòng bà cũng đang rất cuộn thắt vì xót con.
“Cậu...cậu có tin là tôi gọi điện báo tới sở cảnh sát không hả?!” Bà lùi về sau.
Tra tấn đến khi Tống Thành lịm dần đi với một bộ dạng thật báng bổ, Hắc Diệt mới nhẹ nhàng rút từ trong túi quần ra một chiếc khăn giấy, chậm rãi lau đi những vệt máu tươi nhớp nháp trên khắp các khớp xương bàn tay.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh ngang tàng rời khỏi đó với bộ mặt lãnh cảm làm như bản thân chẳng có chút liên quan nào tới vụ ẩu đả vừa rồi vậy. Trước lúc đi còn không quên gằn giọng nhả chữ:
“Cái giá các người phải trả cho những tháng ngày cơ cực của Lôi Hạ, còn đắng hơn như thế này nhiều.”