Những cơn gió bấc thổi bay cát bụi và cả những chiếc lá khô còn sót lại trên nhánh cây xà cừ, bầu trời dường như tối hơn so với mọi ngày. San có thể cảm nhận được mùi ẩm mốc của không khí, nhìn lên bầu trời nhá nhem tối, lại là những cơn mưa nữa sao. Mưa vào những ngày đầu tháng 12 sao, lạ thật…
Một giọt, hai giọt rơi trên vai áo…ào ào…cơn mưa bất chợt ùa đến nhanh như chảo chớp, những người đi đường vội vã nép vào mái hiên nương trú. Cậu quên mang dù rồi, tệ thật…
Linh Ly mặc cho những giọt nước thấm ướt da thịt, ông trời đang khóc cùng cô hay đang oán giận cô đây? Giờ thì chẳng thể phân biệt đâu là nước mắt, đâu là mưa nữa rồi.
Hãy rửa trôi đi mọi thứ, hãy gột sạch tâm hồn đang run rẩy.
“san à, cậu đang ở đâu, tôi…lạnh quá!”
Đùng…đoàng!!!
Tiếng sấm chớp như muốn nổ cả một vùng trời. Có tiếng khóc ré của một bé gái đang run rẩy bám lấy váy áo người mẹ:
- Mẹ ơi…trời nổ!!!
San giật mình quay người lại, có ai đang gọi tên cậu phải không ? San thấy trong làn nước mờ ảo ấy…hình ảnh của những đêm mưa nhạt nhòa…ở đó có bóng dáng của một người con gái mỏng manh…
- San ơi!!!
Kyky thổn thức gọi trong vô vọng.
Đoàng đoàng!!!
Tại sao cậu lại bỏ rơi cô?
Tại sao đến bên cô rồi lạnh lùng dứt tay ra như thế?
Tại sao cứ mãi ôm cô nhưng lại chạy theo nơi nào?
…
“Xung quanh chỉ toàn bóng tối, tôi chẳng thể định hình được bản thân, đôi tay này, khuôn mặt này, tôi là ai?, tôi đang ở đâu?, mọi thứ dường như nhạt nhòa, những mảng kí ức rời rạc, xa vời, tôi chẳng thể nào ghép lại, cũng chẳng thể nào chạm tới, làm ơn đừng bỏ rơi tôi, nơi này thực sự đáng sợ, tôi….tôi là thứ gì thế này, tôi không phải là con người … A a a a a a a!!! “
- Mẹ ơi, mua cho con cái kẹo kia nhé!!!
- Hôm nay em kẹp tóc kiểu này xinh không?
- Chà…chợ hoa đông đúc quá nhỉ?
Đôi tay chạm vào dòng người tấp nập, nhưng tất cả chỉ là không khí, mọi người đều thật hạnh phúc, vì họ đang được sống tự do, vì họ có gia đình, vì họ có một người nào đó để yêu thương…
Còn cô…
… có ai biết đến sự hiện hữu của cô không?
Có ai cần đến sinh linh này không?
tại sao…tại sao cô lại ở trên thế gian này…
Lí do tồn tại đang ở nơi đâu?
“Đơn độc giữa thế giới bao la, tôi thấy lòng mình thật trần trụi như ánh nắng ban mai.”
Và rồi, San đã đến bên cô…nhẹ nhàng như làn gió mùa thu…
Vì thượng đế đã sắp đặt như thế…nên cô sẽ nhất quyết giữ lấy cậu…mãi mãi, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
Run rẩy bước đi, Kyky phải tìm San…
“ngươi sẽ lại ôm ta chứ?”
Đoàng!!!
Ngã quỵ dưới những bông hoa Lưu Ly màu xanh tím đang ủ rũ trong những giọt nước mưa. Và tâm hồn cô dường như cũng đang bị nhấn chìm trong tiếng mưa rơi rả rích…
Ta… rất… sợ …sấm.
Cám ơn ngươi vì…tất cả.
Xin lỗi!
Làm gì có phép màu nào xảy ra…
Trông nó rất ngộ phải không, chúng ta chơi thử nó nhé!
Ta sẽ ở bên ngươi…mãi mãi.
Ngươi về rồi sao?!
Ngươi…sẽ không bỏ rơi ta chứ?
Thời gian đang trôi phải không San?
Những đoạn kí ức rời rạc tua đi tua lại trong tiềm thức. Cậu phải làm sao đây? San cũng không rõ trái tim mình đang nói gì, cậu chỉ biết rằng người con gái đó…cực kì quan trọng. San khó chịu khi thấy đôi mắt ấy u buồn, cậu hoảng loạn khi bóng dáng đó vụt khỏi tầm mắt, và ngay lúc này đây, cậu biết rằng…
Đoàng!!!
Tia chớp như muốn xé nét bầu trời.
San phải quay về. Nhấn phím số trong làn mưa, chỉ sau một tiếng chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy:
- Em phải về, xin lỗi vì đã thất hứa!
Không cho cô kịp nói câu nào, San đã vội vàng ngắt tín hiệu.
Mọi thứ dường như sụp đổ trước mắt Linh Ly. Điều gì khiến cậu trở nên như thế?
Bíp bíp!!!
Tiếng còi xe inh ỏi, trong làn mưa nhạt nhòa, cô thấy ánh sáng từ đèn pha đang chiếu thẳng về mình, đôi chân rụng rời bất động, chiếc xe vẫn lao tới với tốc độ kinh hoàng…kết thúc rồi ư…cô vẫn chưa muốn ૮ɦếƭ…cô vẫn chưa gặp được…San mà…tại sao...?