Sói Cạnh Nhà - Chương 22

Tác giả: Erly

"Từ... Tuấn... Vỹ..." Mạc Nhiên Nhiên gắt ngủ cằn nhằn tên lưu manh mới sáng ra đã lật úp cô giải phóng năng lượng dư thừa của anh.
Qua một lúc, Mạc Nhiên Nhiên mơ màng tỉnh, vội vàng bật dậy kiểm tra đồng hồ đã tám giờ, cô phóng như bay xuống giường vào toilet, lúc chân chạm mặt sàn không có sức thêm trọng lực cơ thể dồn khiến cô ngã khuỵu luôn ra sàn. Mạc Nhiên Nhiên giận dữ thầm rủa Từ Tuấn Vỹ trong bụng, anh lúc nào cũng cho mình là nạn nhân, tàn cuộc vui người lãnh hậu quả lại là cô.
Chật vật mãi mới sửa soạn xong xuôi, Mạc Nhiên Nhiên chạy xuống nhà ăn vội vài miếng bánh mì mềm rồi đón taxi đến công ty.
Đến giờ nghỉ trưa Mạc Nhiên Nhiên gục đầu xuống bàn nằm ngủ, cả buổi sáng của cô tưởng chừng đã không gồng nổi.
Điện thoại Mạc Nhiên Nhiên luôn bật chế độ im lặng trong giờ làm để trên chồng tại liệu, do ngủ quên mà không hay biết Từ Tuấn Vỹ gọi điện đến.
"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên"
Vai Mạc Nhiên Nhiên bị lay liên tục, cô mắt nhắm mắt mở ngẩng đầu nhìn đồng nghiệp đang gọi.
"Có người tìm em dưới quầy lễ tân"
Mạc Nhiên Nhiên dần tỉnh táo đôi chút, dường như đoán ra được là ai, sau khi nói lời cảm ơn với đồng nghiệp, cô tìm điện thoại mở lên phát hiện có đến hơn mười cuộc gọi nhỡ của Từ Tuấn Vỹ. Mạc Nhiên Nhiên đứng dậy đi xuống dưới sảnh, bước chân lảo đảo không vững như người bị bệnh.
Bước xuống thang cuốn, Mạc Nhiên Nhiên từ xa đã phát hiện ra Từ Tuấn Vỹ đứng chờ ở khu vực dành cho khách, đến gần liền thấy anh mặt nặng mày nhẹ cau có.
"Anh gọi cho em bao nhiêu cuộc sao không bắt máy?"
"Em ngủ quên" Giọng Mạc Nhiên Nhiên ỉu xìu, không có tâm trạng tranh chấp ai đúng ai sai với anh.
Dáng vẻ Mạc Nhiên Nhiên bơ phờ thiếu sức sống, Từ Tuấn Vỹ vừa bước đến định ôm lấy thì cô đã nhanh hơn đẩy anh ra, nghiêm trọng thì thầm: "Anh làm gì vậy? Nhỡ có người thấy rồi nói cho bố em biết thì sao?"
Không nói lời nào nữa Từ Tuấn Vỹ quay lưng bỏ đi, Mạc Nhiên Nhiên hoang mang đến tỉnh ngủ vội đuổi theo sau anh ra ngoài.
Từ Tuấn Vỹ lên xe đậu trong chổ đổ xe phía trước công ty, Mạc Nhiên Nhiên cũng lên xe, khó hiểu vì thái độ của anh vừa rồi: "Anh... sao bỗng nhiên lại giận chứ?"
Ánh mắt Từ Tuấn Vỹ nhìn thẳng phía trước, sắc mặt vô cùng khó coi, cáu gắt thẳng thắn chỉ trích Mạc Nhiên Nhiên: "Anh là bạn trai em, anh quan tâm ở nơi công cộng em sợ bị phát hiện, nếu em sợ người khác biết vậy từ đầu cứ ℓàм тìин nhân lén lút là được rồi"
Mạc Nhiên Nhiên hoàn toàn bất lực trước lý lẽ của Từ Tuấn Vỹ, lý do cô đã từng nói rất rõ nhưng anh vẫn không chịu hiểu cho cô.
"Tùy anh"
Nói rồi Mạc Nhiên Nhiên đẩy cửa xuống xe, trong lòng một mảng băng giá chẳng cách nào sưởi ấm được. Ngay cả Từ Tuấn Vỹ cũng chẳng hề đuổi theo cô, xem ra khi người ta đã có thứ mình muốn trong tay dễ dàng thì thứ đó liền trở nên vô dụng.
Cả một buổi chiều của Mạc Nhiên Nhiên vùi đầu trong dự án quảng cáo mới, đến lúc có thời gian nghỉ ngơi đã qua bảy giờ tối, kiểm tra điện thoại cũng không có bất kỳ cuộc gọi nào từ Từ Tuấn Vỹ. Mạc Nhiên Nhiên biết những gì cô đang làm là hành động ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân, nhưng anh còn đang cực khổ lập nghiệp, nếu bị mẹ cô lấy hôn nhân ra làm áp lực thì anh chắc chắn sẽ bế tắc.
Nghĩ đến việc Từ Tuấn Vỹ ngày đêm giam mình trong đống công việc chồng chất, Mạc Nhiên Nhiên không thể cầm lòng, cũng chẳng thể nào tiếp tục giận anh. Tất cả chỉ vì trong lúc cả hai đều mệt mỏi nên mới dẫn ra cuộc cãi vã, vốn chẳng đáng để làm như vậy.
Suy nghĩ thông suốt, Mạc Nhiên Nhiên quyết định sang chổ Từ Tuấn Vỹ tìm anh, trên đường đi còn cố tình mua thêm một ít đồ ăn nhẹ cho mọi người.
Đến nơi Mạc Nhiên Nhiên phát hiện bên trong đang họp, không khí mang cảm giác rất căng thẳng. Cô nép người sau ngăn vách lắng nghe cẩn thận, dự án mà Từ Tuấn Vỹ và cả nhóm ấp ủ làm việc cật lực suốt hai năm bị từ chối phũ phàng, ngay cả một cái liếc mắt đến dự án cũng không có.
Mạc Nhiên Nhiên không trách Từ Tuấn Vỹ nổi giận vào lúc trưa, ngược lại cô còn tự trách bản thân mình, hẳn là lúc đó tâm trạng anh đang rất tồi tệ cần cô an ủi, nhưng cô lại vô tình khiến anh càng thêm tổn thương.
Mạc Nhiên Nhiên ước bản thân cô có thể tài giỏi hơn để giúp anh, đáng tiếc cô chỉ là một người bình thường, bố cô cũng chỉ là phó giám đốc nhân sự, việc hợp tác của công ty bố cô và cô không có phận sự.
Muốn chạm đến thành công phải nếm trải cảm giác thất bại, Mạc Nhiên Nhiên hiểu rõ chuyện đó nhưng lòng lại đau như cắt khi nhìn thấy Từ Tuấn Vỹ trải qua điều đấy.
Ngay khi nghe bên trong tan họp, Mạc Nhiên Nhiên nhanh chóng thu về dáng vẻ bình thản, gạt đi nước mắt lăn dài trên mặt, nặn ra một nụ cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc Mạc Nhiên Nhiên định vào thì mọi người ra về, chạm mặt cô ai cũng trở nên dè dặt, ngay cả Hân Như luôn nhiệt tình cũng trở nên ảo não.
Từ Tuấn Vỹ rời khỏi sau cùng, đối diện với Mạc Nhiên Nhiên anh không còn giữ vẻ tức giận như lúc trưa, thản nhiên bước đến ôm vai cô bước đi: "Chúng ta đi ăn"
Đến một quán nhỏ cạnh bờ sông, cả nhóm uống bia từ chai này đến chai khác, miệng gượng cười đến lúc say rồi lại khóc lóc không nguôi.
Từ Tuấn Vỹ ngồi bên cạnh Mạc Nhiên Nhiên từ đầu đến cuối không nói lời nào, ánh mắt luôn dừng ở một điểm không động. Ngay giây phút ấy, Mạc Nhiên Nhiên đã hạ quyết tâm đứng lên cùng anh chống chọi lại với khó khăn mà anh và những thành viên khác đang phải đối đầu.
Mãi đến khi đêm muộn ai cũng say bí tỉ chèo kéo nhau gọi taxi trở về. Mạc Nhiên Nhiên không biết lái xe nên cũng chỉ có thể gọi xe đưa Từ Tuấn Vỹ đã say đến ngủ gục về.
Về đến nhà, mẹ Từ Tuấn Vỹ phụ Mạc Nhiên Nhiên đưa anh lên lầu. Đặt Từ Tuấn Vỹ lên giường, anh bỗng nhiên kéo Mạc Nhiên Nhiên nằm xuống trở người hôn lên môi cô ngay trước mặt mẹ anh.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mẹ Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên vội đẩy anh ra nhưng ngay lập tức bị anh khóa chặt hai tay cô nhấn xuống đệm trên đỉnh đầu.
"Hai đứa... hai đứa... cứ tự nhiên" Mẹ Từ Tuấn Vỹ bối rối lẫn xấu hổ vội vàng che mặt chạy ra ngoài đóng cửa lại.
Thoát được khỏi nụ hôn cấu xé của Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên thở hồng hộc phản kháng kẻ đang mất kiểm soát sờ soạng người cô.
"Từ Tuấn Vỹ!!!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc