So với việc mình có thích con trai hay không, cậu con trai đó có phải là Khưu Dịch hay không, Biên Nam càng để tâm việc thích hay không thích.
Bất luận người kia là ai, là nam hay nữ, bây giờ điều cậu muốn biết nhất là rốt cuộc mình có thích người ta hay không.
Ở phương diện này, Biên Nam chưa từng có cảm nhận tương tự, từ tiểu học cậu đã bắt đầu quen “bạn gái”, tính cả cái thời quậy phá chắc cũng hơn mười mấy người, nhưng tiêu chuẩn quen bạn gái của cậu chỉ có vài kiểu, đẹp, không làm nũng, theo số đông.
Sau khi chia tay, chẳng ai có thể làm cậu phiền muộn quá hai ngày, người duy nhất làm cậu lao đao một phen chỉ có Trương Hiểu Dung, nhưng thế là vì cua nhỏ hoài không được.
Chẳng qua kiên nhẫn cũng chỉ nhiêu đó thôi, không có dây dưa kéo dài, xoay người một cái là không còn nghĩ gì nữa.
Vậy nên cậu không biết cảm giác mình dành cho Khưu Dịch được tính là gì.
Vậy nên… chuyện này phải hỏi Vạn Phi.
Vạn Phi đối với Hứa Nhị, chắc chắn là thích thật, thích đến mức ngu người luôn.
“Cảm giác thích một người là thế nào?” Biên Nam hỏi Vạn Phi.
“Cứ nghĩ tới hoài… nhớ tới hoài,” Năng lực diễn đạt của Vạn Phi không tốt lắm, cậu chàng ú ớ cả buổi cũng không nói rõ ràng được, “Lúc không ở cạnh nhau cứ nghĩ xem nhỏ đang làm gì, ăn cơm chưa, vui hay buồn…”
“Má,” Biên Nam không hài lòng với câu trả lời này, “Nếu theo như mày nói, vậy người tao thích chính là nhị bảo.”
“Ầy vậy không giống,” Vạn Phi gãi gãi đầu, “Nhị bảo là yêu thương con nít, cái tao nói là, lúc có chuyện lập tức nghĩ đến nhỏ, lúc được nghỉ là muốn ở bên cạnh nhỏ, đi xa mấy bữa nay tao cứ nghĩ đến nhỏ, muốn gọi điện thoại nghe giọng của nhỏ một chút, kiểu vậy đó…”
“Lúc được nghỉ người đầu tiên tao nghĩ đến là mày, tao phải tới nhà mày ăn ké ngủ ké.” Biên Nam cảm thấy Vạn Phi càng nói càng rối.
“Ặc, vậy nếu tao không ở đây thì sao?” Vạn Phi bất đắc dĩ.
“… Khưu Dịch,” Biên Nam nhíu nhíu mày, “Đó là vì người khác cũng không rảnh, tao lại không muốn đi chơi game… qua nhà cậu ấy tiện hơn.”
“Vậy trước đây không có Khưu Dịch thì sao?” Vạn Phi hỏi tiếp.
Biên Nam há miệng không nói nên lời.
Thật sự rất muốn giơ ngón cái với Vạn Phi.
Câu hỏi này của Vạn Phi khá lắt léo, làm cho Biên Nam tức khắc lọt vào hố sâu bất an.
Trước khi chưa thân thiết với Khưu Dịch, cuộc sống của cậu là thế này, mỗi khi không thể đến nhà Vạn Phi, cậu sẽ đến tiệm net với bạn học, hoặc đến khu trò chơi điện tử, hoặc đi dạo trên đường, hoặc hẹn một đám người cả quen lẫn không quen ra tụ hội, nhìn xem có em nào vừa mắt hay không…
Bây giờ tất cả những việc trước đây quen làm, đột nhiên không còn thú vị nữa, cũng chẳng muốn tham dự nữa.
Với Biên Nam mà nói, càng thú vị hơn là… giàn nho trong sân, bàn nhỏ đặt ấm trà, nhị bảo chạy lung tung khắp sân, còn có…
“Chuyện này đúng là,” Biên Nam đứng dậy, “Không ổn.”
“Hả?” Vạn Phi đứng dậy theo.
“Thích một người có thể tùy tiện thích như vậy sao?” Biên Nam tặc lưỡi, “Cứ như chơi hay sao ấy.”
“Mày tưởng thích người ta còn có kiểu dáng nữa chắc?” Vạn Phi ở bên cạnh đứng trung bình tấn, “Hây! Giống như này?”
“Mày đó liệu mà trân trọng Hứa Nhị,” Biên Nam liếc mắt nhìn Vạn Phi, “Hiếm lắm mới có một em xinh xắn đui mù như nhỏ để ý mày.”
“Đậu má, công phu xỉa xói của mày luyện thành từ tao đó.” Vạn Phi thở dài.
Hai người không thảo luận được kết quả nào.
Sau khi huấn luyện xong đưa Khưu Ngạn về nhà, hai người không đón xe về mà chạy dọc theo đường cái suốt hai tiếng đồng hồ, thảo luận đến khi Biên Nam đói sôi bụng cũng chẳng nặn ra được kết luận gì.
Biên Nam không thừa nhận mình thích người ta.
Vạn Phi cảm thấy thích một người không khó như Biên Nam nghĩ.
Nhưng mà thỉnh thoảng Vạn Phi sẽ lấy lại tinh thần, đứng về phe Biên Nam phủ định chung.
Cuối cùng khi Biên Nam còn chưa nghĩ ngợi xong, Vạn Phi chịu hết nổi, cậu chàng ngồi chồm hổm ở ven đường, chỉ vào Biên Nam: “Anh Nam, tao cho mày một chiêu, một chiêu cuối cùng.”
“Nói.” Biên Nam nhìn Vạn Phi.
“Từ hôm nay trở đi không gặp Khưu Dịch nữa, cũng không liên lạc với nó nữa, để xem rốt cuộc mình cảm thấy thế nào,” Vạn Phi cắn răng, hung tợn nói, “Xem thử có nghẹn ૮ɦếƭ hay không.”
Biên Nam không nói gì, nhìn chằm chằm Vạn Phi.
“Sao vậy? Không dám à?” Vạn Phi cũng đứng lên nhìn cậu, “Sợ biết sự thật hay là không nỡ…”
“Được.” Biên Nam nói.
Biên Nam cảm thấy chuyện này thật ra chẳng khó khăn gì, sắp sửa bắt đầu huấn luyện trở lại, mỗi ngày cậu đều phải ngâm mình trên sân bóng, đừng nói là Khưu Dịch, cho dù có đặt một mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt cậu, cậu cũng không có thời gian để ý.
Chẳng qua thực tế hơi khác so với những gì cậu tưởng tượng.
Lúc rảnh rỗi Khưu Dịch sẽ đưa Khưu Ngạn tới trường học.
Chiếc xe đạp trắng toát kia, đứng từ xa là có thể nhìn thấy, mỗi lần ngồi chồm hổm trước cổng trường, Biên Nam lại cảm thấy chờ mong một cách kỳ lạ, nhưng khi Khưu Dịch dừng xe trước mặt cậu, cậu lại có cảm giác cả người mất tự nhiên.
“Đại hổ tử!” Khưu Ngạn nhảy xuống từ ghế sau, cọ cọ người Biên Nam rồi chạy vào trong.
Nhóc đã quen với trường học, không cần Biên Nam theo cùng nữa, tới sân bóng là tự mình quấn lấy huấn luyện viên.
“À là vầy,” Biên Nam nhìn Khưu Dịch, “Tôi sắp bắt đầu huấn luyện rồi, không có thời gian chăm nhị bảo nữa, tôi đã nói chuyện với huấn luyện viên, ổng nói nó có thể tiếp tục luyện tập với đám nhóc học hè.”
“Có được thật không?” Khưu Dịch hỏi.
“Không sao đâu, tôi rất thân với huấn luyện viên, thêm nhị bảo không ảnh hưởng gì,” Biên Nam dụi mũi, thấy trên cổ tay Khưu Dịch đeo chiếc vòng do Biên Hinh Ngữ tặng, cậu tìm đề tài hỏi, “Đeo rồi hả?”
“Ừ,” Khưu Dịch cười cười, nhìn vòng tay, “Em ấy cứ hỏi đeo chưa nên thôi đeo luôn.”
“… Nhìn đẹp lắm,” Biên Nam gật đầu, “Tôi vào trước đây.”
“Ừ.” Khưu Dịch chống chân ngồi trên xe không nhúc nhích.
Biên Nam cứng người vài giây, xoay lưng trở vào trường.
Vài ngày tiếp theo, mãi cho đến khi Biên Nam bắt đầu huấn luyện trở lại, Khưu Dịch không đưa Khưu Ngạn đến trường nữa, lần nào cũng là Khưu Ngạn gọi điện thoại cho Biên Nam, nói mình đã lên xe bus, bảo Biên Nam tới trạm đón nhóc.
Mỗi ngày Khưu Ngạn đều hưng phấn luyện bóng, lúc rảnh là lại quấn lấy Biên Nam đòi đánh chung, nhưng không nhắc tới việc rủ Biên Nam qua nhà mình chơi nữa, không biết có phải cái câu ‘anh hai rất cực nhọc phải cho anh hai nghỉ ngơi’ của Vạn Phi phát huy tác dụng hay không.
Biên Nam cảm thấy hơi trống vắng, lúc ngây người ở nhà Vạn Phi không có gì làm, hai người sẽ đâu-ta, đâu xong thì đấu địa chủ.
“Anh Nam,” Buổi tối lúc ngủ, Vạn Phi nằm trên giường huých nhẹ Biên Nam một cái, “Ngủ chưa?”
“Có uống thuốc ngủ đâu, vừa nằm xuống mà ngủ được à?” Biên Nam tặc lưỡi.
“Mày hơi bị không ổn thật đó, mày có cảm giác được không?” Vạn Phi nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Biên Nam cũng không tránh né nữa, tuy rằng cậu không muốn thừa nhận, nhưng mấy ngày nay không gặp Khưu Dịch đúng là vật vờ uể oải gì đâu.
Vạn Phi thở dài, không nói chuyện.
“Mày nghĩ thế nào,” Trong bóng đêm, Biên Nam nhìn chằm chằm ánh trăng trên tường, “Nếu tao thật sự…”
“Tao không nghĩ gì cả,” Vạn Phi trả lời rất nhanh, “Cho dù mày thích con lừa…”
“Im mẹ mày đi!” Biên Nam hết nói nổi.
“Tao không nói hai lời, tao nhận mày rồi, mặc kệ cái khác,” Vạn Phi kiên trì nói hết câu, sau đó tự vỗ tay cho mình, “Má nó cảm động ghê, tao rớt nước mắt luôn rồi nè, anh Nam mày hôn tao một cái được không?”
“Hôn cái rắm ấy!” Biên Nam vả lên bụng Vạn Phi.
“Bây giờ không có rắm,” Vạn Phi xoay người đưa lưng về phía cậu, vỗ lên ௱ôЛƓ mình hai cái, “Có ௱ôЛƓ chịu không?”
“Thằng điên.” Biên Nam nhịn không được bật cười.
“Mày biết không, tao cảm thấy có lẽ mày thật sự thích… nó…” Vạn Phi xoay người lại chìa mặt về phía Biên Nam, nói nhỏ, “Thích một người, đầu óc sẽ không sử dụng được, nếu là trước đây mày chắc chắn sẽ không để tao chộp được cái kẽ ௱ôЛƓ lớn như vậy.”
Biên Nam cười suýt sặc, vừa ho vừa đạp Vạn Phi: “Mù chữ thì im miệng cho ông.”
“Kẽ hở, kẽ hở,” Vạn Phi tặc lưỡi một tiếng rồi cười theo, “Thật ra tao thấy từ này nên đọc luôn, lúc nói cứ lo nghĩ tới ௱ôЛƓ, mày nhìn đi, cũng vì thích Hứa Nhị nên dung lượng não của tao ngày càng nhỏ nè.”
Biên Nam vẫn còn cười, cười không dừng được, hai người nằm trong bóng đêm cười ngu một hồi, cười chừng vài phút, Biên Nam mới thở dài thườn thượt: “Hầy ——”
Thở dài xong, hai người cùng im lặng.
Biên Nam gác tay che mắt, đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi.
“Tao thấy hơi sợ.” Cậu nói.
“Sợ cái gì?” Vạn Phi hỏi.
“Biến thái quá, sao có thể như vậy chứ?” Biên Nam nhỏ giọng nói.
“Biến thái cái gì, không phải là thích một người sao? Thích ai mà không phải là thích.” Tư duy của Vạn Phi đơn giản mà thẳng thắn.
“Nói thì nói vậy, nếu Hứa Nhị là con trai… quên đi không so sánh như thế được.” Biên Nam nhíu mày.
“Cho dù Hứa Nhị… là con trai, đậu má vậy nhất định là trai đẹp,” Vạn Phi nhanh chóng đổi đề tài, “Nếu Khưu Dịch là nữ chắc cũng đẹp lắm.”
“Phục mày luôn, bụng mày to thật, mấy thứ ăn rồi chắc không nằm trong đây nhỉ.” Biên Nam bất đắc dĩ.
“Vậy biết làm sao, bộ mày buồn là xong chuyện à? Với lại mày cứ buồn rầu ủ rũ… uầy thành ngữ gì nhỉ?” Vạn Phi ngồi dậy, ngón tay chọt chọt bụng Biên Nam, “Chỗ này của mày buồn rầu ủ rũ, chính mày cũng không biết…”
“Phải rồi,” Biên Nam cũng ngồi dậy, đây mới là điều khiến cậu phiền muộn, “Coi như tao thích Khưu Dịch đi, coi như thôi, coi như tao thích cậu ấy, vậy cậu ấy thì sao? Mẹ nó, chuyện này là sao nữa!”
“Không phải mày hôn nó rồi ư? Nó phản ứng thế nào?” Vạn Phi định thử phân tích thay cậu.
“Không phản ứng gì hết,” Biên Nam tặc lưỡi, “Chắc không kịp phản ứng.”
“Hôn… hôn như nào?” Vạn Phi hỏi.
“Chi vậy? Hứng thú hả, biểu diễn cho mày xem nhé.” Biên Nam nhích lại trước mặt Vạn Phi.
“Tới đi,” Vạn Phi quệt miệng chụt một cái với cậu, “Chậc, nếu người mày muốn hôn là tao thì đâu có những chuyện này.”
Phải, nếu cậu hôn Vạn Phi, những chuyện này sẽ không xảy ra.
Nhưng người cậu hôn không phải là Vạn Phi, Vạn Phi cũng không làm cậu muốn hôn thật sự, còn có xúc động muốn dùng lưỡi nữa.
Đây là mấu chốt của vấn đề, cho dù không muốn thừa nhận, trong lòng Biên Nam vẫn rõ ràng, có lẽ mình xảy ra vấn đề thật rồi.
“Đi hỏi nó.” Vạn Phi vỗ lưng cậu.
“Không dám hỏi,” Biên Nam trả lời rất kiên quyết, “Chỗ mày có thuốc lá không?”
“Có,” Vạn Phi nhảy xuống giường, lấy một gói thuốc trong ngăn kéo ném cho cậu, “Vừa hút là sặc còn bày đặt đòi hút nữa.”
“Mày thậm chí còn không hút mà cũng bày đặt mua đó thôi.” Biên Nam châm điếu thuốc ngậm vào miệng, cậu cũng không hút, chỉ nhìn chằm chằm ánh trăng giữa làn khói trắng.
“Anh Nam, đây không phải là phong cách của mày,” Vạn Phi đứng tựa vào cửa sổ, “Trước đây mày chấm nhỏ nào là xin số điện thoại hẹn ra gặp rồi.”
“Nói cũng như không! Khưu Dịch là con gái ư?” Biên Nam cau mày.
“Vậy làm sao bây giờ!” Vạn Phi nhìn cậu.
Biên Nam im lặng một hồi, Ϧóþ tắt điếu thuốc ấn lên đầu gối: “Không làm gì hết, cứ như vậy đi, mặc kệ nó, nói không chừng qua đợt này là bình thường trở lại.”
“Mày…” Vạn Phi tặc lưỡi, “Được rồi, tùy mày.”
Biên Nam nhắm mắt lại.
Không thèm nghĩ nữa.
Giống như trước đây ᴆụng phải rất nhiều chuyện tương tự, không thèm nghĩ nữa là được.
Chuyện trong nhà, chuyện của mẹ, đủ loại chuyện phiền lòng.
Không nghĩ nữa là được.
Kệ nó đi.
Khưu Dịch ngồi ở trước bàn, đèn đầu giường vặn sang hướng cậu, Khưu Ngạn đang nằm trên giường ngủ say sưa.
Sắp 1 giờ sáng, cậu rất buồn ngủ, nhưng không dự định ngủ.
Tượng đất nhỏ trong tay vẫn còn là bán thành phẩm, Khưu Dịch đã nhìn bức tượng này nhiều đêm rồi, công cụ Thân Đào tặng cho cậu rất thuận tiện, nhưng đến giờ cậu vẫn chưa hạ dao.
Trên lý thuyết, làm tượng đất cho Biên Nam chưa tính là khó, Khưu Dịch đã vẽ vô số bản phác thảo, bức tượng trong tay cũng đã có hình dạng ban đầu, nhưng cậu vẫn không tài nào tĩnh tâm nổi.
Dao xoay từng vòng thật nhanh giữa ngón tay Khưu Dịch, nhưng cứ giơ lên rồi buông xuống, lặp đi lặp lại như thế.
Cuối cùng Khưu Dịch đứng dậy cầm điếu thuốc đi ra sân, ngồi xuống chiếc ghế dưới giàn nho, tựa vào lưng ghế dựa, nhìn ánh trăng thấp thoáng giữa lá cây rậm rạp.
Sau khi châm thuốc, di động trong túi quần reo một tiếng.
Là tin nhắn của Thân Đào, đưa số điện thoại của mày cho gia đình của thằng nhóc muốn học thêm rồi, mẹ nó sẽ gọi cho mày.
Ừ. Khưu Dịch trả lời.
“Biết ngay mày chưa ngủ mà.” Thân Đào gọi qua.
“Mày cũng chưa ngủ đấy thôi.” Khưu Dịch cười cười.
“Tao vừa mới về, không giống mày,” Thân Đào nói, “Tao nói này, hay là mày…”
“Không.” Khưu Dịch ngắt lời.
“Không cái gì? Mày biết tao muốn nói gì chưa? Không phải tao muốn cản mày.” Thân Đào bất đắc dĩ.
“Thôi mày cứ cản tao đi.” Khưu Dịch hít một hơi.
“Mày thật đúng là…”
“Tao như thế đấy,” Khưu Dịch nhíu mày, “Tao không chấp nhận được mình như vậy, không thể chấp nhận được.”
“Nhưng mà mày với Biên Nam…” Thân Đào còn định nói gì đó, nhưng Khưu Dịch đã cắt ngang.
“Vậy tao cũng không chấp nhận được, tao cũng không muốn ai giống tao,” Khưu Dịch dập thuốc, “Được rồi mày ngủ đi, gần đây quản nhiều quá.”
Thân Đào không nói nữa, cúp điện thoại.
Khưu Dịch cầm di động ngẩn người trong chốc lát, rồi lại lấy ra điếu thuốc khác châm lửa, nhìn ngày tháng trên màn hình, chỉ còn cách sinh nhật Biên Nam vài ngày, phải tranh thủ làm cho xong.
Cậu đã hứa tặng quà cho Biên Nam thì nhất định sẽ tặng, cho dù hơn nửa tháng nay không hề liên lạc, cũng chưa từng gặp mặt Biên Nam.
Chỉ vì cái sinh nhật này thôi.
“Dẫn thêm người nữa chi vậy?” Nhìn Hứa Nhị và một cô gái băng qua từ con đường đối diện, Biên Nam dùng cánh tay huých huých Vạn Phi, “Không phải nói chỉ có vợ chồng son chúng mày sao?”
“Chắc nhỏ sợ mày làm bóng đèn không được vui?” Vạn Phi cũng không biết Hứa Nhị muốn dẫn bạn tới.
“Một cái bóng đèn không vui, hai cái bóng đèn thì vui chắc?” Thấy Hứa Nhị vẫy tay với bên này, Biên Nam cười cười với nhỏ.
“Tao nào biết.” Vạn Phi cười ha ha.
Cô nàng mà Hứa Nhị dẫn theo, Biên Nam cảm thấy trông khá quen mắt, chắc cũng là học sinh Vệ giáo.
“Miêu Nguyên, lớp kế bên lớp mình,” Hứa Nhị giới thiệu cô nàng bên cạnh với hai người, “Dạo này bọn mình thân lắm nên kéo nhỏ đi chung luôn.”
“Chào,” Miêu Nguyên rất cao, không tính là đẹp, nhưng dáng vẻ rất cởi mở, nhỏ cười với Biên Nam, “Xem như có thể nhìn ngoài đời thực rồi.”
“Vỡ hình tượng chưa?” Biên Nam cũng cười cười, tuy rằng bạn gái của cậu cũng như thế, nhưng kinh nghiệm vẫn còn, nhìn một cái là biết Miêu Nguyên tuyệt đối không phải do Hứa Nhị chủ động gọi tới.
“Không, đẹp trai hơn nhiều,” Miêu Nguyên cũng không cảm thấy xấu hổ, nhỏ cười nói, “Gọi Miêu Miêu là được, Miêu Nguyên nghe như tên con trai ấy.”
“Meo,” Hứa Nhị tựa lên vai Miêu Nguyên phì cười, “Đi thôi, đi đâu ăn đây?”
*Miêu 苗 trong Miêu Nguyên (nghĩa là mầm) và Miêu 喵 (tiếng kêu meo meo) phát âm giống nhau.
“Hai người dẫn đường đi.” Biên Nam lấy di động ra nhìn đồng hồ.
“Em muốn ăn cơm Tây, chúng ta đi ăn cơm Tây nha?” Hứa Nhị kéo cánh tay Vạn Phi.
“Ừ,” Vạn Phi gật đầu, nhìn Biên Nam, “Cái này thì nhờ anh Nam dẫn đường vậy, ảnh rành mấy cái này lắm.”
“Tao rành con khỉ, gần đây tao…” Biên Nam nói được phân nửa thì ngậm miệng, suýt chút nữa đã thốt ra gần đây tao toàn ăn cơm nhà Khưu Dịch, “Gần đây tao không có ra ngoài ăn.”
“Vậy nghe mình nha? Mình biết một nhà beefsteak ổn lắm, nhớ tới thấy thèm ghê, đi chỗ đó được không?” Miêu Nguyên nói.
“Được.” Vạn Phi phất tay.
Cả nhóm đi tới đầu phố đón chiếc taxi, Biên Nam đang nghĩ xem nên ngồi thế nào.
“Anh lên đằng trước ngồi đi, anh phải trả tiền xe,” Hứa Nhị đẩy Vạn Phi lên chỗ kế bên tài xế, đoạn kéo Miêu Nguyên lên xe, vẫy tay với Biên Nam: “Anh Nam ra ghế sau ngồi chung đi.”
Biên Nam cười cười, lên xe ngồi cạnh Miêu Nguyên.
Sau khi xe lái đi, Miêu Nguyên nói địa chỉ với tài xế, sau đó quay đầu nhìn Biên Nam, nhỏ giọng hỏi: “Em mượn di động của anh chút được không?”
Biên Nam lấy di động ra đưa cho Miêu Nguyên, Miêu Nguyên nhận lấy cúi đầu bấm vài cái, di động trên người nhỏ reo một tiếng, nhỏ cười trả di động lại cho Biên Nam: “Đây là số điện thoại của em, lưu hay không tùy anh, còn em vẫn lưu số của anh.”
Biên Nam đúng là không định lưu lại, tuy rằng Miêu Nguyên nhìn khá thuận mắt, nhưng không phải dạng cậu thích.
Miêu Nguyên nói thì nói vậy, ánh mắt cứ nhìn cậu chằm chằm, cậu đành phải lưu số của Miêu Nguyên, đặt tên Miêu Miêu.
Miêu Nguyên vui vẻ, nhỏ vỗ tay bôm bốp, tựa lên người Hứa Nhị, hai cô nàng cười hí ha hí hửng.
Miêu Nguyên nói nhà hàng kia không gần trường học, nhưng cách nhà Biên Nam không xa, nằm trong cùng một khu, lúc xuống xe Biên Nam mới phát hiện mình từng đến nhà hàng này vài lần.
“Ở đây nè, ăn ngon lại không đắt, beefsteak mình yêu nhất!” Miêu Nguyên kéo Hứa Nhị, hai cô gái đi về phía nhà hàng.
“Tao muốn ăn sườn xào chua ngọt.” Vạn Phi đi theo sau nói lí nhí.
“Đi ăn với con gái mà mày còn muốn gọi món?” Biên Nam khoác tay lên vai Vạn Phi, “Muốn ăn ngày mai hai đứa mình đi.”
“Vậy chúng ta phải đi…” Vạn Phi mới nói phân nửa thì đột nhiên nín thinh, bước chân cũng dừng lại, “Ê, đó là Biên Hinh Ngữ và… Khưu Dịch?”
Biên Nam ngẩng đầu nhìn theo, đúng là Khưu Dịch và Biên Hinh Ngữ, hai người cũng rẽ ngoặt, đi theo sau Hứa Nhị và Miêu Nguyên vào trong nhà hàng.
“Tao…” Cảm giác rối loạn trong lòng Biên Nam dâng lên ồ ạt, Ϧóþ thành cục đập dẹp ra có thể phủ kín cả một sân tennis.
“Muốn… chào hỏi không?” Vạn Phi cũng rất bất ngờ.
“Không.” Biên Nam trả lời.
Đang nói, Khưu Dịch có lẽ nhìn thấy Hứa Nhị ở đằng trước, vì vậy quay đầu lại.
Ánh mắt hai người đối diện thẳng thừng.
Biên Nam không biết nên bày ra biểu cảm gì cho phải: “Má.”