Sau khi Khưu Dịch ra khỏi lều trại, Biên Nam nửa mơ nửa tỉnh núp trong chăn một hồi, đến khi sắp thở không ra hơi, cậu mới thò đầu ra.
Vốn dĩ còn hơi phiền muộn, trong lòng không mấy thoải mái, nhưng núp trong chiếc chăn ấm áp, không lâu sau cậu lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Không biết lần này ngủ nướng thêm bao lâu, nói chung lúc mở mắt ra lần nữa là vì nghe thấy tiếng hát vang dội của Khưu Ngạn.
Biên Nam dụi dụi mắt, kinh ngạc phát hiện nhóc kia thế mà không hát lạc điệu, mình có thể nghe ra nhóc đang dùng lời của bài “Đội hồng quân phụ nữ”.
“Tìm bảo thạch, tìm bảo thạch, bên bờ sông có rất nhiều bảo thạch, tất cả bị nhặt hết trơn…”
Biên Nam ngâm nga theo điệu nhạc, ngay lúc định ngồi dậy, cậu nghe được Khưu Ngạn không có chạy ra bờ sông tìm bảo thạch, mà là chạy tới cạnh lều của mình, vừa hát vừa thành thạo kéo khóa lều.
“Đại hổ tử!” Nhóc thò đầu vào trong hô to một tiếng.
“Ây cục cưng,” Biên Nam ngồi dậy, giang tay ra, “Hôm nay hát không lạc điệu mừng ghê nha.”
Khưu Ngạn đá rơi giày nhảy vào trong lều, nhào lên người Biên Nam, uốn tới ẹo lui mới tìm được một tư thế thoải mái để dựa vào: “Sáng sớm có cháo, bánh quẩy, sữa đậu nành, màn thầu, bánh bao…”
“Em ăn chưa?” Biên Nam ngó ra ngoài từ cửa lều bị Khưu Ngạn kéo mở.
Khưu Dịch và Thân Đào đã dậy, Vạn Phi đang lết ra từ trong lều, thoạt nhìn còn chưa tỉnh táo lắm, cậu chàng nhìn chằm chằm hai đôi giày ngoài lều, suy tư một hồi mới xác định đôi nào là của mình, chậm rãi mang vào.
“Em chưa ăn nữa, anh Tiểu Đào nói đợi mọi người dậy hết rồi cùng nhau đi ăn, phải tới đại sảnh để ăn đó.” Khưu Ngạn vừa nói vừa bò ra khỏi lều, Biên Nam rất muốn lấy đồng hồ bấm giây cho nhóc, xem thử thời gian ngồi yên của nhóc có thể vượt quá mười giây hay không.
“Đậu má, lạnh quá!” Vừa ra khỏi lều, Vạn Phi rụt cổ mắng một tiếng, cậu chàng quay đầu lại, thấy Biên Nam đang mặc áo thì chỉ một ngón tay, “Đừng có ra! Anh Nam mày đừng có chui ra, lạnh lắm đó!”
“Lạnh à?” Biên Nam ngồi trong lều trại, cảm thấy hôm nay gió nhẹ hơn so với hôm qua, ánh mặt trời cũng chiếu rọi khắp nơi, cậu lại liếc sang Khưu Dịch, “Lạnh không?”
Khưu Dịch cười cười, đột nhiên thò tay vén áo mình lên, lộ hết cái bụng ra ngoài, sau đó vội vàng kéo xuống: “Không lạnh.”
Mọi người đều sửng sốt, đua nhau cười phá lên, Vạn Phi chạy tới nhà vệ sinh: “Khưu Dịch mày đúng là có bệnh.”
Biên Nam cảm thấy sáng sớm nay mình rất là phiền muộn.
Có lẽ vì thái độ như ăn trộm muốn bỏ chạy của Khưu Dịch làm cậu vô cùng khó chịu.
Vốn dĩ cậu cũng rất cẩn thận, cũng sợ bị người ngoài phát hiện, sợ bị người ta hỏi dò, sợ bị người ta nhìn ra, nhưng không biết có phải do tối qua uống bia rồi bị vợ chồng son Vạn Phi Hứa Nhị châm ngòi hay không, cậu đột nhiên cảm thấy lén lén lút lút như vậy khó chịu quá.
Nhìn dáng vẻ thận trọng dè dặt của Khưu Dịch, cậu lại muốn nổi nóng.
Chỉ là bây giờ bị Khưu Dịch ghẹo như thế, lúc ra khỏi lều cậu không còn cảm giác gì nữa, vả lại nhìn nụ cười dưới ánh mặt trời của Khưu Dịch, ngoại trừ cố gắng kiềm chế khóe miệng để mình đừng có vừa nhìn thấy Khưu Dịch là lại cười như thể không cần phải thi, cậu chẳng còn ý nghĩ gì khác.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ!
“Hứa Nhị chưa dậy à?” Biên Nam gật đầu với Khưu Dịch và Thân Đào, nghiêng đầu thấy trong lều của Vạn Phi hình như không có động tĩnh gì.
“Dậy từ sớm rồi,” Khưu Ngạn nhặt được cành cây nhỏ huơ tới huơ lui trước mặt mình, “Nhưng trở vào trang điểm rồi, lông mày nè, lông mi nè, son môi nè…”
“Nhị bảo em biết nhiều quá nha!” Hứa Nhị ở trong lều cười nói.
Khưu Ngạn hồ hởi chạy đến trước lều trại, thò đầu vào trong cất giọng hát lanh lảnh: “Lặng lẽ hỏi thánh tăng, nữ nhi có đẹp không, nữ nhi có đẹp không…”
*Lời bài “Tình nhi nữ” trong phim Tây Du Ký.
“Hồi nghỉ hè mới xem xong hả.” Biên Nam bật cười, bây giờ lại lạc điệu hết rồi.
“Ừ,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Cậu kéo áo lại đi kìa.”
“Chú ý kỹ thật, lát nữa đi vài vòng là tự động ngay ngắn lại thôi,” Biên Nam cúi đầu sửa lại áo, trong lều không đứng dậy được, cậu chỉ khoác đại áo lên người, “Nước lạnh không?”
“Không,” Khưu Dịch nói, “Đi rửa mặt đi.”
Lúc Biên Nam vào nhà vệ sinh, Vạn Phi đang khom lưng rửa mặt ở bên ao nước, vừa rửa vừa ngâm nga hát, cậu đi qua tát vào ௱ôЛƓ Vạn Phi một cái.
“Má nó!” Vạn Phi bực bội quay đầu lại, thấy Biên Nam thì lập tức cười hề hề, “Anh Nam, tối qua ngủ thế nào?”
“Còn ngủ thế nào nữa,” Biên Nam đứng trước bồn tiểu, “Uống bia xong ngả đầu xuống là ngủ ngay.”
“Thật sao?” Vạn Phi nhìn thoáng qua cửa nhà cầu bên kia, đi tới bên cậu nhỏ giọng nói, “Nửa đêm Thân Đào không đổi chỗ với Khưu Dịch à? Lúc nửa đêm tao quay lại thấy Khưu Dịch đứng bên chỗ lều xanh.”
Biên Nam bỗng dưng thấy ngượng một cách kỳ lạ, cậu lườm Vạn Phi: “Tránh ra đi, coi chừng tao tiểu lên người mày bây giờ.”
“Sợ mày sao, tới đi,” Vạn Phi tặc lưỡi, kéo quần xuống, thò vào móc hai cái thì ngừng lại, “Ặc, tao tiểu rồi.”
Biên Nam buồn cười: “Tối qua mày với Hứa Nhị chơi vui không?”
“Thôi đừng nhắc nữa,” Vạn Phi ủ rũ, “Hôm qua bọn tao ra bờ sông đi dạo, tao định hôn hít giở tí trò lưu manh, ai ngờ mới vừa hôn, nhỏ nói vòng tay của nhỏ rớt rồi!”
“Hả?” Biên Nam ngẩn người.
“Tìm vòng tay gần cả tiếng mới tìm được, tao bị lạnh đến độ bất lực luôn,” Vạn Phi nhếch miệng, “Quay về lều cũng ngại làm tiếp.”
“Ngại?” Biên Nam tặc lưỡi, “Vô dụng.”
“Ý mày là mày với người nào đó làm tới bến rồi à.” Vạn Phi cũng tặc lưỡi.
“Biến đi, đang nói mày đấy, đừng có mà cắt lời.” Biên Nam đi đến cạnh ao vốc nước, vội vã vùi mặt vào trong nước.
Mặc dù tối qua cậu xỉn quắc cần câu, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, ký ức cũng không rối loạn, bây giờ bất chợt nhớ lại, hơi thở của Khưu Dịch, sự ᴆụng chạm giữa da thịt, độ ấm trong lòng bàn tay, kích thích và khoái cảm lũ lượt khác hẳn trò lưu manh trong phòng bếp hôm đó khiến vành tai cậu nóng rần.
Nếu Khưu Dịch không phải là con trai, cậu cũng sẽ không ngại kể cho Vạn Phi.
May là Vạn Phi hình như còn chìm đắm trong hồi ức tương kính như tân cử án tề mi* với Hứa Nhị, không biết đang hối hận hay là đang hồi tưởng dư vị, cho nên không hỏi thêm gì nữa.
*Tương kính như tân, cử án tề mi (tôn trọng nhau như khách, nâng khay ngang lông mày): Vợ chồng coi nhau như khách quý, tôn trọng lẫn nhau để giữ gìn hạnh phúc.
Sau khi tất cả mọi người thức dậy dọn dẹp xong, ông chủ chuẩn bị bữa sáng cho cả bọn trong nhà ăn.
Biên Nam có cảm giác mình đói hơn ngày thường, không biết tại sao nữa, lót bụng bằng bốn cái bánh bao thịt, nuốt thêm hai chén cháo lớn mà cứ như chưa ăn gì.
Cậu lại lấy hai quả trứng gà, vừa lột vỏ vừa nhìn Khưu Dịch bên cạnh, Khưu Dịch cắn bánh bao nhìn cậu: “Gì vậy?”
Biên Nam nhỏ giọng nói: “Sao tôi thấy đói bụng thế này…”
“Uống bia qua hôm sau ai chẳng đói,” Khưu Dịch cười cười, “Hôm qua cậu cũng coi như uống nhiều rồi.”
“Vậy ư?” Vừa nhắc đến chuyện tối qua, Biên Nam lại nghĩ vẩn vơ một chập, cậu vội cúi đầu lột vỏ trứng nhét vào miệng.
Mất sức nửa ngày mới nuốt trứng gà xuống như bị ai rượt vậy.
Ăn xong bữa sáng, mười người lều kế bên mới có vài mống tỉnh giấc, xách đầu tóc như ổ gà và hai mắt thâm quầng băng qua nhà ăn đi ra sân trước.
“Tạo hình gì thế kia,” Vạn Phi tặc lưỡi, “Nhìn bọn họ tao có cảm giác mình nên mau chóng đóng gói cất kỹ đống thức ăn này rồi chộp thêm ít đồ chuẩn bị chạy trốn tận thế.”
“Đi thôi,” Thân Đào cười nói, “Ăn no chưa, bây giờ chúng ta trốn được rồi.”
Xe đã sạc điện đầy đủ, mọi người cất đồ dùng xong rồi lái xe theo đường cũ về thành phố.
Hiện giờ vẫn có thể xem là buổi sáng, gió vùng ngoại ô hơi lạnh nhưng tươi mát vô cùng, hít vào phổi mang đến cảm giác rất khoan khoái.
Làn gió dịu nhẹ và ánh mặt trời nhàn nhạt làm cho lòng người thư thái hơn người.
Biên Nam vẫn lái xe chở Khưu Ngạn, thỉnh thoảng liếc sang phía Khưu Dịch.
Tâm trạng của cậu rất tốt, nhưng nghĩ đến việc lát nữa sẽ trở về trường, cậu lại thấy phiền lòng.
Tuy rằng hai trường nằm trong cự ly tụ tập đông người là có thể nhào vào tẩn nhau, nhưng muốn gặp mặt Khưu Dịch chẳng dễ dàng gì, lúc cậu huấn luyện xong trèo tường ra ngoài, Khưu Dịch đã vội vã đi làm mất rồi…
Biên Nam đột nhiên hiểu được cảm giác mỗi ngày ưu sầu ủ rũ cầm điện thoại của Vạn Phi, bây giờ Khưu Dịch đang ở ngay bên cạnh mà chưa chi cậu đã thấy sầu rồi.
“Sao vậy?” Khưu Dịch lái xe lại gần cậu.
“Không có gì,” Biên Nam hít một hơi, “Cuối tuần này cậu bắt đầu đi làm lại à?”
“Ừ, bàn bạc với chị Mạn rồi,” Khưu Dịch nói, “Nếu không nhờ chị ấy chịu giúp một tay, tôi muốn về đó làm cũng khó.”
“Chẳng phải học kỳ sau sẽ thực tập ư,” Biên Nam suy tư, “Cũng đâu làm được bao lâu nữa?”
“Khoảng vài tháng, sang năm xem tình hình thế nào, lễ tết được nhiều tiền thưởng lắm,” Khưu Dịch cười nói, “Cậu còn chưa kể chuyện thực tập cho tôi nghe thì phải, sắp xếp thế nào rồi?”
“Ầy…” Nhắc tới chuyện thực tập, Biên Nam lại ủ rũ, “Lát nữa tôi qua nhà cậu chơi, từ từ kể cho cậu nghe.”
“Ừ.” Khưu Dịch gật đầu.
Lúc về đến nhà Khưu Dịch đúng lúc sắp giữa trưa, nhà nhà đã bắt đầu nấu cơm.
Bố Khưu đang ngồi trên xe lăn trò chuyện với bà cụ ở sát vách, thấy cả bọn mang thức ăn chín trở lại, bà cụ nở nụ cười: “Tụi nó mang đồ ăn về thật kìa.”
“Bà ơi ăn chung đi.” Khưu Ngạn cầm một túi gà quay chạy đến trước mặt bà cụ.
“Bà ăn rồi,” Bà cụ xoa đầu nhóc, “Bây giờ ăn không nổi.”
“Vậy ăn quả hồng đi, bọn con hái được nhiều quả hồng lắm, mỗi người chia một túi,” Khưu Ngạn lại chạy qua lấy quả hồng trong tay Biên Nam, đưa cho bà cụ, “Ăn ngon lắm, mới chín đó.”
Khưu Dịch đi tới bên cạnh bố Khưu ngắm nghía: “Bố uống thuốc chưa?”
“Uống rồi,” Bố Khưu gật đầu, “Tất cả đều làm theo sắp đặt của con, bây giờ đang chờ ăn trưa theo sắp đặt của con luôn đây.”
“Vậy ăn thôi.” Khưu Dịch cười nói.
Thức ăn chín mua ở ngay đầu hẻm, Biên Nam vào phòng bếp lấy dĩa ra là ăn được ngay.
“Chơi vui lắm hả?” Bố Khưu ngồi bên bàn, hỏi, “Còn đi hái hồng nữa?”
“Vâng, đi ngang qua vườn hồng, hái ăn tại chỗ,” Khưu Dịch nói, “Ăn muốn nôn luôn, bây giờ nhìn quả hồng là thấy no.”
“Các con biết hái hồng cơ à? Không bị quả hồng rớt trúng hả?” Bố Khưu hỏi.
Biên Nam nghe xong liền bật cười: “Chú, Vạn Phi bị rớt trúng đó.”
“Biết ngay mà,” Bố Khưu cười hồi lâu, “Nói cho con nghe, trước đây chú cũng từng hái hồng, nhưng mà leo thẳng lên cây, vừa hái vừa ăn…”
Bố Khưu nổi hứng trò chuyện, vừa ăn cơm vừa kể những chuyện thú vị khi hái hồng, suốt bữa cơm trưa, ông kể từ hái hồng đến hái đào, tiếp đó là trộm dưa hấu, sau cùng đến việc trộm khoai lang rồi đào hố vùi nướng ngay tại chỗ.
“Nếu không biết nướng thì một là khét hai là chưa chín, khét thì ăn không được, còn ăn khoai chưa chín thì chỉ có nước… ăn xong chưa?” Bố Khưu nhìn bọn họ, chờ bọn họ gật đầu rồi mới nói hết câu, “Suốt đường về sẽ đánh rắm y như pháo bông mừng năm mới.”
“Ầy!” Khưu Dịch thở dài, đứng dậy dọn dĩa, “Bố thật là…”
Biên Nam ngồi kế bên cười ha ha.
Khưu Ngạn cả đêm không gặp bố, rửa chén xong liền tất tả chạy vào phòng bố Khưu.
Khưu Dịch vào phòng, Biên Nam vào theo, không đợi Khưu Dịch đóng cửa, cậu đã kéo Khưu Dịch qua, hết cắn rồi hôn lên cổ lên vai Khưu Dịch mấy cái.
“Cửa còn chưa khóa kìa,” Khưu Dịch cười, một tay ôm cậu một tay đóng cửa lại, “Cũng đừng khóa cửa, nghe động tĩnh của nhị bảo.”
“Trưa nay chắc nó không qua đây ngủ đâu nhỉ.” Biên Nam đẩy Khưu Dịch đến bức tường sau cửa, vén áo của Khưu Dịch lên, luồn tay vào trong mò mẫm.
“Ừm, hẳn là sẽ ngủ trong phòng bố tôi,” Khưu Dịch bị cậu vén áo làm cho khó chịu, thế là dứt khoát ϲởí áօ luôn, “Cậu muốn làm nốt chuyện tối qua à?”
“Má, chuyện tối qua còn chưa làm hết sao?” Biên Nam ngơ ngẩn, cắn vai Khưu Dịch, lầm bầm, “Tôi cảm thấy xong hết rồi mà, tôi đã như vậy mà còn chưa xong nữa ư?”
“Tôi đã nói cậu chưa xong chuyện đâu?” Khưu Dịch cười nói, thò tay vào trong quần Biên Nam, bụm lấy ௱ôЛƓ cậu.
“Không phải chứ?” Biên Nam sửng sốt, véo hông Khưu Dịch một cái, “Cậu còn chưa xong? À quên… tôi chưa giúp cậu…”
“Cậu xoay cánh quạt mà còn đòi giúp tôi?” Khưu Dịch cười cười, nhích đến bên tai cậu, cắn vành tai cậu một phát, “Tự tôi xử lý là được.”
“Má! Tôi uống say quá nên không chú ý!” Biên Nam tặc lưỡi, kéo cánh tay Khưu Dịch, ném Khưu Dịch lên giường, nhào tới đè người ta xuống, cách lớp quần xoa nhẹ một cái, “Qua đây qua đây, bây giờ để tôi…”
Khưu Dịch choàng tay lên cổ Biên Nam, hôn lên môi cậu, hơi thở của hai người tức thì hòa lẫn vào nhau.
Đối với việc hôm nay Khưu Dịch mặc quần thể thao, Biên Nam hết sức hài lòng, chỉ cần thò tay xuống tụt một cái là có thể lưu thông không trở ngại.
Cảm giác này rất kỳ diệu, ngón tay Khưu Dịch vuốt ve lưng cậu như mang theo hơi lạnh, lúc sượt qua làn da còn kéo theo quỹ đạo rõ ràng. Khưu Dịch từ từ thở dốc vì động tác của tay cậu, cửa phòng còn chưa khóa… hồi hộp và ham muốn không thể kiềm chế đan xen lẫn nhau khiến cho cả hai đều hưng phấn.
Khi động tác tay nhanh hơn, tiếng rên khe khẽ bật ra từ nhịp thở của Khưu Dịch lởn vởn bên tai cậu, cậu thả môi Khưu Dịch ra, cúi đầu cắn lên иgự¢ đối phương một cái.
Bàn tay Khưu Dịch trượt từ lưng xuống đến hông Biên Nam, chầm chậm mò vào trong lưng quần của cậu.
Chó nhà kế bên sủa hai tiếng, Biên Nam mới bừng tỉnh khỏi tiếng thở dốc của đôi bên, cậu xoay người nằm dài trên giường, rút vài tờ từ hộp khăn giấy ở đầu giường đưa cho Khưu Dịch.
Hưng phấn còn chưa rút hẳn, cậu nằm thêm một lát mới thu dọn mọi thứ, kéo quần lên.
“Nè, đại bảo,” Biên Nam nghiêng người gác chân lên bụng Khưu Dịch, “Vừa nãy cậu rên nghe sướng tai lắm.”
“… Tôi có cần cảm ơn lời khen của cậu không?” Khưu Dịch cười cười.
“Không cần cảm ơn,” Biên Nam chống tay nhìn Khưu Dịch, “Sau này rên nhiều tí cho tôi nghe là được.”
“A…” Khưu Dịch đột nhiên nhích đến bên tai cậu, “Biên Nam… ha… cục cưng… vậy được không?”
“Đậu má!” Biên Nam bị tiếng rên ngắc ngứ bất thình lình của Khưu Dịch làm cho trống иgự¢ đập liên hồi, đây cũng chính là nguyên nhân mới vừa xong việc nhưng thật sự không có bản lĩnh ‘lên’ lần nữa, cậu hung tợn đè lên người Khưu Dịch, “Cậu đó, muốn bị thao hả?”
“Cậu muốn à?” Khưu Dịch cười nói.
“Hừm,” Biên Nam ôm Khưu Dịch dùng sức cọ mấy cái, “Đừng nói nữa, nhưng mà tôi muốn thật đó… cậu không muốn sao?”
Khưu Dịch chỉ cười chứ không nói, Biên Nam ôm người ta thẫn thờ một lát, đoạn cựa mình ngồi dậy: “Thôi, không đoán mò đâu, đoán mò hại thân.”
Khưu Dịch cười nửa ngày, nhổm dậy mặc áo vào, vỗ chân cậu: “Nói chuyện thực tập của cậu đi.”
“Hả?” Biên Nam liếc mắt nhìn, một lát sau mới chỉ vào Khưu Dịch, “Cậu dập lửa hay quá nhỉ.”
“Dập thì dập thôi, dù sao cũng chỉ có một chút,” Khưu Dịch tựa vào đầu giường, “Có phải không được suôn sẻ không?”
“Cũng không phải không suôn sẻ,” Biên Nam cùng ngồi tựa vào đầu giường song song với Khưu Dịch, “Thì là, ông Tưởng hỏi tôi có bằng lòng đến một câu lạc bộ tennis làm trợ lý không, tôi về nhà hỏi bố tôi, lúc đó mới phát hiện bố và dì đã sắp xếp thay tôi cả rồi.”
“Muốn cậu vào công ty gia đình hả?” Khưu Dịch lấy ra hộp thuốc lá dưới gối đầu, châm một điếu.
“Cậu hút thuốc trong phòng coi chừng lát chiều nhị bảo xử cậu.” Biên Nam nói.
Khưu Dịch xuống giường mở cửa sổ ra, quay lại tựa bên cạnh Biên Nam: “Nói tiếp đi.”
“Bọn họ bảo tôi đến công ty hậu cần của gia đình học hỏi, nhưng bây giờ công ty là do Biên Hạo phụ trách,” Biên Nam thở dài, “Bảo tôi theo Biên Hạo, không biết bọn họ nghĩ gì nữa.”
“Bọn họ nghĩ gì cậu không biết sao.” Khưu Dịch cười cười.
“Ầy, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Biên Nam sờ đùi Khưu Dịch, sao cậu lại không biết chứ, tuy rằng bình thường cậu không thích suy nghĩ những chuyện này, nhưng từ nhỏ đến lớn sống trong bầu không khí ngột ngạt như vậy, sao cậu có thể không biết bọn họ làm vậy là vì cái gì.
“Vậy cậu muốn đi không?” Khưu Dịch hỏi.
“Không đi, đương nhiên không đi rồi,” Biên Nam tặc lưỡi một tiếng, “Đi theo ổng khác gì tự tìm ૮ɦếƭ, sau đó tôi nói với bố tôi muốn đi câu lạc bộ, bố tôi không hài lòng, nói tôi có không tiền đồ.”
Khưu Dịch không nói gì, đưa tay khoác vai cậu.
“Khưu Dịch à,” Biên Nam quay đầu sang nhìn Khưu Dịch, “Nếu đổi thành cậu, cậu đi không?”
“Biên Hạo làm việc ở công ty thế nào? Chuyện này ổng có phản đối không?” Khưu Dịch ngậm điếu thuốc hỏi.
“Ổng không phản đối, công ty làm ăn rất tốt, nếu không bố tôi đã chẳng giao toàn bộ công ty cho ổng,” Biên Nam nói, “Sao vậy?”
“Nếu là tôi… chắc sẽ đi,” Khưu Dịch cười cười, “Dù sao điểm khởi đầu cũng cao hơn câu lạc bộ, đôi khi ưu thế của một người cũng bao gồm tiền tài và hoàn cảnh gia đình, đúng không.”
“Cái tên sống hiện thực này.” Biên Nam tặc lưỡi.
“Tôi cũng hết cách thôi,” Khưu Dịch cười nói, “Chẳng qua tôi không hiểu được mâu thuẫn giữa cậu và Biên Hạo, nếu thật sự đặt vào vị trí của cậu, có lẽ không nhất định là vậy, chỉ là tôi cảm thấy nếu Biên Hạo là một người giỏi việc, ổng sẽ không có hành động vượt quá giới hạn trong công việc.”
“Vậy ý cậu là… tôi đến đó thử xem sao?” Biên Nam do dự.
“Không phải, tôi không có ý đó,” Khưu Dịch cầm hộp thuốc lá trống rỗng, Ϧóþ điếu thuốc, vân vê tay cậu, “Cậu hỏi tôi, tôi mới đứng ở góc nhìn của mình nói một chút, còn với cảm giác của cậu dành cho Biên Hạo, có đến đó cũng không làm nổi.”
“Uầy,” Biên Nam mỉm cười, ngửa đầu ra sau, “Tôi hả, làm kiểu gì cũng sẽ mắc lỗi theo thói quen, vả lại có rất nhiều chuyện tôi không nhịn nổi, đây vẫn là một khuyết điểm lớn.”
“Mai mốt từ từ thôi,” Khưu Dịch trượt xuống nằm lên gối, “Đến câu lạc bộ làm trước cũng ổn lắm, ít nhất là chuyện mà cậu hiểu rõ.”
“Ừm.” Biên Nam đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Khưu Dịch.
“Nhưng mà cậu tới đó nhớ làm cho tốt, đừng có lông nhông suốt ngày…”
“Đậu má, tôi không có lông nhông suốt ngày nha.”
“Còn nữa,” Khưu Dịch nở nụ cười, “Đừng nghĩ rằng gia đình cậu không liên quan tới cậu, chí ít đó cũng là bố cậu, nếu là của cậu thì đừng chủ động buông tay… đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của tôi, tình huống của hai chúng ta không giống nhau, nhưng cậu cũng không thể quá… nói thế nào đây, quá…”
“Không để tâm.” Biên Nam nói.
“Ừ, đúng rồi,” Khưu Dịch quay đầu, sờ chóp mũi của cậu, “Cậu cũng biết à?”
“Dĩ nhiên là biết, tôi đâu có ngốc,” Biên Nam cười ha ha, “Có điều muốn thay đổi cũng không dễ, nhưng cứ đi trước vậy, nếu thật sự không được cậu nhớ đẩy tôi nha.”
“Vô dụng.” Khưu Dịch cười cười.
“Thì vô dụng thôi,” Biên Nam xoay người ôm đối phương, “Biết sao giờ?”
“Coi như mình xui vậy.” Khưu Dịch nói.
Biên Nam bật cười, ôm Khưu Dịch hôn một cái: “Tội nghiệp cưng quá, qua đây cho anh thương nào.”
“Bệnh thật,” Khưu Dịch cắn nhẹ lên môi cậu, “Biết hôm qua cậu làm gì không?”
“Tôi còn làm được gì nữa, nằm sải lai ngoan ngoãn cho cậu giở trò lưu manh chứ sao.” Biên Nam cười nói.
“Cậu cắn rách lưỡi tôi, hôm nay tôi ăn gì cũng vất vả muốn ૮ɦếƭ.” Khưu Dịch thở dài.
“Hả? Tôi cắn thật à?” Biên Nam sốt ruột, chống tay nhìn Khưu Dịch, “Tôi cứ tưởng tôi nằm mơ cắn chứ!”
“Phục cậu luôn,” Khưu Dịch buồn cười, “Cắn chảy máu rồi này.”
“Ừm,” Biên Nam hôn mạnh lên môi Khưu Dịch một cái, “Chắc là do hưng phấn quá… cậu nói xem chưa chi đã cắn như vậy… nếu như… nếu như… có khi sẽ ăn cậu mất.”
“Nếu như cái gì?” Khưu Dịch híp mắt.
“Đừng có giả vờ!” Biên Nam nhe răng.
“ℓàм тìин à?” Khưu Dịch hỏi.
“Đậu má Khưu đại bảo cậu kín đáo một chút được không!” Biên Nam hạ giọng rít lên.
“Cậu bảo tôi đừng giả vờ mà,” Khưu Dịch mỉm cười ôm cậu, “Cậu muốn làm?”