Mỗi lần nói về chuyện trong sáng và đen tối Mạc Nhiên Nhiên không bao giờ có thể cãi thắng lại Từ Tuấn Vỹ, không phải cô quá hiền lành mà do anh quá lưu manh.
Tạm thời gác chuyện linh tinh sang một bên, mục đích của Mạc Nhiên Nhiên đến tìm Từ Tuấn Vỹ là vấn đề của công ty. Nhưng nhớ đến thái độ giận dữ của anh mỗi khi nhắc về bố, dũng khí của cô lại bay sạch sành sanh.
Trước tiên Mạc Nhiên Nhiên mấp mé thăm dò trạng thái Từ Tuấn Vỹ, phải chắc chắn anh vẫn ổn mới có thể thẳng thắn vào vấn đề.
"Tuấn Vỹ"
"Hửm" Từ Tuấn Vỹ nhướng mày chờ đợi, nhìn Mạc Nhiên Nhiên nuốt nước bọt cũng có thể phần nào đoán được cô có chuyện quan trọng muốn nói.
"Anh cảm thấy thế nào nếu chúng ta có cơ hội hợp tác với một công ty lớn, khi dự án của anh và các thành viên còn lại đều được tôn trọng?"
"Đó đương nhiên là chuyện tốt, nhưng chúng ta chỉ là người mới trong giới của họ, muốn họ xem trọng không phải chuyện dễ dàng đâu"
Mạc Nhiên Nhiên căng thẳng không ngừng, bàn tay vô thức đưa lên sờ mặt Từ Tuấn Vỹ như đang cố xoa dịu cảm xúc trong anh. Mạc Nhiên Nhiên nhìn vào mắt anh, nghiêm túc mở lời: "Thật ra lúc nãy em có nói chuyện với đại diện của H&V"
"H&V? Sao nghe tên quen thế?" Từ Tuấn Vỹ khẽ cau mày cố nhớ, trong những công ty về game và phần mềm ứng dụng đều có những cái tên tương tự nhau, gần đây nhất anh đã liên hệ hợp tác với H&Q.
Sắc mặt Từ Tuấn Vỹ bỗng chuyển sang tăm tối, anh nghiêm mặt nhìn thẳng vào Mạc Nhiên Nhiên, giọng nói thể hiện rõ việc anh đang kiềm nén cơn tức giận: "Em nói H&V của ông ta?"
"Phải" Mạc Nhiên Nhiên cứng nhắc gật đầu, mắt không dám chớp hay rời khỏi ánh mắt Từ Tuấn Vỹ chờ đợi phản ứng từ anh.
Không ngoài dự đoán của Mạc Nhiên Nhiên, nhắc đến bố thì Từ Tuấn Vỹ đã đen mặt nổi nóng, tuy không lớn tiếng hay la mắng cô nhưng biểu cảm của anh cũng đủ cho biết anh cực kỳ không hài lòng.
Mạc Nhiên Nhiên đứng lên rời khỏi người Từ Tuấn Vỹ, anh cũng không hề có ý định níu kéo. Đứng bên cạnh anh, Mạc Nhiên Nhiên kiên nhẫn lay chuyển anh.
"Tuấn Vỹ..."
"Đừng nói gì nữa" Từ Tuấn Vỹ lạnh lùng ngắt ngang lời Mạc Nhiên Nhiên, đến mặt cô cũng không muốn tiếp tục nhìn đến: "Nếu như em muốn nói tốt cho ông ta thì không cần, anh thà cả đời thất bại còn hơn phải làm con chó theo đuôi ông ta"
"Tuấn Vỹ"
Mạc Nhiên Nhiên bất mãn lên tiếng, vẫn chưa kịp giải thích đầu đuôi sự việc thì Từ Tuấn Vỹ đã đập bàn phẫn nộ.
"Ngay chính em cũng cho rằng không có ông ta anh sẽ chẳng làm nên tích sự gì đúng không? Là em không muốn cùng anh chịu khổ hay em chưa từng nghĩ anh sẽ thành công?"
Mạc Nhiên Nhiên thẫn thờ nhìn Từ Tuấn Vỹ, trong lúc tức giận con người ta sẽ nói thẳng ra sự thật. Nụ cười trên môi Mạc Nhiên Nhiên trở nên chua xót, cô không ngờ bản thân mình trong suy nghĩ của anh lại tồi tệ đến mức đó.
"Tuấn Vỹ, em cảm thấy hai chúng ta đến tận giây phút này vẫn còn rất nhiều điều không thể hòa hợp, vậy thì chúng ta dừng lại thôi"
Nói rồi Mạc Nhiên Nhiên cất bước đi, những lời nói nhẹ nhàng để lại như những mảnh nhọn ghim sâu vào trái tim Từ Tuấn Vỹ. Anh ôm đầu gục xuống, mối hận bố bỏ rơi mẹ vẫn chưa một giây nguôi ngoai trong lòng anh, anh lại mang sự ích kỷ đó đổ lên người con gái anh yêu.
Những người bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Mạc Nhiên Nhiên ra về, tất cả đều có thể đoán được có chuyện xảy ra, lúc đến cô vô cùng vui vẻ, lúc về trở nên như vậy thì chắc chắn do Từ Tuấn Vỹ gây nên. Cả nhóm nhìn nhau, lặng lẽ lắc đầu e dè, chuyện liên quan đến Mạc Nhiên Nhiên xen vào chỉ khiến Từ Tuấn Vỹ ghi nhận.
"Từ Tuấn Vỹ khốn kiếp! Em nhất định giành lấy chị Nhiên!" Hân Như hùng hổ đấm tay lên bàn tuyên bố, lập tức ăn một cái đánh vào đầu từ Sách Mục.
"૮ɦếƭ cả đám bây giờ" Sách Mục nghiêm giọng cảnh cáo, không cho Hân Như cơ hội gây chuyện.
Mạc Nhiên Nhiên trở về nhà với mắt mũi lem nhem vì nước mắt, mẹ cô nhìn thấy không cần lên tiếng hỏi cũng đủ biết nguyên nhân từ đâu, bà âm thầm thở dài nhìn theo con gái lên lầu, xem như mất trắng một chàng rể.
Kể từ lúc về nhà, nhiều tiếng đồng hồ trôi qua Mạc Nhiên Nhiên vẫn nằm co ro trên giường không động đậy, trời bên ngoài càng lúc càng tối kéo theo bên trong căn phòng cũng tối om theo.
Mãi đến hơn mười giờ đêm Mạc Nhiên Nhiên mới ngồi dậy, lấy một chiếc áo khoác ra ngoài hít thở không khí, trong lòng cô nặng nề đến mức muốn hô hấp một cách bình thường cũng khó khăn.
Bên ngoài cổng, Từ Tuấn Vỹ vừa xuống xe đã bắt gặp Mạc Nhiên Nhiên đi từ nhà ra, nhưng cô lại như kẻ mất hồn không để ý đến xung quanh, cứ bước đi về phía trước vô định hướng.
Từ Tuấn Vỹ lo lắng đi theo phía sau, Mạc Nhiên Nhiên vào cửa hàng tiện lợi lấy một chai nước, đến kệ lấy một ly mỳ. Sau khi tính tiền Mạc Nhiên Nhiên đến bàn trong cửa hàng ngồi, nhìn ra bên ngoài không hề động đến đồ ăn vừa mới mua.
Qua một lúc lâu sau, Mạc Nhiên Nhiên đưa tay sờ túi lấy điện thoại ra mở lên, Từ Tuấn Vỹ trong lòng lung lay chờ đợi cuộc gọi từ cô, cũng giống như lần trước mong cô sẽ chủ động tìm đến anh hóa giải.
Khoảng cách của cả hai rất gần, Từ Tuấn Vỹ nghe được tiếng chuông chờ trong điện thoại của Mạc Nhiên Nhiên, điện thoại trong tay anh đang cầm im lặng, cô vốn không hề gọi cho anh.
Ngay khi đầu dây bên kia bắt máy, Mạc Nhiên Nhiên mới cất giọng yếu ớt nói: "Anh Vũ Hàn"