Sói Sủng Thê - Chương 06

Tác giả: Lệnh Ni

Tống phu nhân "lòng lang dạ thú".
“Lão đại?! Lão đại?!”
Ninh Cước rịn mồ hôi chạy nhanh như bay đến khoác tay anh vòng qua cổ mình đứng dậy, hắn dằn dỗi giơ chân tung một cước vào chiếc ghế ba chân được đặt ngay cạnh mũi giày khiến nó loạng quạng đổ xuống mặt đất.
“Mẹ nó! Ông còn đứng ngẩn như phỗng ra đó làm gì?! Còn không mau gọi người!” Hắn tống một tia sắc lạnh lên gương mặt lãng tử, hai con ngươi thì trợn trừng chĩa thẳng về hướng ông bác sĩ đang thất kinh đứng không vững kia.
“Dạ...dạ...ngài đi theo tôi...” Ông ta run bần bật vươn tay làm động tác mời, nói không chừng cả đời ông bác sĩ còn chưa bao giờ gặp phải chuyện nào khiến bản thân phải loạn xị chui ra từ cả tá mớ hổ lốn như thế này.
Lẹ làng sải rộng chân bước ra khỏi cửa, ông cố ép một nụ cười lên khuôn mặt đang nhăn nhở của mình:
“Mau mau, một nửa vào trong kia, một nửa theo tôi!”
Các y tá bác sĩ khác đứng chờ bên ngoài đều đồng thanh dạn dĩ phân chia nhau chóng vánh, hai tốp người rẽ hai ngả khác biệt.
Một đêm thức trắng.
...
Tại Tống gia.
Một người đàn bà quyền quý thập phần với bộ đầm hàng hiệu xa xỉ, các đồ trang sức lấp lánh chói mắt, hơi thở cường bạo đầy xớ rớ, nghiễm nhiên bà ta hóa thành một bà hoàng thiên hạ trong bộ dạng như vậy.
“Sáng rồi. Đến xem xem con nhóc ấy ૮ɦếƭ chưa, để mẹ còn chuẩn bị sẵn quan tài mời mở.” Liễm Sương cười khẩy, bà đưa tách trà nóng hôi hổi đặt lên bờ môi đỏ chói lọi khẽ thổi. “Nếu nó ૮ɦếƭ, tất nhiên toàn bộ cổ phần còn lại trong tay nó sẽ thuộc về chúng ta, con trai yêu.”
“Có chứ. Tất nhiên mẹ phải đi, không thể vắng mặt. Ít ra bọn báo chí lá cải không dám tung tin nhiều chuyện.” Bà nhấp chút đỉnh trà. “Rồi, tạm biệt con, con trai yêu.”
Liễm Sương tắt máy, bà thầm nghĩ, lúc trước bố mẹ Lôi Hạ tai nạn mà ૮ɦếƭ, lại vững dạ mà đem hơn một nửa số cổ phần của công ty giao cho con gái, còn không chút nghi ngờ người nhà Tống gia bọn họ sẽ lẩn lút bày ra trò mèo gì sau lưng.
Quả nhiên là hết khôn, dồn ra dại.
Bà chưa ra quyết định phá vỡ cuộc hôn nhân này, bởi vì chưa nắm được số cổ phần còn lại ấy trong tay, nếu mà có ra quyết định hơi sớm, dùng biện pháp mạnh để chèn ép con nhóc ấy thì miệng lưỡi người ngoài kèo nhèo cả đời cũng không xong hết. Không ngờ ông trời lại một tay giúp bà, có khi hình tượng hoàn hảo của bà còn được nâng cao lên hơn hiện tại nữa.
“Tần quản gia. Chuẩn bị xe tôi đi một chuyến.” Liễm Sương khoe mẽ đứng dậy, một vẻ quyến rũ hỗn tạp bám dính trên người bà ta.
“Vâng, thưa Liễm phu nhân, phu nhân liệu muốn chọn dòng xe nào để đi ạ?”
Liễm Sương chần chừ giây lát, cuối cùng bà sưng sỉa nói: “Tôi muốn dòng Mercedes S Class, nhưng phải là phiên bản cao cấp nhất Maybach S650.”
“Vâng, thưa Liễm phu nhân.”
...
“Lôi Hạ...”
“Lôi Hạ...”
“Lôi Hạ!!”
Hắc Diệt choàng tỉnh ngồi bật dậy như chiếc lò xo bị kéo nén lại, vào một khoảnh khắc nào đó liền sẵn sàng bung lên mạnh mẽ.
Anh mơ...một giấc mơ kỳ quái...
Lôi Hạ máu me đầm đìa bò đến bên anh, cô nói cô rất đau, rất tủi nhục, rất khổ sở, rất cần người ở bên cạnh...lúc anh vươn tay ra để nắm lấy cô ấy, cũng là lúc hình bóng mờ ảo đó vụt tắt không dấu vết...cứ mặc anh gào thét điên cuồng, tìm kiếm khi*p đảm như thế nào đi chăng nữa...cô vẫn biệt vô tăm tích...
“Lão đại.”
Hắc Diệt không màng hếch đầu lên, anh trầm tư ngồi yên lặng như đang tảng lờ đi giọng nói kia.
“Lão đại. Thuốc bác sĩ kê cho ngài ở trên bàn, ông ấy...”
“Lôi Hạ đâu...cô ấy đâu rồi...” Hắc Diệt cự lại.
Ninh Cước thẫn thờ nhìn đăm đăm lão đại một tay che trời của Hoan Trực nay lại lụy đi chỉ vì một cô gái. Tình yêu có vốn đáng sợ như vậy?
Đúng. Nó chỉ là một liều thuốc ૮ɦếƭ. Hắn không bao giờ tin vào tình yêu nam nữ, càng không có đủ nhiệt huyết để theo đuổi nó.
“Lão đại. Cô ấy không sao. Tình trạng sức khỏe đã ổn áp hơn trước rất nhiều.”
Hắc Diệt ậm ừ gật đầu, anh quăng mình ra khỏi giường, nói:
“Tôi phải đi thăm cô ấy.”
Ninh Cước vội chặn lại: “Lão đại. Hiện tại anh cũng không hơn kém cô ấy bao nhiêu đâu, bác sĩ căn dặn anh phải điều dưỡng nghỉ ngơi...”
“Chú có quyền hạ lệnh cho tôi từ lúc nào?”
Hắn nuốt câu chữ còn lại vào trong đáy họng, miễn cưỡng lắc đầu bất lực.
...
“Ôi, tôi đến xem xem con dâu yêu của con trai tôi như thế nào thôi mà. Còn, các người là ai?” Liễm Sương nghi hoặc liếc mắt quan sát hai người vệ sĩ đứng chặn ngay trước cửa phòng bệnh Lôi Hạ.
“...”
Bà thu lại nụ cười điệu đà trên khóe môi, quay người sang Tống Thành, hỏi:
“Con trai yêu. Vệ sĩ của con thuê?”
Tống Thành hiện giờ cũng mang ngay bộ mặt y xì như Liễm Sương, anh ta phản pháo:
“Vệ sĩ của con? Con chưa bao giờ thuê bọn mặt nặng mày chì này lần nào!”
Khi lúc cả hai người bọn họ rơi vào tình trạng rù rì lạ lẫm, thì một giọng nói trầm ᴆục tà hoặc vang lên:
“Vệ sĩ của tôi, kẻ nào dám nói mặt nặng mày chì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc