Dĩ vãng (Ngoại truyện 2).“Bậy bạ! Em rất muốn kết bạn với anh!” Lôi Hạ mím môi cãi lại.
Hắc Diệt chỉ lặng lẽ mỉm cười, đáy mắt cậu ẩn hiện những tia sáng nhỏ, nhưng trong chớp mắt liền vụt qua rồi biến mất không tăm tích.
“Anh kể tiếp đi!” Cô chớp chớp đôi mắt trong suốt như hồ nước mùa thu. “Em muốn nghe toàn bộ câu chuyện của anh.”
“Mẹ em không phạt em sao?” Hắc Diệt hơi khó hiểu nghiêng đầu sang nhìn cô, cô bé này thập phần xinh xắn với hai con ngươi đọng nước lấp lánh hấp dẫn ánh nhìn người khác, không hiểu sao cậu lại cảm giác thoải mái đê mê khi thấy cô cười.
“Em trốn mẹ đi đấy!” Lôi Hạ tủm tỉm che miệng lại.
Cậu bé ngẩn người ngắm nhìn cô bé đối diện, sâu trong đáy họng đượm chút vị chua xót khi nhận ra bản thân và người khác không cùng chung một thế giới.
“Hắc Diệt!” Lôi Hạ huơ huơ tay trước mặt anh. “Anh sao thế? Kể tiếp đi mà!”
“À...sau đó bọn họ đuổi tôi ra khỏi cô nhi viện vào lúc tròn 10 tuổi, đến năm nay cũng được hơn 5 năm rồi.” Hắc Diệt đột ngột dừng lại, chăm chú giơ hai bàn tay đầy vết sẹo chưa bóc vảy trắng ra ngắm nghía một hồi.
“Sao anh không kể tiếp nữa?!” Lôi Hạ vống giọng lên.
“Hết rồi.”
“Anh kể như vậy thật không công bằng, anh không kể hết còn lâu em mới cho anh cái bánh này!”
“...”
...
Mới đó mà đã chóng vánh trôi qua 5 năm trời, Lôi Hạ ngày nào giờ đã trở thành một thiếu nữ 18 tuổi xuân xinh đẹp và rạng ngời, nói người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở quả không ngoa gì!
Còn về phần Hắc Diệt thì vẫn mười như một, chỉ có điều hiện tại anh không ăn hại như xưa nữa, hằng ngày vẫn luôn đi làm thuê làm mướn khắp nơi. Thể lực khác người giúp Hắc Diệt trở nên nổi bần bật giữa những đám công nhân làm chung, vì vậy mà anh luôn được các ông chủ trọng dụng hơn.
Hai người coi như đã lén giữ liên lạc với nhau từ cái buổi chiều thuở nào ngồi trên băng ghế dài trong khu công viên nọ. Lôi Hạ lúc đó vẫn thường dối mẹ đem đồ ăn thức uống đến cho Hắc Diệt, còn không ngại ngồi nói chuyện hàn huyên với anh cả ngày trời cho đến khi mẹ cô gọi vệ sĩ lái xe đi tìm cô mới thôi. Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, Mẫn Tồn khi biết chuyện đã nổi giận lôi đình mà đánh đập Lôi Hạ không nương tay, còn đồng ý ngay hôn sự mà bên Tống gia ngỏ lời.
“Mày chuẩn bị, ngay ngày mai bố mẹ sẽ tống cổ mày sang bên đấy!” Mẫn Tồn hét toáng vào mặt Lôi Hạ. “Con với chả cái, nuôi lớn chả làm được cái tích sự gì nên hồn!”
Tin sét đánh ngang tai này khiến Lôi Hạ choáng váng đi, cô nghẹn ngùi nói:
“Hôn sự ép buộc ư? Không phải vì người ta thấy Lôi gia này giàu có tiếng tăm trong giới thượng lưu nên mới bày bịa ra như vậy sao?” Lôi Hạ lau nước mắt. “Con không thích hắn, hắn nổi tiếng đào hoa phong lưu khắp chốn, con sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này!”
“Mày còn cãi! Nếu mày muốn bảo toàn tính mạng cho cái thằng ăn mày kia, thì mày phải nghe theo tao!” Mẫn Tồn như điên lên túm lấy tóc Lôi Hạ kéo đi kéo lại.
Đám giúp việc xung quanh nhìn đến sởn cả da gà, không một ai dám mò chân bước tới can ngăn phu nhân thôi đánh tiểu thư. Mới vài năm trở lại đây, bà ấy mới biến thành bộ dạng người không ra người, ma không ra ma như thế này, suốt ngày phá vỡ đồ đạc, hễ nhìn thấy Lôi Hạ tiểu thư thì cứ như hóa điên dại mà lao vào đánh đập. Hồi trước lão gia còn ở nhà mà ngăn cản, giờ ông ấy đi công tác rồi thì thật là tội nghiệp cho cô tiểu thư ấy.
Lôi Hạ tai nghe thấy mẹ nhắc đến Hắc Diệt thì vội vội vàng vàng bò dậy ôm chân bà:
“Mẹ...mẹ! Con nghe lời mẹ, con cưới, con cưới! Xin mẹ đừng làm hại đến anh ấy!”
Mẫn Tồn lúc này cũng không vui vẻ gì cho cam, bà ta bật nhiên ngồi thụp xuống ghế sô-pha ôm mặt khóc tức tưởi.
“Tại tôi...tất cả là tại tôi...”
Lôi Hạ rưng rưng nhìn mẹ mình, bà ấy hiện giờ không còn minh mẫn như ngày xưa, ba cô bảo phải đưa cho bà ấy liều thuốc ông đã kê sẵn trước khi rời đi, dặn bà phải uống đều đặn hàng ngày.
“Mẹ...đừng khóc...”
...
Lôi Hạ muốn gặp mặt Hắc Diệt để nói cho rõ ràng chuyện này nhưng lại bị Mẫn Tồn thuê người canh gác suốt ngày trước cửa, chặn không cho cô trốn đi.
Lực bất tòng tâm, cô mới hạ quyết định đi tới biện pháp cuối cùng là gọi điện cho Hắc Diệt, xui ngay thế nào mà hôm đó cũng là ngày điện thoại anh bị vỡ hỏng, không thể liên lạc được.
“Tút tút tút!”
“Hắc Diệt...tại sao anh không nghe máy...” Lôi Hạ cười khổ.
Ngày tổ chức hôn lễ cũng đã tới, cả giới thượng lưu đều đến chúc phúc cho hai bên Tống gia và Lôi gia, ai nấy mặt mũi cũng tươi cười niềm nở nhưng trong lòng lại hận không thể một cước đá ૮ɦếƭ cả họ Tống gia, bọn họ đã rất cố lấy lòng Lôi phu nhân để được nhờ gửi rồi gả con trai cho bên đấy, bởi ai cũng biết thế lực của Lôi gia hùng mạnh tới cỡ nào, ai ngờ miếng thịt mỡ rủng rỉnh cận kề trước miệng lại bị người khác chạy đến ςướק đi không thương tiếc!
Hắc Diệt ngay giờ phút này lại đang chễm chệ ngồi thưởng thức bát mì nóng hôi hổi trong một quán mì ven đường.
Anh say sưa ăn cho đến khi nghe thấy người bên cạnh nhắc đến từ Lôi gia, vì tò mò, anh quay sang hỏi:
“Lôi gia, có chuyện gì sao?”
Người đàn ông phe phẩy chiếc mũ trước mặt rồi cười lớn:
“Hahaha! Chàng trai trẻ, cậu không biết sao? Đại tiểu thư duy nhất của Lôi gia-Lôi Hạ hôm nay sẽ được gả về bên Tống gia đấy!”
“Quả là một chuyện mừng nhưng chúng ta không chạm tới đó được đâu, ăn đi!” Người đàn bà ngồi cùng bàn với ông ta nhăn mày nói.
Hắc Diệt như ૮ɦếƭ lặng tại chỗ, anh đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mắt, nhưng lại không thấy gì, chỉ có một màn sương mờ mỏng che phủ lấy hai con ngươi anh. Cảm giác thật kinh khủng!
Nổi đóa vung tay hất ngay bát mì trên bàn xuống nền đất khiến nó vỡ vụn ra tứ phía, Hắc Diệt ném tiền lên mặt bàn rồi rời khỏi đó ngay lập tức, không phải đi tìm Lôi Hạ, mà là đi đến khu công viên ngày trước hai người lần đầu gặp gỡ.
Cô ấy tìm được một người chồng tốt hơn anh, cớ gì anh phải chạy đến gây rối, anh nên chúc phúc cho cô ấy thì hơn.
Bản thân chỉ là một thằng nghèo hèn, không có phận sự tốt đẹp đến nỗi mơ mộng tới những điều viển vông không có thật...
“Lôi Hạ. Chúc em hạnh phúc một đời!”