Kyky nghiêng đầu nhìn dấu stick đỏ chói trên tờ lịch, bên cạch dấu stick ấy là một trái tim được vẽ méo mó. Ngúc ngắc cái đầu, cô thực sự không hiểu.
San bật cười vì hành động ngô nghê của Kyky, trông cô như một đứa trẻ con tò mò.
- Nhìn gì thế?
- Thời gian đang trôi phải không San?
- Ừ. Rồi tất cả chúng ta đều phải già đi.
- Còn…còn…ta thì sao? – Kyky ngước mắt lo sợ hỏi.
San im lặng vì chính cậu cũng không biết câu trả lời. Cõ lẽ khi cậu ૮ɦếƭ đi sẽ có một người thay thế cậu đến bên cô, cứ như thế, như thế và mãi mãi…San thật sự không hiểu ý định của thượng đế khi mang Kyky đến bên cậu, hẳn có một lý do nào đó mà San chưa tìm ra được. Nhưng tới cái chốt của cuộc đời, cuộc hội ngộ ấy rồi cũng phải vỡ tan, hy vọng rằng nó sẽ nhẹ nhàng như bong bóng xà phòng…thật nhiều màu sắc nhưng… cũng thật mỏng manh…
Kyky ôm chặt lấy cánh tay cậu, nỗi hoang mang lên tới tột cùng.
- Ngươi…sẽ không bỏ rơi ta chứ?
- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. – San cố gắng vỗ về tâm hồn đang dậy sóng của cô.
Nhưng con người ta khi nói ra câu nói ấy là họ đang tự huyễn hoặc bản thân mình, vì họ… cũng đang bế tắc trước thực tại, vì họ… cũng không có lời giải đáp…
“Phép màu ư? Liệu chúng có tồn tại?”
---
- Mình tặng cậu sớm một ngày nha!
Cô gái e ngại dúi vào tay San hộp quà rồi vội vàng chạy đi. Đây là hộp thứ 9 rồi, toàn những người mà San không hề quen biết. Cũng như mọi năm, cậu sẽ đưa những món quà này cho bác lao công, cao thượng thì ít mà ngại vác về thì nhiều.
San tưởng sinh nhật của mình trùng ngày Chủ nhật thì chẳng phải xử lí những món đồ phiền toái ấy, nhưng có lẽ cậu đã lầm.
Đặt những hộp quà trên chiếc bàn ọp ẹp, cô lao công cám ơn rối rít, thật khác hẳn thái độ khách sáo của hai năm trước.
- Năm sau thì cô không còn được nhận những món đồ miễn phí như thế này nữa rồi San nhỉ?
Ừ, năm sau cậu ra trường rồi còn gì…
Mùa Xuân qua đi mùa Hạ lại đến,
Những tán cây rồi cũng phải thay lá.
Con người cũng thế, rồi sẽ mục ruỗng dần theo năm tháng…
Thời gian đang vùn vụt trôi…một cách vô tình…
“Phải không Kyky?”
Thả bộ trên con đường vắng vẻ, San bất chợt hỏi Kyky:
- Cô không thắc mắc về những món quà đó sao?
Tự dưng San lại muốn cô biết ngày mai là sinh nhật mình, điều mà trước kia cậu chưa từng mong muốn với bất kì ai.
Kyky lắc đầu nguầy nguậy, tiếp tục ngân nga hát. San chưng hửng vì bị bơ một cách phũ phàng. Có lẽ cậu nên quay trở về với chính mình thì tốt hơn.
Trứng luộc, trứng chiên, trứng hấp. Mấy bữa nay, phần ăn của San chỉ toàn là trứng, cậu quá chán ngán với việc bắt tay vào bếp. San chỉ thích những món ăn nào nhanh gọn nhất. Hy vọng ngày mai mẹ cậu sẽ nấu vài món ngon nào đó cho cái dạ dày đang kêu gào của cậu.
Tít…tít…
Tiếng chuông điện thoại reo lên.
San mở hộp thư, là tin nhắn thoại.
- Cục cưng bé bỏng của mẹ, xui rủi làm sao mà ngày mai mẹ vẫn phải đi làm, ôi chao, mẹ đã từng muốn đấm ૮ɦếƭ thằng cha quản lý rồi đó, hic hic, thông cảm cho mẹ nhé, sinh nhật vui vẻ nhé bé cưng. Moaz. Chụt chụt.
Chẳng phải mẹ cậu luôn tâm niệm sinh nhật San là ngày trọng đại nhất sao?
“Lạ thật!”
San đâu biết rằng câu chuyện mà mẹ cậu dựng nên là hoàn toàn không có thật…
Khí trời ngày càng lạnh hơn, chỉ còn lại những tia nắng yếu ớt trên vòm trời xanh thẳm. Những hàng cây trơ trụi lá khẽ đung đưa mong mỏi mùa xuân tới.
Còn Kyky, cô đang chờ đợi điều gì?
Liệu có ai đủ quyền năng làm cho chiếc kim đồng hồ thôi ngừng quay…?