Con bé kéo ghế ngồi xuống, nó cười buồn, vẻ nhí nhảnh thường ngày của nó biến đi đâu mất rồi? Nó lục trong túi đồ, ngước nhìn San nói:
- Đây là món bánh Teramisu, anh ăn ngon nhé. Nghe mẹ anh nói, anh hay bị nhức đầu, thuốc này công hiệu lắm, uống một viên thôi là hết luôn đó, hì, à năm nay mùa đông chắc lạnh lắm, em có đan cho anh chiếc khăn len này, trông không đẹp lắm nhưng ấm cực kì luôn nhé. Còn đây là…
- Đừng gắng gượng như thế, nếu buồn…thì hãy… khóc đi! – San cắt ngang lời con bé.
Ngỡ ngàng, San có thể thấy sự giả tạo của nó sao? Vậy mà trước khi qua nhà cậu nó đã tập diễn trước gương cả tiếng đồng hồ. Con bé cúi mặt, ánh mắt chùng xuống, nó thảm hại quá, bị San bắt bài rồi. Giọng nó yếu ớt:
- Nước mắt vô nghĩa lắm, nước mắt chẳng làm được gì, nếu khóc có thể giải quyết sự việc thì hẳn thế giới này không còn đau khổ. Nhưng… em không thể không khóc San à…cha mẹ em ly dị rồi…em biết phải làm sao đây…phải làm sao đây hả San…ư…ư…
Hai hàng nước mắt chảy dài, con bé đưa tay quẹt mạnh. San vỗ lưng nó an ủi. Nhưng con bé lại mỉm cười thật tươi, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi.
- Đây là lần cuối cùng em qua nhà anh, em phiền phức làm đúng không, em biết chứ, nhưng em chỉ muốn gần San hơn một chút, vì em biết, sớm muộn gì em cũng phải rời xa nơi này, phải rời xa mẹ và phải rời xa cả San nữa, 3 tiếng nữa là em phải bay sang Mỹ, tòa ra quyết định rồi, em sẽ sống với cha. Nước Mỹ đó, nghe cũng không tệ lắm đâu nhỉ, hẳn em qua đó sẽ mập lên mấy cân luôn cho coi.
Con bé xắn tay áo, để lộ bắp chuột, gồng hai tay giống như vận động viên thể hình, nó cười toe. Một cảm giác len lỏi trong San, khi nãy cậu còn suy nghĩ mọi cách tránh mặt con bé, nhưng bây giờ, cậu chẳng phải làm gì, con bé cũng tự rời xa mình, đáng lý cậu phải vui mừng lắm chứ. Nhưng sao lòng cậu lại thấy khó chịu thế này.
Giọng nói lanh lảnh của con bé mỗi sáng sớm thức dậy,
… những món bánh mà con bé hay làm,
… rồi cả giọng ca “trời phú” của nó nữa,
tất cả… đã không còn nữa rồi…
Những thứ tưởng chừng như quá đỗi bình thường, tưởng chừng như phiền phức, nhưng đến khi nó vụt mất thì con người ta mới nhận ra chúng quan trọng thế nào.
Như sợ San ςướק lời, con bé lại nói tiếp:
- Cây xương rồng này xinh không ?– Nó vừa nói vừa lục trong cái túi – Trong vườn nhà anh hình như chưa có loài cây này nhỉ? Mà nó nhỏ quá, chưa ra hoa được, anh chăm nó giúp em nhé, loài này thuộc nhiệt đới, em không đem qua Mỹ được, chăm giúp thôi nhé, em không cho anh luôn đâu mà vội mừng – Con bé ngập ngừng trong giây lát - Hi vọng rằng sẽ có một ngày…em lại được thấy nó…một lần nữa, nhưng lúc đó nó phải ra hoa thật đẹp nhé San?
Nó mỉm cười chát đắng.
- À, mẹ anh là một người phụ nữ rất tốt, anh nhất định phải chăm sóc cô thật chu đáo, cho em gửi lời tạm biệt tới mẹ anh nhé, còn một vấn đề nữa, cái chị Linh Ly gì ấy, chị ấy có vẻ rất thích anh, nhưng em sẽ không vì chuyện cỏn con này mà bỏ cuộc đâu, rồi có ngày em sẽ đánh bại chị ta, hihi.
Con bé cười nhưng nước mắt lại rơi. Nó không muốn ai thương hại nó, nó khuông muốn ai phải khó xử. Lần cuối gặp San mà lại khóc sướt mướt thì chẳng hay tí nào, kỉ niệm cuối cùng ở nơi này, nhất định phải thật vui vẻ, nhất định phải là như thế.
Con bé mạnh mẽ hơn trong suy nghĩ của cậu, nhìn nó gượng gạo thế này thật đáng thương, hẳn nó đang gồng mình che đậy cảm xúc. San vỗ nhẹ đầu con bé:
- Cô bé lém lỉnh của ngày xưa bây giờ đã lớn thật rồi, em làm tốt lắm!
Nó cười hạnh phúc, không gượng ép. Nhón gót đặt 1 nụ hôn phớt trên má San, con bé hùng hồn nói:
- NHẤT ĐỊNH MỘT NGÀY NÀO ĐÓ EM SẼ LẤY SAN LÀM CHỒNG. Tạm biệt anh!!
Bước theo chân con bé ra tới cổng, San tựa người vào hàng rào, bên cạnh giàn hoa tigon tím biếc. Con bé ngoảnh mặt nhìn San lần cuối, vẫy vẫy tay, mỉm cười toe toét, rồi bước lên chiếc taxi. San đã thấy một giọt nước mắt trước khi con bé vội vàng quay đi.
- Nhất định phải thật mạnh mẽ nhé, cô bé láu cá! – San lẩm bẩm.
“Sao những giọt nước mắt khó ưa này cứ rớt ra hoài thế này, nhìn qua chiếc gương xe, tôi thấy môi anh mấp máy điều gì đó, anh đang nói gì vậy San, bây giờ em chẳng thể chạy đến bên anh nữa rồi…
Có lẽ anh đã quên ngày đầu tiên em gặp anh, đó là một buổi chiều muộn của ngày hè oi bức, và đó cũng là ngày đầu tiên em đặt chân lên thành phố này. Gia đình em vốn không hạnh phúc, nhưng tất cả mọi người đều bị đánh lừa bởi lớp vỏ che đậy hoàn hảo, chẳng ai biết những điều tồi tệ bên trong, ngay cả người trong cuộc là em. Và ngày hôm đó cũng là ngày sự thật vỡ òa sau bao ngày tháng giả tạo, em thờ thẫn ngồi ở trạm xe buýt và… khóc, dòng người qua lại tấp nập nhưng chẳng ai thèm để tâm, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, chỉ có những cái nhìn khó hiểu lạnh lùng, chỉ có những lời châm chọc bẩn thỉu của đám thanh niên vô học. Đời thật sự bạc bẽo, vô tình đến thế sao?
Nhưng em đã lầm, em đâu hay rằng có một người thanh niên ngồi chờ cùng em suốt cả buổi chiều, để mặc cho những chuyến xe buýt chạy qua, người ấy chính là anh đó San à, một người con trai có đôi mắt vô cùng đẹp, lúc đó anh chỉ im lặng ngồi cùng em. Có phải anh muốn chứng tỏ rằng em không thảm hại, rằng em chẳng cô đơn đâu, có phải ý anh là như thế không San? Chuyến xe buýt cuối cùng rồi cũng đến, anh đứng dậy, lúc đó em cảm thấy hụt hẫng lắm San à, em nghĩ anh sẽ bỏ rơi em, thật là một suy nghĩ buồn cười phải không, anh và em vốn dĩ chẳng hề quen biết. Nhưng một lần nữa, anh lại làm em bất ngờ, anh đứng trước mặt em, đưa cho em một viên kẹo Alpenliebe dâu sữa, và em sẽ chẳng bao giờ quên câu nói khi ấy :”Về đi và hãy mạnh mẽ lên!!”. Giọng anh ấm áp, ánh mắt trầm tư, em lặng người nhìn anh quay bước, chiếc xe chầm chậm lăn bánh rồi mất hút trong màn đêm tĩnh mịch.
Em luôn tự hỏi rằng trên đời này liệu có duyên số, và em đã có câu trả lời khi em lại được gặp anh lần thứ hai với tư cách là người hàng xóm, thật trùng hợp San nhỉ, có những chuyện khó tin nhưng lại là sự thật. Ông trời thật thích trêu đùa con người, gặp lại anh làm gì để rồi phải chia xa, nhưng không sao đâu, nếu cho em chọn lựa, em vẫn muốn được gần anh như thế, dù rằng trong anh, em mãi mãi là một con nhóc hàng xóm lắm chuyện, không hơn không kém, có phải như thế không San…?”
Nhìn những cảnh vật thân quen lướt qua kính xe, con bé bật khóc, nước mắt lại lã chã rơi ướt cả mu bàn tay, thấm vào viên kẹo Alpenliebe dâu sữa đang được nắm chặt. Diệp My hoảng hốt lấy gấu áo chùi nhẹ vào viên kẹo, may là vẫn không sao, nếu không con bé sẽ không tha thứ cho bản thân mình mất.
“Em tệ thật, lại yếu đuối nữa rồi…nhưng nhất định em sẽ mạnh mẽ hơn, em hứa đó!!”
San đặt chậu xương rồng trên khung cửa sổ, cảm xúc của cậu lúc này là gì chính cậu còn không biết, cậu đang buồn ư?, cũng có một chút đấy…
Kyky tựa người vào lưng San, thì thầm:
- Ta sẽ ở bên ngươi…mãi mãi.