CHUÔNG TANG
Lạc Chiêu Dực từ trước đến nay tùy hứng, khẩu thị tâm phi đã quen, giờ khắc này lại thản nhiên nói ra tiếng lòng, hắn cầm tay Mục Song Hàm, mi mắt rũ xuống, đến lúc ngẩng đầu lên, đã không nhìn ra bất luận dấu vết bi thương thống khổ gì nữa, tựa như bầu trời xanh sau cơn mưa, gột rửa tất cả bụi bặm, chỉ còn lại một mảnh sáng rỡ sạch sẽ.
Trong lòng Mục Song Hàm căng thẳng, không ngớt lo lắng, trên mặt lại không biến sắc, nghiêng đầu hỏi hắn: “May mắn? Nếu gặp được thi*p là dùng hết tất cả may mắn của chàng, vậy thi*p chẳng phải là tội không thể tha thứ?”
Lạc Chiêu Dực chỉ nhìn chằm chằm nàng, không nói lời nào.
Ngay sau đó nàng cười nói: “Điện hạ, thi*p dùng cả đời để bồi tội, chàng có ghét bỏ không?”
Lạc Chiêu Dực khẽ nhướn mày, chỉ hừ nhẹ một tiếng, lười nhác nửa nằm, trong nháy mắt trở lại như thời điểm bọn họ mới gặp gỡ, dung nhan hắn như vẽ, ngang ngược kiêu ngạo đương nhiên: “Thực ghét bỏ.”
“À, ” Mục Song Hàm bưng canh táo đỏ đưa cho hắn một lần nữa, “Vậy cũng không có biện pháp.”
“Là không có biện pháp, chờ ta tìm được tất cả khuyết điểm của nàng, kiếp sau sẽ nói cho nàng biết sửa thế nào.” Lạc Chiêu Dực giơ hai tay lên, cố ý lộ ra tất cả vết thương, rồi sau đó nhẹ nhàng che miệng vết thương bên иgự¢ trái, nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nàng, mặc dù cái gì cũng chưa nói, nhưng ngụ ý không cần nói cũng biết.
Mục Song Hàm liếc nhìn hắn một cái, vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng tự nhủ người này còn biết mượn thương thế giả bộ yếu đuối, lúc trước cũng không biết là ai khắp người bị thương còn lăn qua lăn lại!
Nàng cầm lấy muỗng, từng muỗng từng muỗng đút hắn, “Da mặt thực dày… Ai đáp ứng chàng kiếp sau?”
Lạc Chiêu Dực chỉ chỉ bụng nàng, thần bí cười cười, “Ta biết rõ nàng đồng ý, con nói cho ta biết.”
Tay Mục Song Hàm run lên: “…” Bao nhiêu vui buồn luân chuyển, điện hạ nhà nàng sẽ không phải bị kích thích điên rồi chứ?
Nhìn nàng một bộ dáng kinh hãi đến mức ngây ra, tâm tình Lạc Chiêu Dực chợt thoải mái lên, lệ khí uất khí cũng dần dần tiêu tán.
Mục Song Hàm chớp mắt nhìn, trong mắt xẹt qua ý cười ôn nhu, thời gian sẽ xóa mờ tất cả, về sau… Sẽ tốt hơn chứ?
Sau trận mưa to, trời đất tươi mát, trên lá cây từng giọt nước nhỏ xuống, tung tóe vào trong nước, tạo thành từng đợt gợn sóng.
Kinh thành phồn thịnh, trên đường phố mọi người lại bắt đầu tới lui.
Nhưng, âm thanh ồn ào náo động còn chưa vang lên, đã nghe tiếng chuông từ hoàng thành phát ra, từng tiếng càng vang rõ kéo dài hơn, nặng nề trang nghiêm, không ngừng bên tai, tất cả mọi người dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung… Bởi vì tiếng chuông này lúc bình thường tuyệt đối sẽ không gõ vang, một khi gõ vang, vậy đại biểu cho việc trong cung có người cực kỳ quan trọng qua đời.
Cơ hồ cùng thời khắc đó, quan lại trong triều, hoặc là hoàng thân quốc thích trong kinh thành đều vội vã để tang, khẩn cấp ra lệnh buộc gỡ bỏ tất cả đồ vật trang trí vui vẻ trong nhà, cùng với phu nhân mình vội vàng tiến vào cung.
Văn Đế và hoàng hậu bị ૮ɦếƭ cháy ở Phượng Nghi Cung, hài cốt không còn, trước điện, chỉ có thể hợp táng dựng bia chôn quần áo và di vật.
Lạc Chiêu Dực mặc một thân đồ tang, quỳ gối ở hàng đầu tiên, sau lưng tiếng khóc rung trời, chỉ có hắn bình tĩnh không ngờ.
Lạc Đình quỳ ở gần hắn nhất, thấp giọng nói: “Thương thế của đệ còn chưa tốt, nếu không thoải mái, không ngại mượn cớ trở về nghỉ ngơi đi… Phụ hoàng không yên lòng đệ nhất, những nghi thức bề ngoài này người sẽ không trách tội.”
“Không có việc gì, nhị ca, trong lòng ta hiểu rõ.” Lạc Chiêu Dực nhàn nhạt trả lời một câu.
Lạc Đình cũng không cần phải nhiều lời nữa, chỉ là thỉnh thoảng nhìn chằm chằm hắn.
“Điện hạ, thái hậu nương nương đến!” Đức Phúc đột nhiên chạy tới thông báo một tiếng.
Kể từ lúc Thục phi cùng Lạc Thương mưu phản, rồi đến Văn Đế và hoàng hậu gặp chuyện không may, thái hậu bị đả kích lớn, cơ hồ bệnh không dậy nổi, Lạc Chiêu Dực sợ bà lại có chuyện vạn nhất gì, an bài thái y túc trực ở tại Trường Thọ Cung, còn tưởng rằng thái hậu có thể không tới được, không ngờ lại mang cơ thể đang bệnh đến.
Trên mặt thái hậu mang thần sắc có bệnh, đôi mắt sưng đỏ, bộ dáng rất tiều tụy.
“Tổ mẫu…” Lạc Chiêu Dực đưa tay muốn đỡ bà, lại thấy hai mắt bà không có tiêu cự, dừng không đúng phương hướng hắn đang đứng, trong lòng cả kinh, vội vàng hỏi:”Mắt của ngài?”
Thái hậu thở dài, lắc đầu, ma ma bên cạnh nhỏ giọng trả lời: “Thái tử điện hạ, thái y nói thái hậu nương nương khóc quá nhiều, đến nỗi hai mắt mù…”
Trong lòng Lạc Chiêu Dực đau đớn, thái hậu nghe động tĩnh bắt lấy tay hắn, vỗ vỗ, giọng nói vô cùng chua xót bất lực: “Phụ hoàng con… Chính là quá khờ dại, nói thế nào hắn cũng không nghe, ai gia từng tuổi này, còn phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh… Tình ái vốn không bền vững, thông minh quá lại bị thông minh hại, Chiêu Chiêu, ai gia không cầu cái gì, chỉ trông mong các con chớ bước lên vết xe đổ của nó, phải sống thật tốt, được không?”
Tình ái vốn không bền vững.
Kỳ thật thái hậu hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Lạc Chiêu Dực nhìn Mục Song Hàm cách đó không xa một cái, thấp giọng nói: “Tổ mẫu yên tâm.”
Thái hậu nghe vậy, nước mắt lại rơi xuống, ma ma bên cạnh vội vàng khuyên can, đưa khăn lên, “Thái y nói, ngài còn khóc như vậy, đôi mắt sẽ không tốt lên được…”
Lạc Chiêu Dực đỡ thái hậu tiến lên, mọi người đều cúi người cung nghênh.
Mặc dù tang sự của Đế Hậu lễ nghi chu toàn, cũng không coi là giống trống khua chiên, trên danh nghĩa Lạc Chiêu Dực là thái tử, mà thực tế bá quan đã cùng nhau thượng tấu thỉnh hắn đăng cơ, dù sao lúc trước Lạc Thương mưu phản sóng gió chưa yên, đế hậu đều mất khiến lòng người bàng hoàng, rất nhiều việc chồng chất cũng chưa xử lý, bởi vì cái gọi là nước không thể một ngày không có vua.
Nhưng Lạc Chiêu Dực đang tự mình lo mọi tang sự, đưa quan hạ táng cũng đều tự mình làm, bác bỏ tất cả tấu chương, kiên trì chịu tang một tháng xong mới đăng cơ.
Duy nhất một chuyện làm cho thái hậu vui mừng chính là thái tử phi có thai, chỉ là đang lúc để tang đế hậu, hơn nữa mới vài tuần, cũng không công khai, chỉ có rất ít người biết được tin tức này.
Hơn một tháng nay, lúc Mục Song Hàm tỉnh lại, Lạc Chiêu Dực sớm đã ra cửa, buổi tối ngủ rồi hắn mới trở về, hai người cũng không có cơ hội trò chuyện gì, Mục Song Hàm đang trong thời gian mang thai, tâm tình lên xuống lớn, dùng dáng vẻ tươi cười sáng rỡ đối diện với Lạc Chiêu Dực, chờ hắn ra cửa lại có chút buồn bực không vui.
Bởi vì người nàng muốn gặp lại không gặp được, không muốn gặp lại một đống lớn, khoảng thời gian này, người đến Đông cung bái kiến càng lúc càng nhiều, cũng không phải đến vì thái tử, mà là nhắm đến thái tử phi nàng.
Có người có thể không gặp, có người lại không từ chối được.
Lúc Mục Song Hàm còn ở nhà không nổi danh, làm thái tử phi cũng rất khiêm tốn, không được bao lâu, không hiểu sao lại truyền ra danh tiếng hiền lương thục đức, thế nên ở trong lòng trong mắt một đám người, thái tử phi đại biểu cho dễ nói chuyện… Mục Song Hàm nghe Xuân Miên Liễu Nhứ nói đến đây cũng hết chỗ nói rồi.
Cũng không biết có phải nguyên nhân có thai hay không, càng thêm buồn bực, lại càng thêm không có tinh thần, ngày hôm đó cũng ngủ sớm hơn…
Màn đêm buông xuống, bầu trời lấp lánh vô số ánh sao, chiếu đến trong cung đèn đuốc sáng trưng, cung nhân qua lại lặng yên không một tiếng động.
Lạc Chiêu Dực vào cửa, Trần Trầm cầm theo đèn soi đường cho hắn, hắn cởi ngoại bào xuống, đưa cho Đức Phúc đón lấy, vừa đi vừa hỏi: “Thái tử phi đâu?”
“Hồi điện hạ, thái tử phi đã đi ngủ.”
Lạc Chiêu Dực nhìn canh giờ, nâng tay, người sau lưng dừng bước chân, hắn lại đi tới trước phòng, mở ra một kẽ hở, nhìn vào trong một lúc, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, đi tới thư phòng, “Thái tử phi gần đây mệt lắm không?”
Đức Phúc suy nghĩ một chút, lựa lời nói, hàm ý : “Mấy ngày gần đây rất nhiều người đến cầu kiến thái tử phi, thái tử phi không tiện từ chối, cho nên…”
Lạc Chiêu Dực hừ lạnh một tiếng, không chút lưu tình mắng lên: “Chuyện như vậy còn để thái tử phi phải tự mình bận tâm, nuôi các ngươi có ích lợi gì? Thái tử phi đơn thuần mềm lòng, các ngươi lại ngốc à? Ngay cả lấy cái cớ cũng không biết tìm?” Hắn vào thư phòng, đưa tay liền đập nát chén trà.
Trong nháy mắt Đức Phúc liền đổ mồ hôi lạnh ra… Gần đây thái tử điện hạ càng nóng nảy!
Kỳ thật mọi người cũng bất đắc dĩ, hiện thời thế cục phức tạp, thái tử thủ đoạn lôi đình, hỉ nộ vô thường, tâm tư khó dò thấu, một câu nói chính là quá khó trị, cho nên mọi người đành phải để phu nhân ra tay, tiếp theo đều hướng về phía thái tử phi, ngoài mặt thăm hỏi thỉnh an, trên thực tế là nói bóng gió thăm dò tin tức, thuận tiện tìm hiểu trước biểu lộ lòng trung thành.
Dù sao, vua nào triều thần nấy.
“Khước từ không được? Thái tử phi của cô, có cái gì là không thể khước từ ?” Lạc Chiêu Dực tiện tay ném mảnh vỡ chén trà, xoa xoa tay, lạnh nhạt nói: “Ngày mai thông báo, cứ nói thời gian này Đông cung không tiếp khách, có chuyện gì cứ viết trên tấu chương trình cho cô, đừng suốt ngày chỉ biết đem nữ nhân ra làm chim đầu đàn!”
Lạc Chiêu Dực lại nói vài cái tên, dặn dò nói: “Nếu mấy người này đến bái kiến thì không sao, ngươi cơ trí một chút, nghĩ chút chuyện lý thú, bảo họ cùng thái tử phi giải buồn cũng tốt…” Suy nghĩ một chút, Lạc Chiêu Dực lại nói: “Vậy đi, ngày mai đón Mục phu nhân đến Đông cung, nếu như thái tử phi nguyện ý, giữ Mục phu nhân ở lại cũng có thể…”
Hắn nói ra một đống chuyện về thái tử phi, Đức Phúc gật đầu liên tục, “Nô tài nhớ kỹ, điện hạ yên tâm.”
Lúc này Lạc Chiêu Dực mới ngồi xuống, đưa tay đè lên thái dương, lại vuốt vuốt mi tâm, đôi mắt rủ xuống, lộ ra quầng thâm, bộ dáng vô cùng mệt mỏi.
Đức Phúc ngẩng đầu nhìn một cái, có chút lo lắng, chịu tang hơn một tháng, thân hình thái tử điện hạ càng lộ vẻ đơn bạc gầy gò, cả người hiển nhiên mệt mỏi đến mức tận cùng, ngay cả hắn nhìn thấy cũng đau lòng… Hắn lặng lẽ nhìn về phía Trần Trầm, thấy Trần Trầm cũng cau mày, khẽ lắc đầu với hắn, ý là đã khuyên qua, không có tác dụng.
Đức Phúc thầm thở dài, vừa định tiến lên giúp Lạc Chiêu Dực xoa Ϧóþ bả vai, lại thấy hắn ngẩng đầu lên, che giấu mỏi mệt, đi ra ngoài.
“Điện hạ, lại muốn ra cửa sao?”
Lạc Chiêu Dực lắc đầu, giọng nói hòa hoãn rất nhiều, nhưng lại nhìn về phía phòng ngủ chính, lơ đãng nói: “Trong phòng quá khó chịu, cô… ra ngoài hóng gió.”
Khóe miệng Đức Phúc co rụt, nhìn thấy gió lạnh đem rèm cửa sổ cũng thổi lên, không khỏi cùng Trần Trầm liếc mắt nhìn nhau, đều bất đắc dĩ đến cực điểm – – vừa muốn nhìn thái tử phi, vừa không muốn đánh thức thái tử phi, chính mình mệt mỏi thành bộ dạng này trở về còn có cái đức hạnh rối rắm mạnh miệng này, điện hạ đúng là rất liều mạng!
Thái tử điện hạ đi hóng gió lại đi tới bên ngoài chính viện, kết quả này mọi người không ngoài ý muốn chút nào.
Chỉ là, lần này hắn nhịn không được, mở cửa đi vào.
Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, không tối tăm cho lắm, cước bộ Lạc Chiêu Dực nhẹ vô cùng, đi đến trước giường, thấy Mục Song Hàm đang nằm, tựa như ngủ cũng không ngon, trong mộng còn chau mày lại, thỉnh thoảng xoay đầu.
Lạc Chiêu Dực nhíu mày, vuốt ve mái tóc của nàng, động tác cực kỳ dịu dàng, một lần một lần, cho đến khi nàng an ổn lại, mới thở phào nhẹ nhõm, thu tay về.
Hắn đứng rất lâu, cũng nhìn nàng rất lâu, mới xoay người rời đi.
Nhưng hắn vừa mới xoay người, cánh tay chợt bị kéo lại, vừa quay đầu lại, Mục Song Hàm trợn tròn mắt, còn có chút mê man mờ mịt, dần dần, trong mắt lại tràn ra ngạc nhiên mừng rỡ.