Sợi Chỉ Kí Ức - Chương 26

Tác giả: Du

Tha thứ ư? Thật nực cười. San không đủ cao thượng để bao dung đến thế. Cậu căm ghét mọi thứ, tất cả…
---
Tiếng chim rộn vang.
Mùa xuân đến rồi, dòng người nô nức chuẩn bị đón Tết, có ai thấu nỗi lòng San?
Không khí giá rét bao phủ ngôi nhà vắng hơi người, San ngồi trong một góc tối, vứt lon bia lăn lóc bên cạnh những điếu thuốc lụi tàn. Ép khói thuốc lên não, bỗng mọi thứ trở nên trống rỗng, suy nghĩ đình trệ, thích thật
Chỉ như thế cậu mới có thể thoát khỏi cái thực tại thống khổ này.
Kyky lặng lẽ nhìn San tự hủy hoại bản thân, cơ thể hốc hác, khuôn mặt tiều tụy. Còn đâu một San bản lĩnh của ngày xưa?
Cô không dám chạm vào trái tim đang dần mục ruỗng ấy, sợ ánh mắt sắc lạnh, sợ cả những lời nói tàn nhẫn. Nó sẽ đâm nát tâm hồn cô mất.
- ૮ɦếƭ tiệt!
Lắc lắc lon bia rỗng trên không khí rồi ném mạnh vào tường. Bám vào chiếc ghế, San liêu xiêu đứng dậy, men bia làm đầu óc cậu choáng váng. Nhưng sẽ còn đáng sợ hơn nếu như tỉnh khỏi cơn say, cậu cần chúng, cậu muốn đắm chìm trong giấc mơ mụ mị không có hồi kết ấy.
Xiêu vẹo bước đi trong thời tiết giá lạnh, những hình ảnh mờ nhạt hiện ra trước mắt cậu. Ở đó có một người phụ nữ đang mỉm cười hạnh phúc với đứa con trai 8 tuổi của mình trong phiên chợ hoa náo nhiệt. Phải rồi, 10 năm trước cậu còn cùng mẹ đón Tết cơ mà…
Bỗng có tiếng nói trong một con hẻm vắng:
- Biết ngay mà, cái loại không chồng ấy thì đâu chịu nổi, chắc chơi bời quá nên nhiễm bệnh mà ૮ɦếƭ thôi.
- Nghe nói cô ta bị bệnh nan y gì mà.
- Bệnh si đa chứ bệnh gì, cả thằng con trai của con đàn bà ấy nữa, đừng có lại gần nó, cùng một giuộc với mẹ nó thôi.
Bụp!!!
Một cú đấm giáng vào giữa mặt của người thanh niên. Máu mũi bắt đầu túa ra.
- Mày vừa nói gì, HẢ?
San túm lấy cổ áo gã đó, gằn giọng trong hơi say.
- Thằng con rơi như mày, có tư cách gì nói chuyện với tao.
Cơn giận bốc ngụn ngụt. San phải đánh ૮ɦếƭ thằng này, nó biết gì về mẹ cậu mà buông lời mạt xát như thế, khi sống còn chưa đủ sao, đến khi ૮ɦếƭ rồi vẫn chịu sự đàm tiếu của thiên hạ.
Xốc mạnh gã vào tường rào, những đau khổ, dằn vặt, căm giận như muốn trút hết vào người đối diện.
- Mày mà… làm bậy là tao… báo dân phòng… đó nghe chưa… – Giọng gã run run.
Vung mạnh thêm một cú đánh nữa, San điên cuồng như một con thú dữ bị thương.
- San ơi…mình về thôi…đừng như thế nữa mà!!!
Kyky ôm lấy cánh tay San, cô chẳng biết phải làm sao để ngăn cơn lửa giận đang tuôn trào trong cơ thể cậu.
- BUÔNG RA!!! – San gầm lên.
- Mày đang nắm áo tao mà! – Gã thanh niên khó khăn nói.
- Làm ơn…mình về nhé…
Trong một phút lơ là, gã thanh niên thục mạnh một cước vào bụng San rồi chạy mất hút. Cậu khụy xuống, căm tức nhìn Kyky như thể cô chính là nguyên nhân.
- Ngu ngốc!
Đôi mắt Kyky ngơ ngác trong giây lát, nhưng rồi cũng nhẹ nhàng dìu cậu đứng dậy.
Phặc!!!
San gạt mạnh bàn tay nhỏ nhắn đó. Chập choạng bước đi trong làn gió bấc lạnh lẽo.
- Ngươi nói dối ta.
Đôi chân khựng lại.
- Cô nói xem, tôi nói dối cô chỗ nào?
Áp sát người Kyky, từng hơi thở phát khói trong không khí vì giá rét.
- Ngươi không…
- Nếu muốn tiếp tục ở cạnh tôi thì hãy im lặng chút đi.
Có cái gì đó rơi trong hư vô, chơi vơi…
Lẳng lặng nhìn bước chân cứ xa dần, chỉ còn thấy được thấp thoáng tấm lưng lạnh lùng ấy. Cậu đã không cần cô nữa thật rồi.
- San ơi, đừng đi…
Kyky ôm lấy cậu từ đằng sau.
- Nếu ngươi mệt mỏi thì ta sẽ im lặng mà…nếu ngươi cần chỗ dựa thì còn có ta đây…nếu ngươi cảm thấy lạnh lẽo thì ta vẫn có thể ôm ngươi như thế này…xin đừng tỏ ra bất cần như thế…tâm hồn ta sẽ tan nát mất.
Thịch…thịch…
Trái tim San vẫn đang đập đây. Vậy mà những ngày qua tưởng chừng như nó đã héo mòn.
Phải rồi, bên San bây giờ chỉ có Kyky bên cạnh, những lời nói của cô như một cơn gió ấm áp sưởi ấm trái tim khô cằn ấy, cậu đã sai thật rồi. Ngày qua ngày, San không ngừng ђàภђ ђạ bản thân, như thế thì có ích gì cơ chứ, mẹ cậu cũng chẳng thể quay lại, nỗi đau này cũng chẳng thể nguôi ngoai.
Thái độ cáu bẳn…
Rồi cả những hành động tàn nhẫn…
Từ khi nào cậu trở thành một thành một thằng đàn ông hèn nhát đến thế, chỉ biết chạy trốn thực tại.
Kyky chắc hẳn đã chịu đựng rất nhiều, vậy mà cô vẫn cố gắng bên cậu không một lời oán trách. Nếu như những lời nói vô tâm kia khiến cô ra đi thì cậu sẽ không tha thứ cho bản thân này mất.
- Xin em…đừng bỏ rơi tôi.
Hôn nhẹ làn tóc cô, San ôm ghì lấy thân hình mỏng manh ấy, cậu sẽ giữ cô như thế này mãi mãi, không bao giờ lìa xa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc