Mong Nhớ Trong một buổi thượng triều sau một thời gian mà Tuấn Phong ra khỏi hoàng cung, nay sức khỏe của anh cũng đã ổn định và cánh tay đã dần lành lặn vết thương. Anh cũng quay trở về là một vị Hoàng đế thường ngày, phê chuẩn tấu chương và suy nghĩ về cách đuổi bọn người phương bắc kia ra khỏi Triệu quốc, bọn chúng xem mạng người của Triệu qua quá rẽ mạc mà xem trời bằng vun.
- Bọn người phương bắc lấy cớ giao thương mà dò thám Triệu quốc ta, các khanh có ý thế nào về chuyện này? - Tuấn Phong hỏi các quan trong triều.
Phía dưới mọi người nhìn nhau, xì xào một chút thì Tể tướng liền bước ra khỏi vị trí của mình, ông ta chính là em trai của Hoàng thái hậu, con người cực kì nham hiểm.
- Thưa Hoàng thượng, Triệu quốc và đất nước phương bắc từ khi Thiên hoàng còn tại vị đã đặt ra giao thương để hai nước mua bán cùng có lợi… thần thiết nghĩ kẻ náo tấu lên Hoàng thượng bọn họ qua Triệu quốc dò thám chính là có ý đồ muốn phá hỏng mối quan hệ kia để hai nước hiềm khích.
Không cùng ý kiến với Tể tướng, Tuấn Quốc là người đứng đầu đại nội thị vệ liền bước ra mà tấu:” Hoàng thượng, theo thần nghĩ chúng ta nên cắt đứt giao thương với bọn chúng, càng để bọn chúng tiến qua Triệu quốc càng tạo cơ hội cho bọn dò thám.
- Tứ vương gia, người có bằng chứng gì mà khẳng định bọn họ dò thám Triệu quốc, hiện tại cắt đứt giao thương chính là gây hiềm khích với họ… họ mang quân tiến vào Triệu gia, ngài có lãnh hậu quả hay không?
- Tể tướng, là vì có tấu chương nói rằng người phương bắc lợi dụng giao thương mà dò thám, ngài không lo cho an nguy của Triệu quốc ư?
- Tứ vương gia, chuyện này không thể nói khi không có bằng chứng cụ thể… binh lính của Triệu gia không thể thiệt mạng oan uổng vì những lời của người được.
- Đã là một quân nhân, hy sinh vì đất nước chính là niềm kiêu hãnh…
- Là người cầm đầu, phải biết làm thế nào giảm bớt sự thiệt hại mới là một vị tướng giỏi, tướng tốt.
Tuấn Phong biết rõ ràng Tuấn Quốc là muốn tốt cho Triệu quốc nhưng thiết nghĩ lời của Tể Tướng cũng không phải không đúng… chuyện lần này không phải muốn dứt là dứt chỉ sợ khiến dân chúng lầm thang, binh lính của Triệu quốc sẽ thiệt hại oan ức.
- Hai khanh đừng tranh cãi nữa. - Tuấn Phong lên tiếng can ngăn. - Trẫm thiết nghĩ lời của Tể tướng nói quả không sai, chúng ta không thể ngay lúc này gây hiềm khích với đất nước phương bắc kia.
- Hoàng thượng anh minh. - Tể tưởng nhếch cười nhìn Tuấn Quốc.
- Tứ vương, ta lệnh cho khanh giám sát biên cương… người phương bắc nào vào kinh thành cũng phải dò xét giấy phép và phải điều tra tận tường nguồn góc hàng hóa, chất lượng và cả nơi bọn họ buôn bán. - Tuấn Phong ra lệnh. - Còn Tể tướng, ta lệnh cho khanh trong vòng ba ngày điều tra cho trẫm bọn người phương bắc hiện đang ở Triệu Quốc ta thật sự có mưu đồ hay không? Bãi triều…
Tuấn Quốc hiện tại mới hiểu được vì sao Hoàng huynh của anh không lật tẩy Tể tướng vì ông ta ra sức bảo vệ bọn người phương bắc xấu xa kia… Quả nhiên là Hoàng huynh thánh minh, cho ông ta tự mình điều tra… nếu ông ta cố tình tấu sai sự thật chẳng phải sẽ dễ bề loại trừ con người xấu xa đó ư?
Sau khi bãi triều, Tuấn Quốc ra khỏi cung để đến đại phu mà hốt thuốc cho Tuấn Phong, vết thương kia trên người Tuấn Phong là khiến anh cảm thấy vô cùng ân hận, nếu lần đó anh cùng Đồng Lân dò thám thì Hoàng thượng đã không phải chịu nguy hiểm như vậy, Đồng Lân cũng không thể bỏ về huyện Thái Hòa khi chưa một lời cáo từ.
Kinh thành nhộn nhịp người mua kẻ bán, chỉ có Triệu Tuấn Quốc một mình đi trên con đường đông người qua lại là trong lòng tự cảm thấy cô đơn. Anh nhớ đến Đồng Lân, một tiểu cô nương giả nam trang mang trong người vô số sự bí ẩn mà anh không thể nhìn ra được… Chẳng lẽ với bao nhiều lâu bên cạnh, cô ấy không có một chút suy nghĩ lại bỏ đi không từ biệt… ngay cả Thanh Vân cũng khá hụt hững vì điều đó.
- Vị đại gia này, hôm nay lại đến thấy thuốc trị thương sao? - Vị đại phu nhận ra Tuấn Quốc vì khá nhiều lần anh đến chỉ hỏi mua một loại thuốc.
- Hôm nay cửa hiệu buôn bán tốt chứ? - Anh tùy ý hỏi.
- Tôi bán được nhiều nghĩa là thiên hạ đau bệnh nhiều, đây cũng không thể xem là việc tốt. - Vị đại phu vừa lấy thuốc vừa nói.
Tuấn Quốc khẽ cười, đúng là một đại phu có lòng… Chưa kịp đáp lời vị đại phu kia, từ phía sau anh đã có một giọng nữ nhi vội nói:” Đại phu, lấy cho ta Ngưu tất, hồng hoa, ô đầu, bán hạ, bạch phụ tử, địa liền, thương truật, đậu khấu thành một thang. Ta đang rất gấp, mau lấy cho ta trước.”
- Vị công tử này đến trước, vì vậy cô nương hãy đợi ta lấy thuốc cho cậu ấy trước. - Vị đại phu nói.
- Đại phu, ông cũng không phải không biết ta là người của ai… ta nói ông lấy cho ta trước, nếu không ta dẹp cửa tiệm của ông.
Vị đại phu có chút do dự nhìn Tuấn Quốc.
Tuấn Quốc có chút không hài lòng, vị cô nương này là người của phủ nào lại ăn nói không phép tắc với người lớn tuổi như vậy. Anh khẽ quay lưng lại mà hỏi:” Tại hạ xin mạn phép hỏi vậy cô nương đây là người của ai?”
- Nói ra sợ ngươi phải rung sợ?
- Nếu quả thật có thể làm tại hạ run sợ, tại hạ sẽ kính nhường cô nương lấy thuốc trước.
- Ta là người của phủ Tả Hữu Đô sát viện phó đô ngự sử, là thân cận của Trân Trân đại tiểu thư nếu ngươi biết điều hãy tránh ra để ta lấy thuốc.
Thì ra là cô gái Trân Trân tỷ võ chiêu thân lần đó… Lúc đầu gặp gỡ cứ ngỡ cô ta là người có ăn học nên thật biết suy nghĩ. Người đời nói câu chủ nào tớ nấy… xem ra anh đã nhìn sai người.
- Tiểu Loan, ngươi đã mua thuốc được chưa? - Giọng nói từ phía sau vọng vào.
- Tiểu thư… nô tỳ vẫn chưa mua được, là tại vì tên kia hắn ta không chịu nhường.
Trân Trân nhìn vào bên trong thấy một nam nhân đang quay đầu vào bên trong, trước nay khi nghe đến tên Trân Trân tiểu thư thì tất cả các thường dân trong kinh thành đều nhường cho cô mua trước… người đàn ông này thật không biết cô là ai ư?
- Tuấn Quốc…. - Ngọc Hân từ phía sau đã nhìn ra người trước mặt là Tuấn Quốc.
- Tiểu Hân, ngươi quen biết hắn ta ư? - Trân Trân khẽ hỏi.
- Tiểu thư… con người này không phải là người tiểu thư có thể đối phó. - Ngọc Hân lại đáp.
- Ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy, tiểu thư nhà ta là ai lại không thể đối phó với hắn… trong kinh thành này ai lại không biết Trân Trân tiểu thư tốt bụng và xinh đẹp. - Tiểu Loan lại nịnh nọt.
Trân Trân cũng không quan tâm đến lời của hai nô tỳ, cô bước vào bên trong cửa tiệm thuốc mà bước lại gần nam nhân đang đứng trước mặt. Không ngờ lại gặp phải nam nhân lần đó cứu cô trên võ đài, đúng là có duyên sẽ tái ngộ.
- Thì ra là huynh ư? - Trân Trân khẽ reo lên.
- Không ngờ lại chính là tiểu thư thật, thật thứ lỗi con người tôi sống nguyên tắc… tôi không thể nhường cho tiểu thư lấy thuốc trước. - Tuấn Quốc nói.
- Tôi… tôi không có ý đó… - Trân Trân hơi đỏ mặt. - Huynh bị thương ư? - Cô nhìn những loại thuốc mà đại phu đang gói cho Tuấn Quốc liền hỏi.
Tuấn Quốc không đáp, mang tiền gửi trả cho vị đại phu sau đó cầm những thang thuốc trên tay mà bỏ đi… không quan tâm đến cả Trân Trân và đám tỳ nữ kia đang nhìn anh.
- Công tử, chẳng phải lần trước có nói… nếu gặp lại sẽ cho tiểu nữ biết tên hay sao? - Trân Trân nhanh chóng đuổi theo.
- Tại hạ tên Tuấn Quốc. - Là một nam nhi, nói ra lời phải giữ lấy lời… Tuấn Quốc nhớ đến lời hứa liền đáp. - Tại hạ có việc gấp cần đi… cáo từ.
Đúng như cái tên mà khi nãy Tiểu Hân vừa gọi vị công tử này, Tiểu Hân có quen biết với công tử đó hay sao lại nói rằng công tử rất khó đối phó. Như vậy cũng tốt, Trân Trân là thích nam nhân khó đối phó như vậy, sẽ rất thú vị.
Ngọc Hân luôn quay mặt đi khi Tuấn Quốc đi ngang qua mình, là cô không muốn bị hắn ta phát hiện càng không muốn dính liếu tới con người xem thường người khác như hắn. Cô thiết nghĩ vị cô nương nào lỡ thích hắn ta, có lẽ khổ thân cả đời..
Trân Trân cho người hầu mang đồ quay về phủ trước hết, chỉ còn cô và Tiểu Hân đi cùng nhau trên đường phố đông người.
- Tiểu Hân, muội có quen biết với vị công tử đó ư?
- Dạ… Tiểu Hân…
- Chẳng phải khi nãy muội gọi tên công tử ấy sao, lại còn biết là loại người khó đối phó.
Lần này thì thật sự không biết phải làm thế nào, là một tỳ nữ làm sao có thể nói dối chủ nhân của mình được…
- Chẳng giấu gì muội, ta thích huynh ấy ngay từ lần đầu gặp mặt khi huynh ấy anh hùng cứu ta thoát khỏi tay của đấu sĩ phương bắc kia. - Trân trân thẹn thùng nói. - Ta không biết gì về huynh ấy cả, nhưng lại vô cùng thương nhớ và hy vọng sẽ có thể kết giao.
NGọc Hân từ khi vào phủ cảm thấy Trân Trân là một tiểu thư vô cùng đáng yêu và tốt bụng, tính cách lại rất ngây thơ. Cô ấy bị rung động bởi con người như Tuấn Quốc là một điều không tốt, chẳng phải con người hắn ta rất xem thường người khác và cọc cằn ra mặt.
- Tiểu thư, có lẽ là làm người thất vọng rồi. Tuấn Quốc hắn ta tật không hề hợp với người một chút nào cả. - Cô đáp.
- Không hợp ư... là không hợp ở điểm nào?
- Người vừa xinh đẹp vừa hiền lành như vậy, còn Tuấn Quốc hắn ta là một con người vô cùng xấu xa và xem thường người khác. Lại còn nói hắn ta rất thích ức Hi*p nữ nhi chẳng hề ra mặt nam nhân. Võ công cao cường cũng chỉ để đi đánh lừa những cô gái xinh đẹp ngã vào lòng hắn ta thôi, hắn ta là một con người vô cùng đam mê tửu sắc, thường xuyên lui tới các kỉ viện vui đùa cùng các cô nương. Vì vậy, tiểu thư đừng thích hắn ta nữa, không xứng đáng với người đâu. - Ngọc Hân hăng say nói xấu Tuấn Quốc cho thỏa thê.
- Vì sao ta nhìn thế nào, cũng không thấy huynh ấy như thế? - Trân Trân có đôi chút khó tin.
- Người đời thường nói, không thể nhỉn mặt mà đoán được con người… nhờ vào cái mã bề ngoài đó mà hắn ta đã lừa được những cô gái nhẹ dạ… - Ngọc Hân nói thêm.
Trân Trân có chút buồn bã… cẳng lẽ người mà cô hằng đêm nhớ nhung hy vọng gặp lại là một kẻ đam mê tửu sắc và xấu xa như lời Tiểu HÂn nói sao?
Đêm xuống khi mặt trời đã đi ngủ sau một ngày tỏa sáng, nhường chỗ cho những ánh sao đêm lung linh trên bầu trời cao. Ngọc Hân ngồi trên chiếc bàn đá trong phủ ngự sử ngắm nhìn các ngôi sao trên trời, cô nhớ Uy Phong và mọi người ở thế giới hiện đại… nhưng trong nỗi nhớ kia hình ảnh của người đang ông tay cầm thanh gươm và những giọt máu rơi xuống lại bất chợt xấu hiện. Vì sao lại là Tuấn Phong, người mà cô không thể đem lòng yêu thương…
Triệu Tuấn Phong đứng trong Hoàng cung mà nhìn ra bên ngoài bấu trời đầy những ánh sao lấp lánh kia, vết thương trên tay khẽ nhói đau khiến anh nhớ đến Đồng Lân… người đã cùng anh vượt qua nguy hiểm và là người đầu tiên không hề kiên dè trước mặt anh.
- Hoàng Thượng, người của thần vừa ở huyện Thái Hòa quay về… họ đã đón gia đình Đồng đại phu đến kinh thành. - Tiểu Lô Tử nói.
- Sắp xếp chỗ ở cho bốn người họ đi. - Tuấn Phong đáp.
- Hoàng thượng, người có nhầm lẫn gì không… là ba chứ ạ?
- Ba người ư? - Tuấn Phong quay đầu lại hỏi.
- Là Đồng đại phu, phu nhân ông ta và con trai là Đồng Long. - Tiểu Lộ Tử thắc mắc.
- Còn Đồng Lân, hắn ta đâu?
- Hoàng thượng, nô tài sẽ cho người đi tìm người tên Đồng Lân đó.
Triệu Tuấn Phong ra dấu cho Tiểu Lộ Tử lui ra, thật tâm thì anh cũng không biết mình đang làm gì… chỉ vì muốn được gặp lại Đồng Lân kia mà triệu cả gia đình họ Đồng đến kinh thành để lấy lí do trọng dụng Đồng Lập… không ngờ hắn ta lại không hề quay về huyện Thái Hòa. Trong lòng Tuấn Phong bỗng dưng có chút khó chịu, vì sao anh phải làm như thế này… tại sao lại có cảm giác mong nhớ tên nam nhân đáng ૮ɦếƭ đó…
- Phải rồi, bắt được hắn sẽ mang ra chém đầu. - Triệu Tuấn Phong tức giận mà khẽ nói.
Tiểu Lôi Tử cho người đi tìm Đồng Lân giống như mò kim đáy biển vì Đồng Lân hiện tại đang là Tiểu Hân suốt ngày đêm ở trong phủ ngự sử… chỉ khi nào tiểu thư Trân Trân ra ngoài thì cô mới bước ra khỏi phủ. Nhưng diện mạo nữ nhi hiện tại, khó ai nhìn ra cô là Đồng Lân chỉ trừ Hán Thành.
- Tiểu Hân, nhanh lên… Trân Trân tiểu thư đang tìm cô. - Tiểu Loan chạy vào phòng ngủ của Ngọc Hân mà đánh thức cô dậy.
- Tôi sẽ đến ngay. - Ngọc Hân nhanh chóng chỉnh chu lại trang phục mà chạy đến chổ Trân Trân… có chuyện gì sáng sớm đã cho gọi cô như vậy.
Khi Ngọc Hân đến phòng của Trân Trân thì mọi thứ đã bị ném vỡ khắp nơi trong lòng, bình trà vung tung tóe khắp nơi… bàn ghế bị gươm chém thành ra lăn khắp sàn… Chỉ nhìn thấy tiểu thư Trân Trân đôi mắt sưng to đang ngồi khóc rất lớn.
- Tiểu thư, có chuyện gì vậy? - Ngọc Hân nhanh chóng chạy đến.
- Tiểu Hân, cha ta ép ta phải lấy cái tên Trần Lập Xương đáng ૮ɦếƭ đó. - Trân Trân đau lòng mà nói. - Muội phải giúp ta…
- Tiểu thư, Tiểu Hân phải làm gì?
- Ta đã quyết định rồi, ta phải đi tìm Tuấn Quốc… ta có ૮ɦếƭ có mất hết danh dự của nữ nhi cũng phải thổ lộ tình cảm của ta với huynh ấy. Nếu như huynh ấy từ chối, ta cũng không hối hận… Tiểu Hân… nói cho ta biết ta phải tìm Tuấn Quốc đó nơi nào?
Ngọc Hân có chút bối rối, nhìn Trân Trân đang tuyệt vọng như vậy cô nào dám nói ra Tuấn Quốc là Tứ vương gia… chẳng phải khiến Trân Trân càng tuyệt vọng hơn ư. Nếu đã là tình cảm thuần khiết và trong sáng như vậy, không cần biết người đối diện là tốt hay xấu, không quan tâm đến người ngoài nói gì vẫn nhất nhất yêu thương… cô cũng không cò gì phải ngăn cản.
- Tiểu thư, thật sự Tiểu Hân cũng không biết rằng hắn ta ở đâu nhưng nếu tiểu thư cho phép Tiểu Hân giả nam trang ra ngoài tìm kiếm hắn ta về cho tiểu thư, Đồng Hân xin hứa sẽ cố gắng hết sức mình.
- Tiểu Hân, tất cả là nhờ vào muội… chỉ còn ba ngày nữa… cha ta đã quyết định ba ngày nữa ta và Trần Lập Xương kia phải thành thân… Sính lễ ông ấy cũng đã nhân rồi.
- Tiểu thư, Tiểu Hân sẽ nhanh chóng mang Tuấn Quốc kia về cho tiểu thư…
Ngọc Hân mặc trên người y phục nam nhân vừa bước ra khỏi phủ ngự sử liền gặp phải người của Tiểu Lô55555555 Tử. Đã rất nhiều ngày tìm kiếm trong mỏi mòn, cuối cùng cũng tìm được người… vì vậy bọn chúng không thể nào bỏ qua cơ hội này.
Trong Hoàng cung, Tuấn Phong đang đọc tấu chương thì Tiểu Lộ Tử nhanh chóng chạy vào mà khẽ nói nhỏ:” Hoàng thượng, đã tìm được người rồi.”
Tuấn Phong bất giác trong lòng có chút vui mừng nhanh chóng cho người mang vào…
- Vì sao lại ngất đi như vậy? - Anh nhìu máy hỏi Tiểu Lộ Tử.
- Hoàng thượng tha tội, tên nam nhân này tuy không có võ công nhưng lại hết rất to và không hề chịu khuất phục… Bên ngoài lại đông người, nên người của nô tài đã đánh cho hắn ngất đi… không có gì nguy hiểm.
Tuấn Phong đỡ Đồng Lân nằm xuống long sàn, sau đó ra lênh cho Tiểu Lộ Tử ra ngoài canh gác không cho bất cứ ai được phép vào tẩm cung.
Không hề động chạm gì đến Đồng Lân kia, anh chỉ ngồi đó mà ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia… vì sao gương mặt này lại khiến anh mong nhớ, thật không thể tin rằng một Hoàng thượng đầy sức mạnh và oai phong như anh lại có tình cảm với một nam nhân biến tính như hắn. Tuấn Phong vò đầu mình, bàn tay run lên mà từ từ đưa bàn tay đó về phía gương mặt của Đồng Lân… tuy nhiên chưa chạm phải, tự ý thức mà rụt tay về.
Ngọc Hân vừa ra khỏi phủ ngự sử thì bị rất đông những tên la mặt đi theo, cuối cùng là cô chẳng hiểu vì sao bị bắt mà hét toáng lên… cuối cùng bị ai đó đánh một nhát vào huyệt điểm mà ngất đi… Khi Ngọc Hân từ từ mở mắt, cô nhìn thấy Tuấn Phong đang ngồi bên cạnh mình… anh đang ra vẻ suy nghĩ điều gì đó… Ngọc Hân tưởng rằng đây là một giấc mơ, cô khẽ mỉm cười đưa bàn tay lên gương mặt Tuấn Phong mà nói:” Cuối cùng, cũng gặp lại huynh rồi.”
Tuấn Phong giật mình, nhanh chóng nhảy ra khỏi giường như gặp phải thú dữ… đôi mắt anh trừng lên nhìn cô…
- Ngươi… ngươi… dám động vào gương mặt ta. - Tuấn Phong đưa tay lên mặt mình.
Ngọc Hân cứ ngỡ mình đang trong cơn mơ… cô đang ở ngoài kinh thành, làm sao mà đang nằm trên giường của Tuấn Phong được… chắc chắn là đang mơ mà…
- Triệu Tuấn Phong, nói cho huynh biết… tôi sẽ khiến huynh yêu tôi. - Ngọc Hân đi tới, túm áo Tuấn Phong mà nói.
Tuấn Phong là lần đầu tiên gặp phải tình huống kinh hoàng này.
- Đồng Lân, ta sẽ chém đầu nhà ngươi. - Tuấn Phong rít lên.
- Sau huynh mở miệng ra là thích chém người ta vậy hả? - Ngọc Hân buông cổ áo Tuấn Phong ra, sau đó đưa bàn tay lên môi anh mà nói. - Nếu huynh muốn chém tôi, thì chém sớm một chút… nếu không, tôi sợ mình sẽ khiến huynh đau lòng.