Trong khi Từ Tuấn Vỹ cùng anh em đang ở bên ngoài dạy dỗ cho Diễm Hà một bài học, Mạc Nhiên Nhiên ở nhà vẫn không hay biết chuyện gì xảy ra. Tắm rửa xong định xuống bếp phụ mẹ chuẩn bị bữa tối, điện thoại Mạc Nhiên Nhiên bỗng có tin nhắn đến, mở lên xem phát hiện Hân Như gửi email cho cô.
Mạc Nhiên Nhiên ngồi xuống giường bật đoạn video Hân Như gửi lên xem, cô sững sờ bất động khi Từ Tuấn Vỹ có thể ra tay một cách vô tình với một cô gái, tuy có xót thương cho Diễm Hà nhưng ngẫm đi ngẫm lại Mạc Nhiên Nhiên lại cảm thấy cô ta rất đáng đời, chưa rõ sự tình đã ăn nói lung tung với Từ Tuấn Vỹ khiến cô và anh cãi nhau một trận vô lý.
Tâm trạng Mạc Nhiên Nhiên có chút rối bời, cô thở dài một hơi, tạm gác suy nghĩ hại não sang một bên đứng lên đi xuống nhà.
Vừa đến gần hết bậc thang thì Từ Tuấn Vỹ đã xuất hiện trong tầm mắt, trên tay còn xách theo túi lớn túi nhỏ, Mạc Nhiên Nhiên theo thói quen lên tiếng hỏi dù trong đầu trống rỗng như tờ giấy trắng: "Anh về rồi à? Đói không?"
"Anh có mua kem cho em" Từ Tuấn Vỹ nhếch môi cười, mang đồ vào bếp nói với mẹ Mạc Nhiên Nhiên: "Dì, con có mua lẩu"
Mạc Nhiên Nhiên không cần đoán cũng hiểu vì sao Từ Tuấn Vỹ lại có tâm trạng tốt như thế kia, chuyện anh còn liên lạc với Diễm Hà cô cũng không còn buồn bực.
Đưa đồ xong Từ Tuấn Vỹ trở về nhà tắm rửa, trên quần áo anh bám bụi cát lúc đào hố đã trở nên ngứa. Lúc đi ngang qua Mạc Nhiên Nhiên đang vào bếp, nhân lúc tay chân táy máy liền đánh vào ௱ôЛƓ cô một cái chát rồi bỏ đi trong tư thế ngẩng cao đầu.
Mẹ Mạc Nhiên Nhiên nhìn đồ ăn bày khắp bàn, nhìn qua Mạc Nhiên Nhiên vẫn chưa rời mắt khỏi Từ Tuấn Vỹ, bà rối loạn cả lên.
"Nè, hai đứa không bàn nhau mua cả đống đồ về khi nào ăn cho hết?"
Mạc Nhiên Nhiên bày ra dáng vẻ vô tội đi rửa đồ cho mẹ nấu, cứ ngỡ là tâm tinh tương thông nhưng sự thật là cô vì ham ăn mới mua, còn Từ Tuấn Vỹ mua vì ăn mừng sau khi dạy dỗ Diễm Hà, chỉ tội nhất cho đầu bếp chính là mẹ cô không biết nên nấu món gì.
Buổi tối trong phòng Mạc Nhiên Nhiên, Từ Tuấn Vỹ hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi sớm, anh thư thả nằm trên giường vừa xem phim vừa cầm nĩa ăn trái cây.
Mạc Nhiên Nhiên từ dưới nhà lên, cầm theo hộp kem vị dưa hấu cỡ to Từ Tuấn Vỹ mua lúc chiều, nhanh chóng leo lên giường hỏi chuyện anh.
"Tuấn Vỹ, anh nói đi bàn công việc sao lại xảy ra chuyện thế kia?"
Từ Tuấn Vỹ nằm nghiêng chống đầu, mắt không rời khỏi màn hình laptop, vừa nhai vừa nói: "Liên quan đến em cũng là việc rồi còn gì" Nhắc đến Diễm Hà như chọc trúng chổ phát cáu của Từ Tuấn Vỹ, anh chán ghét lẩm bẩm mắng rủa: "Đều tại cô ta ăn nói vớ vẩn, hại anh suýt nữa gây chuyện lớn"
Một chuyện kéo thêm nhiều chuyện khác, từ chuyện của Lý Vũ Hàn, Từ Tuấn Vỹ bắt đầu quay sang cằn nhằn Mạc Nhiên Nhiên.
"Em nói Hạ Linh không giống như anh nghĩ, giờ thì hay rồi"
"Anh còn dám nói" Mạc Nhiên Nhiên tức giận đặt hộp kem sang bàn, lấy gối đánh mạnh vào người anh: "Anh em nhà anh lừa con gái nhà người ta uống say đưa lên giường còn dám nói này nói nọ"
Từ Tuấn Vỹ cười lạnh ngồi dậy, lên dây cót tinh thần đối chấp thẳng thắn: "Em nói cho rõ, tối hôm đó em lôi anh lên giường giờ trở mặt? Đừng có thấy anh dễ dãi liền vu khống, anh kiện em tội ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ được đấy!"
Bị nói đến không còn đường chối cãi, Mạc Nhiên Nhiên uất ức cam nhịn. Từ Tuấn Vỹ cãi thắng liền lên mặt hống hách, buông lời khiêu khích sự nhẫn nại của cô: "Trách ai bây giờ, trách em quá háo sắc"
Không gian yên tĩnh vang lên tiếng thở dài buồn bã của Từ Tuấn Vỹ, anh nắm cổ áo mình, biểu cảm ủy khuất than thở: "Ai nói làm trai đẹp là sướng? Hai mươi mấy năm gìn giữ trong trắng bị ςướק đi trong vòng một đêm"
Nghe những lời dối trá lẫn tự tâng bốc của Từ Tuấn Vỹ khiến Mạc Nhiên Nhiên không điều khiển được cơ mặt chê bai anh, da mặt anh theo thời gian cứ dày thêm một lớp, không có dấu hiệu xuống cấp hay mài mòn.
Lấy lại hộp kem, Mạc Nhiên Nhiên vớt lớp kem bị chảy trên mặt ăn, trong lòng có chút không yên: "Anh nói... mối quan hệ của Lý Vũ Hàn và Hạ Linh là như thế nào, liệu có thể tiến xa hay không?"
Từ Tuấn Vỹ không vội trả lời, cầm lấy bàn tay vừa múc kem của Mạc Nhiên Nhiên chuyển kem vào miệng anh.
"Bọn họ chỉ ngược với số đông một chút nhưng không đáng kể"
"Em không hiểu" Mạc Nhiên Nhiên ngơ ngác trước câu trả lời không trúng trọng tâm của Từ Tuấn Vỹ.
"Người ta kết hôn, lên giường, sinh con, say. Hai người họ say, lên giường, có con, kết hôn" Từ Tuấn Vỹ thong thả giải thích, ςướק thêm một muỗng kem của Mạc Nhiên Nhiên.
Mạc Nhiên Nhiên cảm thán đầy hứng thú, mong chờ hỏi tiếp: "Vậy còn chúng ta?"
"Chúng ta?" Mặt mày Từ Tuấn Vỹ sáng bừng, nghiêm túc phân tích như thật: "Chúng ta say, lên giường, kết hôn, lên giường, sinh con, lên giường, con lớn, lên giường,..."
Từ Tuấn Vỹ chưa nói hết đã bị Mạc Nhiên Nhiên lấy gối đánh vào người, cô bất mãn mắng: "Tên lưu manh nhà anh, suốt ngày nghĩ đen tối"
"Anh đã cố không nghĩ đến, nhưng càng không nghĩ anh lại càng muốn" Từ Tuấn Vỹ giả vờ thở dài khổ tâm, tự làm cho bản thân giống như một người đáng thương hơn đáng trách.
May mà Mạc Nhiên Nhiên đã quen với con người thật của Từ Tuấn Vỹ, nếu không cô đã vội vã ôm đồ bỏ trốn khỏi con người sói đội lớp cừu đang nằm bên cạnh.