Mạc Nhiên Nhiên sững sờ trước câu nói không biết xấu hổ của Từ Tuấn Vỹ, cô nổi giận đánh vào người anh, không ngừng mắng chửi: "Lưu manh, biến thái, đê tiện, vô sỉ,..."
Từ Tuấn Vỹ bình thản giữ tay Mạc Nhiên Nhiên không để cô tiếp tục động thủ, dáng vẻ anh không còn cách nào khác, thật lòng muốn xoa dịu cơn giận của cô.
"Nếu em không thích thì anh sẽ nhường em nằm trên"
"Từ Tuấn Vỹ!!!"
Mẹ Mạc Nhiên Nhiên bất ngờ mở cửa, sau tiếng hét của con gái bà là cảnh tượng Mạc Nhiên Nhiên đè Từ Tuấn Vỹ trên giường ra tay đánh anh liên tục với trạng thái giận dữ. Bà khổ tâm lên tiếng can ngăn cảnh hỗn loạn trước mắt.
"Hai đứa... đều có bạn trai bạn gái hết rồi sao suốt ngày kéo nhau lên giường đánh lộn thế kia?"
Mạc Nhiên Nhiên vẫn không chịu dừng tay, bao nhiêu bực tức dồn nén về Từ Tuấn Vỹ liền trút lên người anh hết một lần.
Mẹ Mạc Nhiên Nhiên không can được, bà thở dài lắc đầu quay người ra ngoài đóng cửa. Trong thâm tâm bà kể từ lúc biết Mạc Nhiên Nhiên có bạn trai luôn không yên, trước đây cô và Từ Tuấn Vỹ còn là những đứa trẻ đùa vui không sao, nhưng cả hai đã lớn đùa giỡn như vậy có chút không nên.
Nói thẳng ra sẽ khiến Mạc Nhiên Nhiên và Từ Tuấn Vỹ trở nên ngại ngùng, mẹ cô chỉ còn cách tìm cơ hội từ từ khuyên bảo để cả hai giữ khoảng cách nam nữ cần có.
Ngay khi mẹ Mạc Nhiên Nhiên rời đi, Từ Tuấn Vỹ bất ngờ trở người khóa hai tay cô nhấn xuống đệm trên đỉnh đầu giữ chặt. Mặc cho Mạc Nhiên Nhiên vùng vẫy phản kháng, Từ Tuấn Vỹ ung dung Ϧóþ cằm cô, công khai chiếm lấy đôi môi hồng hào không mang hóa chất.
Nụ hôn của Từ Tuấn Vỹ như một liều thuốc mê chiếm lĩnh lấy lý trí Mạc Nhiên Nhiên, không còn sự chống đối từ cơ thể nằm bên dưới, thay vào đó là sự phối hợp nhập tâm.
Mười giờ đêm, Từ Tuấn Vỹ cởi trần ngồi ở cuối giường thư thả ăn đồ ăn mua cho Mạc Nhiên Nhiên, thỉnh thoảng xoay đầu nhìn cô gái đáng thương bị anh làm cho khuất phục bất động một chổ. Nếu Từ Tuấn Vỹ đánh thức Mạc Nhiên Nhiên dậy, cô sẽ không tức giận mà sẽ nổi điên lóc thịt anh, tuy tính tình của cô sau khi "đánh nhau" không tốt nhưng trước và trong thời gian đó thì lại rất tốt.
Buổi sáng Mạc Nhiên Nhiên thức giấc trong cảm giác nhức mỏi, xuống nhà đã bắt gặp Từ Tuấn Vỹ ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bàn ăn. Chạm mắt nhau Từ Tuấn Vỹ còn nhếch môi khiêu khích, nếu tâm lý Mạc Nhiên Nhiên không vững đã nhào đến đánh anh một trận.
Sau bữa sáng Từ Tuấn Vỹ đưa Mạc Nhiên Nhiên ra ngoài, điểm đến tại một tòa cao ốc hai mươi lăm tầng nằm cạnh dòng sông lớn nhất thành phố, cách nhà hơn ba mươi phút đi xe.
Lên tầng hai mươi hai, Từ Tuấn Vỹ đưa Mạc Nhiên Nhiên đi xem cảnh quan tại khu vực riêng của tầng, sẵn tiện cho cô biết dự định của anh.
"Anh đã thuê chổ này một năm, từ ngày mai sẽ bắt đầu sửa sang để đi vào hoạt động"
"Thật sao?" Mạc Nhiên Nhiên ngạc nhiên lẫn vui mừng, sâu trong lòng vẫn không thể quên được nỗi lo lắng: "Nhưng chỉ có sáu người, tự sắp xếp chắc chắn sẽ rất mất thời gian, thuê người thì tốn kém, anh định làm thế nào?"
Nơi thuê làm văn phòng chỉ là một chiếc hộp rỗng phóng to, không có nội thất hay bất cứ thứ gì, tất cả phải đều tự trang bị, từ việc trang trí lắp đặt đến dọn dẹp.
Công ty của Từ Tuấn Vỹ thành lập chế tác game, mỗi bộ máy vi tính chuyên môn có giá thành không hề rẻ, chưa kể đến là những máy móc bàn ghế chuyên dụng.
Từ lúc quyết định lập công ty, Từ Tuấn Vỹ đã thức trắng suốt nhiều đêm tính toán mọi thứ, anh biết rõ cái giá phải trả để đạt được thành công không hề dễ dàng.
Đứng bên cạnh cửa sổ sát sàn nhà nhìn ra thành phố bên ngoài, Từ Tuấn Vỹ trầm ngâm: "Dù sao cũng là giai đoạn đầu, phải tiết kiệm phòng hờ sau này"
Mạc Nhiên Nhiên bước đến chổ Từ Tuấn Vỹ đứng đối diện với anh, không thể tiếp tục giấu quyết định của mình: "Ngày mai thứ hai em cũng sẽ bắt đầu đến công ty bố làm việc, nên anh cứ lo cho công ty, em sẽ lo cho anh"
"Bao nuôi anh sao?" Từ Tuấn Vỹ mỉm cười, gác tay lên vai Mạc Nhiên Nhiên ôm gáy cô, nghiêm túc nói: "Anh không sợ thất bại, cũng chẳng sợ ૮ɦếƭ đói, anh chỉ sợ không thể lo cho em và mẹ anh chu toàn nhất"
Ở bên cạnh nhau sáu năm, Mạc Nhiên Nhiên biết rõ đối với Từ Tuấn Vỹ điều gì là quan trọng nhất với anh, kể cả khi cả hai chỉ là hai người bạn bình thường, anh vẫn luôn xem trọng cô ngang với mẹ anh.
"Còn em chỉ sợ... anh giàu đổi bạn, sang đổi vợ"
Từ Tuấn Vỹ cười hiểu ý, ôm chầm Mạc Nhiên Nhiên một cách trân trọng, khẽ đặt lên tóc cô một nụ hôn dịu dàng, thủ thỉ nói: "Nếu một ngày anh thay lòng, em cứ trực tiếp trói anh lại ngày ngày mà ૮ưỡɳɠ ɓứ૮"
Mạc Nhiên Nhiên hít sâu giữ bình tĩnh, vẫn không nhịn được mà đánh vào ௱ôЛƓ anh mắng: "Anh có thể để em cảm động quá năm phút không?"
"Tối qua em cảm động chưa đủ sao?" Từ Tuấn Vỹ buông Mạc Nhiên Nhiên ra, giữ chặt hai vai cô: "Hay vẫn còn uất ức vì chưa được nằm trên?"
"Từ Tuấn Vỹ!!!"
"Anh đùa thôi mà" Từ Tuấn Vỹ vội vàng xuống nước trước khi Mạc Nhiên Nhiên thật sự nổi giận, anh khoác vai cô đi về hướng cửa chính: "Chúng ta đi đặt mua đồ cho công ty, hôm nay em làm bà chủ"
"Vậy thì còn nghe được" Mạc Nhiên Nhiên tâm tình trở nên phấn khích, trên gương mặt hiện lên tia sáng sau cơn bão giận.