Mặc dù Biên Nam ngủ gật trong phòng làm việc của bác sĩ, nhưng trước khi ngủ cậu vẫn nghe thấy lời phê bình dạy dỗ của bác sĩ với Khưu Dịch.
Nếu cậu không đến giúp, Khưu Dịch chỉ còn hai lựa chọn, một là tiếp tục tự mình lăn qua lộn lại, chân tiếp tục không hồi phục tốt, hai là để cho nhị bảo và bố Khưu lăn qua lộn lại.
Thật ra với Biên Nam mà nói, cậu vốn không muốn Khưu Dịch xảy ra chuyện, cũng không hy vọng chân của Khưu Dịch lưu lại di chứng gì, khiến cho nhị bảo nhỏ bé và chú Khưu tàn tật mỗi ngày khổ cực như vậy, cậu càng chịu không được.
Biện pháp giải quyết duy nhất chính là cậu gánh chịu hậu quả, ra tiền ra sức.
Chỉ mong chân của Khưu Dịch có thể nể mặt cậu mà mau lành một chút, để cho thời gian cậu làm cu li ngắn một chút.
Ngồi trên xe, Biên Nam gọi cho vài tiệm đặt cơm, tiệm đầu tiên cho biết chỉ giao trong cự ly không quá 5 km, tiệm thứ hai cho biết hiện tại đang thiếu nhân viên nên không giao hàng được, tiệm thứ ba cho biết không mua hơn ba trăm đồng sẽ không giao…
“Hầy,” Biên Nam buồn phiền vô cùng, “Vậy mấy người tùy tiện chọn thêm hai món gom đủ ba trăm đồng cho tôi đi!”
Sau khi Biên Nam cúp điện thoại, Khưu Dịch nhìn cậu, hồi lâu mới thở dài: “Cậu ăn món bình thường bán bên ngoài chưa?”
“Sao lại chưa,” Biên Nam buồn bực nói, “Bên trường mua một tô mì thịt bò cũng chịu giao đến tận tường rào, còn có thể nhân tiện đi siêu thị mua giùm đồ uống nữa!”
“Vậy sao không gọi mấy tiệm thức ăn nhanh lúc nào cũng giao tận nhà ấy? Không phải nhà hàng thì không đặt à?” Khưu Dịch có chút không biết nói gì.
“Thức ăn nhanh không ngon, đói bụng tao muốn ăn ngon.” Biên Nam nói.
Đưa Khưu Dịch về nhà rồi đợi thêm một tiếng nữa, lúc Biên Nam quyết định ra mấy quán nhỏ đầu hẻm mua đại vài hộp cơm, cuối cùng tiệm ăn cũng giao hàng tới.
“Oa!” Khưu Ngạn vịn cái bàn, “Nhiều quá đi! Ăn không hết đâu…”
“Đi lấy dĩa ra đây,” Biên Nam vỗ đầu nhóc, “Có gì mà ăn không hết.”
“Cái này tốn không ít tiền đi?” Bố Khưu nhìn mấy hộp đồ ăn lớn nhỏ trên bàn.
“Không có bao nhiêu đâu chú, thời gian qua toàn ăn món con nấu, hôm nay cải thiện thức ăn chút đi,” Biên Nam mở hộp, đổ thức ăn vào đĩa mà Khưu Ngạn bưng ra, “Ngay cả con cũng nhịn hết nổi rồi.”
“Khưu Dịch.” Bố Khưu liếc nhìn Khưu Dịch.
Khưu Dịch đáp lời, thò tay vào túi quần, coi bộ là định móc ví.
“Đừng.” Biên Nam nhìn tay cậu ta.
Khưu Dịch không nhúc nhích, im lặng hai giây rồi rút tay ra ngoắc ngoắc Biên Nam: “Qua đây.”
Biên Nam do dự một chút, đi tới trước mặt Khưu Dịch.
“Cậu muốn mời khách?” Khưu Dịch nhỏ giọng hỏi.
“Nói thừa,” Biên Nam cũng nhỏ giọng nói, “Nếu không mời khách tao sẽ làm như vậy sao?”
“Ví của tôi ở trong phòng, cậu đi lấy đi.” Khưu Dịch dùng âm điệu bình thường nói.
Biên Nam hiểu ý của cậu ta: “Lát nữa đi, không cần gấp.”
“Ai, nhị bảo con đi lấy đi,” Bố Khưu đẩy Khưu Ngạn, “Lát nữa quên bây giờ.”
“Con đi con đi,” Biên Nam vội vàng đi vào phòng, “Nhị bảo xới cơm, mọi người ăn đi.”
Biên Nam vào phòng dạo một vòng, móc ra vài tờ tiền trong ví của mình, vừa đi ra phòng khách vừa nhét tiền vào ví: “Nhiều tờ ghê.”
Khưu Dịch cười cười không nói gì.
Biên Nam vốn chọn ba món một canh, lúc góp đủ số để tiệm cơm giao hàng, cậu chọn thêm hai ba món nữa, nhưng may là món ăn thêm có hai món là gà luộc và vịt quay, ăn không hết cũng dễ xử, có thể giữ lại làm cơm tối.
Khưu Ngạn rất hưng phấn, ăn cơm xong cầm Transformers và xe điều khiển từ xa chạy ra sân chơi, một mình ở trong sân vừa cười vừa hò hét.
Khưu Dịch nhìn đồng hồ trên tường: “Khưu nhị bảo!”
“Gì ạ!” Khưu Ngạn ở trong sân trả lời thật lớn tiếng.
“Biết mấy giờ rồi không.” Khưu Dịch nhíu mày.
Khưu Ngạn chạy trở vào nhà nhìn đồng hồ, sau đó che kín miệng, luýnh quýnh nói: “Một giờ rồi, em không nhìn thấy thời gian.”
“Rửa chén đi.” Khưu Dịch chỉ chỉ chén đũa trên bàn.
Biên Nam giúp Khưu Ngạn thu dọn chén đũa mang tới cạnh cái ao trong sân, ngồi chồm hổm một bên nhìn nhóc rửa chén: “Lát nữa anh dẫn em đi chơi xe nhé.”
“Được ạ,” Hai mắt Khưu Ngạn sáng lên, nhóc nhanh nhảu chuyển động cái đĩa trong tay, “Chúng ta có thể qua sân của xưởng diêm kế bên chơi, ở đó không còn ai đi làm nữa.”
Lúc đang ngồi nhìn Khưu Ngạn rửa chén, Biên Nam nghe tiếng di động của mình ở trong nhà reo lên, cậu sờ soạng khắp người, không biết mình đã nhét di động vào túi xách hồi nào.
Điện thoại là bố gọi tới, lúc kết nối được, Biên Nam nghe thấy giọng nói vô cùng không hài lòng của bố: “Con đang làm gì vậy?”
“Con…” Biên Nam nhíu nhíu mày, cậu biết bố đang nói tới việc hôm nay cậu về nhà, “Buổi chiều con về.”
“Bố đã nói dì có mua đồ cho con, con về sớm một chút không được sao?” Nghe Biên Nam nói thế, bố có hơi tức giận, “Biên Hạo gọi điện thoại cho con mà con cũng không bắt máy…”
“Anh ta gọi điện thoại cho con?” Biên Nam ngẩn người, xác suất Biên Hạo gọi điện thoại cho cậu giống như bảo cậu gọi điện thoại cho Biên Hạo vậy, thấp đến độ không đáng nói tới, hoặc toẹt ra là không có khả năng.
Cậu đưa điện thoại ra trước mắt nhìn thử, không thấy có thông báo cuộc gọi nhỡ nào: “Bên con không thấy báo gì hết, làm sao anh ta gọi điện thoại cho con được?”
“Được rồi đừng nói mấy cái này nữa,” Bố trầm giọng nói, “Con lập tức về nhà đi!”
“… Biết rồi.” Trong lòng Biên Nam bực bội vô cùng, sau khi cúp điện thoại, cậu đứng tại chỗ không động đậy.
Bố Khưu uống thuốc xong trở về phòng nghỉ ngơi, Khưu Dịch mới ngồi trên sô pha kêu cậu một tiếng: “Này.”
“Hả?” Biên Nam phục hồi tinh thần lại, nhìn Khưu Dịch, “Gì vậy?”
Khưu Dịch hất cằm về phía cửa, Biên Nam quay đầu lại, thấy Khưu Ngạn đã rửa chén xong, đang vịn khung cửa vẻ mặt mong chờ nhìn cậu.
“Nếu cậu có việc thì tôi dẫn nó đi chơi.” Khưu Dịch nói.
“Không có gì,” Biên Nam đi tới vỗ vai Khưu Ngạn, “Đi, chơi xe đi.”
Dù sao cũng đã muộn, bố cũng đã mất hứng, cậu cũng lười chạy vội về nhà, nếu không phải sợ hình tượng “không hiểu chuyện” trong suy nghĩ của bố lại khắc sâu thêm nữa, hôm nay cậu còn lười trở về.
Đôi khi cậu cảm thấy mình rất bất lực, mẹ ruột không cần tiền sẽ không xuất hiện, từ trước đến giờ Biên Nam chưa từng cảm nhận được tình thân từ trên người bà, cây cỏ cứu mạng duy nhất của cậu là bố, nhưng bố trước đó là bố của người khác, là bố và chồng của gia đình bị mẹ ruột mình làm hại.
Còn cậu chính là kẻ vô dụng không ai chào đón nhưng lại được nuông chiều từ bé.
Biên Nam ngồi trong mảnh sân bỏ hoang của xưởng diêm, nhìn Khưu Ngạn đuổi theo xe chạy khắp sân, đột nhiên có chút cảm khái, đôi khi cậu cảm thấy đời mình rất thảm, nhưng nghĩ đến Khưu Dịch thì lại thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Theo lời Khưu Ngạn nói, nhóc chưa từng nhìn thấy mẹ mình, vậy nói cách khác, ít nhất tám năm trước mẹ của Khưu Dịch đã qua đời, vì tai nạn xe cộ, Khưu Ngạn từng nói chân của bố Khưu cũng là vì tai nạn xe cộ…
Biên Nam nhíu mày, nếu như cùng một vụ tai nạn, vậy Khưu Dịch chín hoặc mười tuổi đã bắt đầu cuộc sống như hiện giờ sao?
“Nhị bảo.” Biên Nam kêu Khưu Ngạn một tiếng.
“Em nè!” Khưu Ngạn trả lời thật vang dội.
“Qua đây cho anh ôm một cái.” Biên Nam giang tay ra.
Khưu Ngạn cầm xe điều khiển từ xa chạy tới nhào vào lòng Biên Nam: “Hình như sắp hết pin rồi.”
“Đi siêu thị mua pin là được.” Biên Nam ôm Khưu Ngạn, cọ cọ cằm trên đỉnh đầu nhóc.
Chơi xe với Khưu Ngạn hơn một tiếng đồng hồ, Biên Nam mới dẫn Khưu Ngạn mồ hôi đầy trán về nhà.
“Anh…” Biên Nam theo sau Khưu Ngạn vào nhà, vừa định nói anh về đây, Khưu Ngạn đột nhiên quay đầu lại đặt ngón tay trên miệng “suỵt” một tiếng.
“Anh hai em ngủ rồi.” Khưu Ngạn nhỏ giọng nói.
“Ồ,” Biên Nam nhìn thoáng qua, Khưu Dịch nằm trên sô pha, đầu gối lên tay, chân gác trên tay vịn sô pha, trông như đã ngủ thi*p đi, cậu thấp giọng nói, “Em đi rửa mặt trước đi, toàn là mồ hôi này.”
Khưu Ngạn cầm khăn lông chạy đi rửa mặt, Biên Nam vào nhà, do dự có nên đánh thức Khưu Dịch nói một tiếng hay không.
“Khưu đại bảo.” Biên Nam cúi người xuống nhẹ giọng gọi Khưu Dịch.
Khưu Dịch không có phản ứng, cậu lại nhích tới gần: “Nè, bạn học đại bảo, Khưu đại bảo, Khưu Dịch… Em gái da trắng…”
Khưu Dịch có vẻ ngủ thật, Biên Nam tặc lưỡi một tiếng, đưa tay định đánh thức Khưu Dịch, nhưng tay giơ lên rồi lại ngừng, cậu phát hiện lông mi của Khưu Dịch rất là dài, bình thường không nhìn ra, cảm giác không quá rõ ràng.
Bởi vì lông mi không phải là màu đen?
Biên Nam lại gần, nhìn chằm chằm lông mi của Khưu Dịch, lông mi của con lai màu gì nhỉ?
Có uốn cong không?
“Cậu y hệt quả cầu lửa vậy cậu biết không?” Khưu Dịch đột nhiên mở mắt ra.
“Má!” Biên Nam sợ hết hồn, hạ thấp giọng kêu một tiếng, “Mày có ngủ không thế!”
“Đang ngủ, bị cậu nướng tỉnh,” Khưu Dịch liếc mắt nhìn cậu một cái, “Cậu làm gì vậy?”
“Không làm gì hết định nói với mày tao đưa nhị bảo về rồi, giờ tao phải về nhà,” Biên Nam xách túi của mình lên, ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi, “Lông mi của mày màu gì?”
“Hả?” Khưu Dịch sửng sốt.
“Lông mi ấy, màu gì?” Biên Nam chỉ chỉ hai mắt của mình, “Của tao là màu đen, tuy rằng không tìm thấy.”
“Tôi không biết, chưa nghiên cứu bao giờ,” Khưu Dịch buồn cười, “Cậu rảnh rỗi thật.”
“Thì cũng do chưa từng thấy con lai thôi,” Biên Nam tặc lưỡi, tiện tay kéo Khưu Ngạn rửa mặt xong mới vào nhà, “Nhị bảo qua đây cho anh xem lông mi của em màu gì nào.”
“Màu đen nha.” Khưu Ngạn nhắm mắt lại nâng mặt lên cho Biên Nam xem, lông mi theo mí mắt nháy liên tục.
“Anh tưởng là màu nâu chứ,” Biên Nam cười nựng mặt nhóc, “Em nghỉ một lát đi, anh phải về nhà rồi.”
“Khi nào anh lại tới?” Khưu Ngạn hỏi.
“Khi nào rảnh sẽ tới.” Biên Nam trả lời.
Cậu đột nhiên phát hiện mình nói những lời này rất tự nhiên.
Thói quen thật đáng sợ.
Sau khi rời khỏi nhà Khưu Dịch, Biên Nam đón xe về nhà, lên xe chưa được vài phút cậu đã tựa vào ghế ngủ thi*p đi.
Lúc bị tài xế đánh thức, Biên Nam vừa mở mắt liền trông thấy cổng chính khu dân cư đặc biệt thổ hào và tên khu dân cư đặc biệt thổ hào trên cổng chính, nhất thời cảm thấy áp lực nặng nề.
*thổ hào = giàu xổi, giàu nhưng không có phẩm vị.
Với cậu mà nói, về nhà không phải là chuyện hưởng thụ gì, nhất là khi Biên Hạo và Biên Hinh Ngữ đều có mặt ở nhà.
Cậu không bảo tài xế lái vào khu dân cư mà xuống xe, chậm rãi đi dọc theo đường đi bộ.
Đến trước cửa sân, động tác móc chìa khóa của cậu cũng rất chậm, đang suy nghĩ có nên móc tiếp hay không thì di động lại reo lên…
“Tiểu Nam về rồi!” Vừa đẩy cửa phòng khách, giọng nói của dì Lâm truyền đến.
“Dì,” Biên Nam gọi một tiếng, cười cười, “Buổi trưa con đi ăn với bạn học nên về trễ.”
“Không có gì không có gì, bố con cứ nhắc mãi, dì mới nói nhất định là đi chung với bạn học rồi,” Dì lại gần đánh giá cậu từ trên xuống dưới, “Mới vào hè sao lại thấy con rám đen rồi?”
“Con có trắng bao giờ đâu.” Biên Nam cười nói, đang định xách túi lên lầu về phòng mình, vừa nâng mắt thì nhìn thấy Biên Hạo đang ngồi trong phòng khách, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
“Cả người đầy mồ hôi, mau lên lầu tắm đi, quần áo dì mua cho con đều đặt trong phòng con đó, con xem thử có thích không,” Dì vỗ vỗ lưng cậu, “Bố con ở phòng làm việc.”
“Vâng,” Biên Nam đi lên lầu, “Cảm ơn dì.”
Phòng của bố ở lầu ba, lầu ba căn bản là địa bàn của ông ấy, phòng làm việc phòng tập thể thao phòng sưu tầm, làm y như thật vậy, chỉ là Biên Nam rất ít khi lên đó.
Sau khi vào phòng thả túi xuống, cậu nhìn thấy mấy cái túi đặt trên giường, trong đó có vài bộ quần áo, Biên Nam thích những màu không bắt mắt như trắng đen xám, dì thì lại thích màu sáng, mỗi lần mua quần áo cho cậu đều chọn màu rất lóa mắt.
Biên Nam chọn vài cái màu trơn, định đem về trường mặc, sau đó ra khỏi phòng chuẩn bị đến phòng làm việc nói vài câu với bố.
Vừa ra khỏi phòng, phát hiện Biên Hinh Ngữ đang tựa vào hành lang, thấy Biên Nam đi ra, nhỏ do dự một chút rồi hất cằm: “Nè, Biên Nam.”
Biên Nam dừng bước nhìn Biên Hinh Ngữ, nhỏ hắng giọng một cái, mắt nhìn bức tường sau lưng Biên Nam: “Cái kia… Ông và Khưu… Khưu Dịch… Hai người thân lắm hả?”
“Cũng được.” Biên Nam nói, đối với việc Biên Hinh Ngữ đột nhiên bắt chuyện với mình, nội dung còn là về Khưu Dịch, Biên Nam cảm thấy thật bất ngờ.
“Có phải chân anh ấy bị thương không?” Biên Hinh Ngữ hỏi, ánh mắt đảo khắp nơi.
“Ừ, gãy xương.” Biên Nam xoay người chuẩn bị lên lầu.
“Nè! Ông gấp cái gì!” Biên Hinh Ngữ cau mày lên giọng, kế đó lại hạ thấp giọng, “Bị thương thế nào? Ông biết nhà anh ấy ở đâu không? Có phải anh ấy không ở bệnh viện không?”
“Em…” Biên Nam nhìn nhỏ, trong đầu nhanh chóng phân tích quan hệ giữa Biên Hinh Ngữ và Khưu Dịch cùng với nguyên nhân Biên Hinh Ngữ tìm mình hỏi chuyện này, “Gọi điện thoại cho cậu ta chẳng phải sẽ biết sao?”
“Nếu tìm được anh ấy thì còn hỏi ông làm gì! Điện thoại của anh ấy tắt máy rồi!” Biên Hinh Ngữ khó chịu nói.
Tắt máy? Biên Nam sửng sốt, đột nhiên nhớ tới mỗi lần mình gọi điện thoại đều gọi số của nhị bảo cho mình, Khưu Dịch tắt điện thoại ư?
“Nói chuyện với ông đó.” Biên Hinh Ngữ thúc giục.
“Anh cũng không biết, anh chỉ nghe người ta nói thôi, ngay cả số điện thoại của cậu ta anh cũng không có.” Biên Nam nói.
“Sao lại thế được, tui không tin!” Biên Hinh Ngữ đột nhiên chìa tay ra, “Ông đưa điện thoại cho tui xem đi!”
Biên Nam không để ý tới nhỏ, xoay người đi thẳng lên lầu, nếu không phải vì chuyện lần này, cậu và Khưu Dịch thật sự sẽ không có quan hệ gì.
“Cho tui xem coi!” Biên Hinh Ngữ kéo cánh tay Biên Nam, lên giọng.
“Hinh Ngữ?” Biên Hạo ở phòng khách dưới lầu gọi một tiếng.
“Không có nói chuyện với anh.” Biên Hinh Ngữ cũng hét to một tiếng với Biên Hạo dưới lầu, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm Biên Nam.
“Buông tay.” Biên Nam rất bực bội, nhưng cuối cùng sau khi Biên Hinh Ngữ buông tay ra, cậu vẫn móc di động ném vào tay nhỏ rồi đi lên lầu.
Trong điện thoại của cậu chỉ lưu số của nhị bảo, tên là Bé Lông Xoăn.
Bố đang ngồi trước cửa sổ phòng làm việc pha trà, nghe tiếng Biên Nam bước vào, ông vẫy vẫy tay: “Qua đây, uống trà.”
Biên Hạo không có hứng thú với trà, thích cà phê hơn, Biên Hinh Ngữ ngày nào cũng đòi giảm cân, nếu là trà giảm cân thì nhỏ còn chịu uống một ngụm, vậy nên trong nhà chỉ còn mỗi Biên Nam là có thể thưởng thức trà với bố, tuy rằng Biên Nam cũng chẳng hứng thú với trà, nhưng cậu vẫn là người duy nhất trong nhà không công khai chống cự bố.
Cậu không dám, cậu không đủ sức.
“Buổi trưa đi ăn với bạn hả?” Bố rót cho cậu một tách trà.
“Vâng.” Biên Nam gật đầu, cầm tách trà lên uống.
“Thấy quần áo dì mua cho con chưa?” Bố hỏi.
“Thấy rồi, đẹp lắm.” Biên Nam cầm cây cọ bên cạnh chà chà lên tay.
Bố dừng trong chốc lát, dường như không tìm được đề tài, vì vậy tựa vào ghế không lên tiếng nữa.
Biên Nam cũng không nói chuyện, tự mình rót tách trà để uống, cũng tựa vào trên ghế, nhắm hai mắt lại, tối qua cậu ngủ không ngon, hôm nay lại quần quật cả ngày, nhắm mắt lại chưa đầy hai phút đã cảm thấy toàn thân nhũn ra, theo Chu Công đi đánh Thái cực.
Lúc tỉnh lại lần nữa, trên người cậu đắp một chiếc chăn phủ giường, bố đã không còn bên cạnh.
Biên Nam cầm tách trà đã nguội lên uống, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc xuống dưới lầu.
Lúc xuống đến lầu hai, cậu nghe được tiếng cười truyền đến từ phòng khách, cậu tựa vào lan can nhìn một chút, Biên Hinh Ngữ đang tựa vào người bố nói gì đó, người một nhà cười rất vui vẻ.
Biên Nam bỏ ý định xuống lầu góp cho đủ số, trở về phòng mình.
Di động của cậu được Biên Hinh Ngữ đặt trên bàn, Biên Nam cầm lên nhìn thử, có lẽ Biên Hinh Ngữ không tìm được số nào hữu dụng.
Cậu ngồi vào trước bàn, mở máy vi tính lên, gọi điện thoại Vạn Phi: “Đang làm gì thế?”
“Đang đâu-ta!” Vạn Phi nói, “Mày đang ở nhà hả?”
“Ừ, vô đấu địa chủ đi.” Biên Nam tặc lưỡi một tiếng.
“Tao đang đâu… Đậu má, đấu địa chủ thì đấu địa chủ,” Vạn Phi thở dài, “Mày thật nhàm chán.”
Biên Nam nhe răng cười, cúp điện thoại, tập trung vào nghiệp lớn đấu địa chủ.