Chín giờ tối Mạc Nhiên Nhiên ở trong phòng, Từ Tuấn Vỹ trèo ban công qua phòng cô lấy lại balo. Trời đã muộn, anh lại ăn mặc như sắp đi đâu đó, Mạc Nhiên Nhiên không muốn cũng buộc miệng hỏi: “Cậu lại ra ngoài à?”
“Ừ, sao vậy?” Từ Tuấn Vỹ gật đầu thừa nhận.
“Rốt cuộc cậu làm gì mà tối nào cũng ra ngoài đến hơn nửa đêm mới về?”
“Không có gì” Từ Tuấn Vỹ lấy đồ xong liền trở ra ban công về phòng.
Mười lần hỏi đến vấn đề này Từ Tuấn Vỹ đều không trực tiếp trả lời, ở ngoài đường vào đêm muộn, không đi tụ tập ăn chơi thì cũng đi trộm chó, nghĩ đến Mạc Nhiên Nhiên càng bực tức trong lòng khi không biết được sự thật.
Qua mười giờ tối, Mạc Nhiên Nhiên vừa định đi ngủ để sáng mai đi học thì Hạ Linh bỗng gửi tin nhắn đến kèm theo một đoạn clip ngắn “Cậu ấy chẳng phải Tuấn Vỹ sao? Mình đang ở bar H”
Trong đoạn clip Hạ Linh quay được là cảnh ồn ào náo nhiệt trong quán bar, Từ Tuấn Vỹ đứng trên sân khấu chơi nhạc, cúc áo sơ mi được mở để lộ lấp ló cả bờ иgự¢, dù ánh sáng không đủ để nhìn rõ lại quay từ phía xa nhưng nhìn sơ qua Mạc Nhiên Nhiên vẫn dễ dàng nhận ra là anh. Điều khiến Mạc Nhiên Nhiên đau đớn nhất chính là cô gái thường đi cùng Từ Tuấn Vỹ lại đứng anh ở đó, trang điểm đậm lại ăn mặc ѕєχy, thử hỏi có người con trai nào không bị kích thích?
Đầu óc Mạc Nhiên Nhiên trống rỗng, cô không nghĩ ngợi đã vội vàng xuống giường thay đồ gọi taxi đến ngay địa điểm Hạ Linh đưa. Đến trước cửa quán bar, Mạc Nhiên Nhiên gọi điện cho Hạ Linh để dẫn cô vào trong.
Hai phút sau khi kết thúc cuộc gọi, Hạ Linh từ trong chạy ra chổ Mạc Nhiên Nhiên đứng chờ bên ngoài, gấp gáp báo cho cô biết: “Nhanh lên, màn biểu diễn của bọn họ sắp kết thúc rồi”
Mạc Nhiên Nhiên theo Hạ Linh đi vào trong, tiếng nhạc xập xình cùng không gian mờ ảo lắc lư khiến cô chao đảo, bước đi không vững vô hồn bị Hạ Linh chen vào dòng người nồng nặc mùi nước hoa và rượu mạnh.
Đến một nơi nhìn rõ người trên sân khấu, Mạc Nhiên Nhiên vẫn không tin nổi Từ Tuấn Vỹ mà cô biết lại là một kẻ mang dáng vẻ ăn chơi xa cách kia. Trái tim cô vỡ vụn từng mảnh rỉ máu, đó không phải là Từ Tuấn Vỹ mà cô biết, đó không phải là người con trai luôn biết chừng mực mà cô từng rất thích.
Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, ánh đèn sân khấu chiếu vào Từ Tuấn Vỹ, nụ cười vui vẻ của anh lập tức tắt đi khi nhìn thấy Mạc Nhiên Nhiên giữa những người đang phấn khích dưới kia. Anh đã sớm chuẩn bị tinh thần ngày Mạc Nhiên Nhiên phát hiện anh trong bộ dạng thế này, đối diện trực tiếp rồi anh lại không thể bình tĩnh như anh từng nghĩ.
Mạc Nhiên Nhiên xoay người bỏ đi, trên gương mặt thất vọng kia hiện lên nụ cười nhạt cay đắng, hòa lẫn trong dòng người đang đắm chìm với âm nhạc mất hút khỏi tầm mắt anh.
Suốt quãng đường ngồi taxi về nhà, Mạc Nhiên Nhiên khóc nấc từng cơn lớn, trông cô thảm thương đến mức bác tài xế phía trước cũng phải chú ý, ông còn tốt bụng lấy cả khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt.
Những gì Mạc Nhiên Nhiên biết về Từ Tuấn Vỹ không giống như những gì cô vừa nhìn thấy. Cho dù lần đầu gặp gỡ anh là một kẻ bất cần nổi loạn nhưng chưa bao giờ chạm đến những thứ cám dỗ kia, càng chưa từng để một cô gái nào có cơ hội ở bên anh. Mạc Nhiên Nhiên quên mất, quên anh đã không giống như ngày xưa, không còn là chàng nam sinh luôn ở bên cạnh tìm trò trêu chọc để cô vui vẻ, không còn là anh hùng luôn âm thầm ở phía sau bảo vệ cô, anh đã hoàn toàn thay đổi.
Trở về nhà, Mạc Nhiên Nhiên vào phòng nằm dài trên giường, trong không gian đen tối im lặng chỉ còn một mình cô, cô chẳng rõ vì lý do gì bản thân lại không buông tay ngay khi biết Từ Tuấn Vỹ không còn là anh, tình cảm anh vốn đã thay đổi, chỉ còn mỗi cô luyến tiếc chẳng dám từ bỏ. Niềm tin và hy vọng của Mạc Nhiên Nhiên đã không còn kể từ giây phút nhìn thấy anh ở bar, cô không thể tiếp tục lừa dối bản thân rằng tất cả những việc đang diễn ra chỉ là do cô nghĩ nhiều.
Điện thoại trong túi quần Mạc Nhiên Nhiên rung lên từng hồi dài, cô lấy ra xem, vừa nhìn thấy hai chữ Tuấn Vỹ đang gọi đến cô liền tắt nguồn ném sang một bên. Vài phút sau, cửa ban công phòng cô như bị đập, giọng nói của Từ Tuấn Vỹ loáng thoáng gọi, tinh thần Mạc Nhiên Nhiên đã không còn tỉnh táo, bên tai cũng chẳng thể nghe lọt một chữ nào.
Buổi sáng xuống nhà nhìn thấy Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên trước mặt người lớn vẫn tỏ ra bình thản, riêng đôi mắt sưng lên vì khóc suốt đêm qua là không giấu được, càng không thể qua mắt nổi mẹ cô, bà nhìn thấy liền lên tiếng mắng.
“Lại đọc truyện rồi phải không? Cười một mình khóc một mình, trông con có khác gì bị tự kỷ không?!”
Mạc Nhiên Nhiên không đáp, vừa ăn vừa lục tìm điện thoại bật nguồn. Ngay khi mở máy, thông báo cuộc gọi nhỡ gửi đến liên tục, cô chán ghét xóa hết thông báo rồi cất vào lại balo.
Ăn chỉ được một nửa so với thường ngày, Mạc Nhiên Nhiên đứng lên thu dọn chuẩn bị đi đến trường trước. Từ Tuấn Vỹ cũng rời bàn ăn theo ngay sau cô, ra đến cổng liền nắm tay cô giữ lại.
“Nhiên Nhiên”
Mạc Nhiên Nhiên bất mãn nhìn anh, lạnh lùng nói: “Buông tay!”
“Cậu nghe mình giải thích đã”
“Tôi không rảnh” Mạc Nhiên Nhiên thẳng thừng từ chối, hất mạnh cánh tay đang bị Từ Tuấn Vỹ giữ lấy: “Tôi hết lần này đến lần khác mong chờ một câu trả lời thật lòng từ cậu, giờ tôi đều đã biết, cậu giải thích thì còn ý nghĩa gì nữa? Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện của cậu, cậu muốn sống thế nào thì cậu sống, không liên quan đến tôi”
Mạc Nhiên Nhiên quay lưng bỏ đi, Từ Tuấn Vỹ thở dài chán nản nhìn theo bóng dáng tức giận của cô. Nếu anh nói cuộc sống trưởng thành ép anh phải đi vào con đường này, có lẽ cô cũng chẳng tin.