CHUYỆN CŨ
Ngoài Phượng Nghi Cung, một đống người đang chờ, chưa được truyền cũng không dám đi vào, chỉ có thể mỏi mòn nhìn vào trong.
Gió thổi làm bay rèm, trầm hương thoang thoảng, lại che giấu không được hương vị thuốc đắng, trong điện, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có vài ánh mặt trời chiếu đến, xua đi một chút khói mờ.
Văn Đế nửa dựa vào ở trên giường, trên đầu lại thêm rất nhiều tóc trắng, trên tay ông siết chặt một phong thư, vẻ mặt có chút bi thương, ánh mắt vẩn ᴆục, mất đi tiêu cự.
Hồi lâu, ông nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Đình đứng ở bên giường, giống như là không xác định được, lại hỏi một lần nữa, “Chiêu Dực thật sự tự tay Gi*t lão Tam?”
“… Tam đệ mưu nghịch, lại bắt thái tử phi, thái tử… Cũng là bất đắc dĩ.” Lạc Đình châm chước trả lời: “Phụ hoàng, việc này…”
Văn Đế trừng to mắt, ngắt lời hắn, lẩm bẩm nhớ tới, “Thục phi hạ độc hại trẫm, lại ám sát thái tử, trẫm có thể tước bỏ phong hào của nàng, chuyện con thất thủ Gi*t nàng cũng có thể bỏ qua được, nhưng Chiêu Dực làm như thế… cho dù lão tam là bị trừng phạt đúng tội, cũng không nên do nó tự ra tay, đây là Gi*t huynh!”
Thục phi và Lạc Thương ૮ɦếƭ đối với Văn Đế là đả kích không nhỏ, một người cho dù không yêu nhưng cũng là nữ nhân nhiều năm ở cạnh ông, một người là nhi tử từ nhỏ đã ưu tú, bọn họ mưu nghịch, bọn họ đều ngóng trông ông ૮ɦếƭ… Văn Đế nói không nên lời cái loại cảm giác đó, lúc mới tỉnh lại đã thấy kinh ngạc tức giận đan xen, lúc này lại biết được thái tử Gi*t huynh… Thật sự là lòng như đao cắt, khó chịu vô cùng.
“Phụ hoàng, việc này không thể trách thái tử, Trần Trầm nói thái tử cũng bị trọng thương, nếu không hắn đã sớm chạy về cung …”
Trên thư Lạc Chiêu Dực chỉ viết đơn giản giải thích sự tình, cũng không đề cập chuyện chính mình bị thương, Văn Đế nghe được sững sờ, trong mắt có ánh nước lóe lên, ông từ từ nhắm mắt lại, hồi lâu thở dài nói: “Đều là lỗi của trẫm…”
Thở dài xong, Văn Đế lại che miệng ho kịch liệt, ho đến tê tâm liệt phế, lòng bàn tay có vết máu đỏ tươi chảy xuống, Lạc Đình vội vàng tiến lên, đưa khăn, “Phụ hoàng, lo giận thương thân, ngài vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe.”
Văn Đế lắc đầu, bắt lấy tay hắn, ngẩng đầu hỏi: “Lão nhị, còn nhớ rõ chuyện con đã đáp ứng trẫm không ?”
Nét mặt Lạc Đình khẽ đổi, nhớ tới Văn Đế ở ngự thư phòng bảo hắn thề độc, cổ họng hắn cảm thấy đắng chát, dừng một chút mới khàn giọng nói: “Nhi thần không dám quên.”
“Tốt, đứa bé ngoan, con đừng có lại làm cho trẫm thất vọng, ” Văn Đế nhẹ gật đầu, nằm trở về, vô lực khoát tay, “Đi xuống đi, sau khi thái tử trở lại, bảo nó đến gặp trẫm… Đợi chút, bảo nó cũng đừng vội, dưỡng thương tốt rồi nói sau.”
Lạc Đình đỡ ông nằm xong, vẻ mặt càng thêm phức tạp…Cho dù thái tử Gi*t huynh, Gi*t lão tam, phụ hoàng vẫn không trách tội, yêu mến lúc trước càng nhiều hơn, nghĩ đến ở trong lòng phụ hoàng, khó chịu thì khó chịu, nhưng mười Thục phi cũng không bằng một hoàng hậu, mười Lạc Thương cộng lại cũng không bằng một thái tử.
Các phi tần hoàng tử khác cũng giống vậy.
Tuy nói Lạc Đình sớm đã vượt qua cái tuổi khát vọng tình thương của cha, vẫn nhịn không được cảm khái, ai cũng nói hoàng đế coi trọng con trai lớn, cha mẹ thương con út, đến lượt Văn Đế lại là vế sau, yêu thương to lớn đến không có giới hạn.
Trong tay Văn Đế còn nắm lá thư kia, ông trợn tròn mắt nhìn nóc giường, lúc thì nghĩ tới Thục phi, lúc lại nghĩ tới Lạc Thương, một hồi lại nghĩ tới hoàng hậu ôm hài tử sâu kín nhìn mình…Cả đời này của ông, hai mươi năm trước tiêu dao phóng túng, nửa đời sau lại hiếm khi được khoái hoạt, gặp được hoàng hậu là kiếp số của ông, nhưng mà đến lúc này, ông vẫn không hối hận đã gặp gỡ bà.
Lạc Đình rời khỏi tẩm điện, đi một đoạn đường, lại gặp hoàng hậu bưng chén thuốc, hắn đưa tay hành lễ, sau đó có chút do dự nói : “Hoàng hậu nương nương…”
Hoàng hậu dừng bước chân, dường như đã biết hắn muốn nói gì, thản nhiên nói: “Nếu không muốn giống mẫu phi ngươi, hãy mau chóng đi Tây Di một chuyến đi, có lẽ còn có thể cứu ngươi một mạng, những thứ khác, bản ccung cũng không giúp được ngươi.”
Nói xong, hoàng hậu rời đi thẳng, cũng mặc kệ Lạc Đình sau khi nghe xong có vẻ mặt gì.
Lạc Đình nhìn qua bóng lưng của bà, nhíu nhíu mày… Hoàng hậu thật sự thanh tỉnh?
Ra khỏi Phượng Nghi Cung, Lạc Đình đang trầm tư, lại ᴆụng phải tiểu thái giám vội vã chạy đến, “Nhị điện hạ, thái tử điện hạ trở lại !”
“Ở nơi nào?”
Tiểu thái giám thở phì phò, chỉ chỉ Đông cung.
Lạc Đình vừa nghĩ đến tính tình Lạc Chiêu Dực cũng hiểu, bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi về phía Đông cung.
Vừa trải qua một đống chuyện, lại ở y quán nhỏ qua một đêm, trên y phục còn có vết máu, Lạc Chiêu Dực và Mục Song Hàm về Đông cung rửa mặt trước, lại nghe Đức Phúc bẩm lại tình huống trong cung.
Quân phản loạn đều đã bắt được, xảy ra chuyện như vậy, tránh không được lòng người lay động, cũng may Văn Đế tỉnh lại, Lạc Đình cũng xử lý thỏa đáng, cục diện tạm thời ổn định lại, các quan lại cũng nói năng thận trọng, về phủ trước.
Những thứ này so với tin tức Lạc Chiêu Dực nhận được lúc trước không khác bao nhiêu, hắn khẽ gật đầu, nhìn Mục Song Hàm ngồi trước bàn trang điểm, nói: “A Hàm, ta đi một chuyến đến Phượng Nghi Cung trước.”
“Điện hạ, ” Mục Song Hàm quay đầu giữ chặt cánh tay hắn, vội nói: “Thi*p với chàng cùng đi đi, bệ hạ thân thể không khỏe, theo lý thi*p nên qua thăm một chút.”
Tuy nói Văn Đế từ trước đến nay yêu thương thái tử, nhưng lúc này thái tử Gi*t Lạc Thương, đây không phải chuyện bình thường, Mục Song Hàm không xác định Văn Đế còn có thể giống như trước đây dung túng hắn không, ngẫm lại mà đứng ngồi không yên, nên muốn cùng đi qua.
Lạc Chiêu Dực sờ sờ đầu nàng, cố ý trêu chọc nàng: “Nàng cứ như vậy không yên tâm ta?”
“Đừng lắm miệng, ” Mục Song Hàm nghiêm túc nói: “Nói nghiêm túc với chàng đó!”
“Không được!”Lạc Chiêu Dực lắc lắc đầu, hiếm khi kiên trì không theo ý nàng, bản thân hắn không sợ hãi, nhưng không bảo đảm được phụ hoàng hắn có thể giận chó đánh mèo với Mục Song Hàm hay không, biện pháp tốt nhất chính là không để nàng đi.
Mục Song Hàm nhíu mày, kéo tay hắn áp vào trên má, giương mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: “Được rồi, thi*p thừa nhận, thi*p xác thực là không yên tâm chàng…”
Trong lòng Lạc Chiêu Dực phút chốc mềm nhũn ra, lại mơ hồ nhói đau, không phải vô cùng đau đớn, mà là chua xót, hắn cúi người hôn lên mi tâm nàng, nụ hôn lại rơi vào trên môi nàng, trằn trọc một lát, nở nụ cười khẽ, lướt nhẹ qua tay của nàng, xoay người ra cửa.
Tay Mục Song Hàm vẫn còn duy trì động tác nâng lên, khẽ thở dài, rũ đôi mắt xuống.
Phượng Nghi Cung, hoàng hậu bưng chén thuốc đi đến bên giường, không nói lời nào bắt đầu mớm thuốc.
Văn Đế nghiêng nghiêng đầu, dùng tay nhẹ nhàng đẩy chén thuốc ra, “Đem đi đi, thân thể trẫm tự mình hiểu rõ, thuốc này, uống nữa cũng không có tác dụng.”
Hoàng hậu trầm mặc một lát, cuối cùng mở miệng, “Bệ hạ, người đang trừng phạt chính mình hay là đang oán hận thần thi*p ?”
“Không, không phải, ” Văn Đế chậm rãi nói: “Trẫm hận nàng không được, trẫm vĩnh viễn sẽ không oán hận nàng, Tòng Dung, nàng biết rõ còn cố hỏi…”
Hoàng hậu kinh ngạc nhìn ông, vẻ mặt hờ hững, trong mắt lại nổi lên sương mù, nước mắt từng giọt chảy xuống khuôn mặt, đột nhiên bà đứng dậy hung hăng hất ngã chén thuốc, chỉ nghe “Pằng” một tiếng, tiếng vỡ vụn tựa như chấn động ở trong lòng, sau đó lại là u tịch lặng im hơn, bà khàn giọng nói : “Qua nhiều năm như vậy, ta trôi qua điên điên khùng khùng ngây ngây ngô ngô, chẳng lẽ người cũng hồ đồ sao? Người đem mình lăn qua lăn lại thành bộ dáng này, ngươi đang tra tấn ai?”
“Trẫm… Tưởng nàng..”
“Ngươi tưởng ta muốn mạng của ngươi? Cho nên ngươi che giấu bằng mọi cách, cho rằng như vậy là chuộc tội sao?” Hoàng hậu cười thê lương, từng chữ nghẹn ngào, “Vì sao ngươi chưa bao giờ nói? Vì sao ngươi trước sau cũng không tin, nếu ta muốn hại ngươi, ngươi còn có hôm nay sao? Ở trong lòng ngươi, đến tột cùng xem ta là cái gì? Ta không hiểu, ta thật sự không hiểu…”
Bà dựa cây cột, nhịn nhiều năm như vậy nước mắt như suối trào xuống, khóc đến tê tâm liệt phế, “Tòng Thướcruồng bỏ ta, ngươi cũng phản bội ta, ta nuôi dưỡng một hài tử không biết rõ thân phận ngày ngày thống khổ, đem mình đều bức đến phát điên! Ai cũng nói ta lạnh lùng, nhưng có ai là trời sinh không có trái tim ? Ngươi chỉ biết áy náy, chỉ biết bồi thường, chỉ biết dè dặt ban cho hết thảy, nhưng ta muốn không phải là những thứ này, ta muốn giải thích, ta muốn biết vì sao! Nếu ngươi đối với ta thật lòng, vì sao cùng Tòng Thước phản bội ta? Nếu không thật lòng, thì tại sao đem ta giam giữ lại trong thâm cung này nhiều năm như vậy? Vì sao?”
“Bởi vì trẫm muốn lưu giữ nàng!”
Văn Đế nghe bà lên án từng tiếng, nước mắt cũng tràn ra, ông nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm nói: “Tòng Dung, bởi vì trẫm muốn giữ nàng lại.”
Hoàng hậu đau thấu nội tâm, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, “Lưu lại ta? Ha ha, bệ hạ của ta, ngươi thật sự là hồ đồ, ngươi chẳng lẽ đã quên, lúc trước ta vì có thể gả cho ngươi, đoạn tuyệt tất cả quan hệ với tộc nhân, ta sớm đã ở lại vì ngươi, bỏ qua hết thảy vì ngươi! Nhưng hiện tại ngươi lại nói cho ta biết, ngươi làm hết thảy cũng là vì giữ lại ta? Ha ha ha, đây thật sự là… Trò cười lớn nhất đời này ta nghe qua!”
Văn Đế mấp máy môi, ông rất muốn nói gì đó, nhưng lại liều mạng nhẫn nhịn, từ cổ họng lại tràn ra hương vị ngai ngái, ông cứng rắn nghẹn trở về, trong mắt ánh sáng lại ảm đạm một chút.
“Từ đầu ta đã không van cầu, thật lòng cũng tốt, giả vờ cũng được, đều là lựa chọn của mình ta, ta chẳng trách bất luận kẻ nào, ngươi coi ta thành bóng dáng của Tòng Thước ta cũng không để bụng! Ta chỉ muốn sinh hạ Chiêu Chiêu của ta, mang theo nó trở về Tây Di… Nhưng ngươi thì sao? Ngươi thừa dịp ta hậu sản suy yếu liên hợp với Tòng Thước đổi con của ta đi, chỉ là ngươi không ngờ tới chính lúc ấy ta còn có ý thức… Lúc đó ta đang nửa mê nửa tỉnh, không muốn tin tưởng, không thể tin được, trong lúc giật mình cho là mình đang nằm mộng, cho nên cuối cùng ngay cả chính mình cũng không phân biệt được đứa bé kia rốt cuộc có phải là Chiêu Chiêu của ta không! Ngươi vây khốn ta, không cho phép ta bước ra hoàng cung một bước, ta giả điên lừa ngươi, kết quả lại thật sự bức mình điên, ha ha, ha ha ha, thực buồn cười, quá buồn cười!”
Hoàng hậu nhẹ giọng nỉ non tự nói, “Ta đã từng cho rằng, Tòng Thước là tỷ tỷ ôn nhu nhất trên thế giới, ngươi là phu quân tốt nhất trên thế giới, nhưng hết thảy những thứ này đều giống như một giấc mộng… Có lẽ khi tỉnh dậy, ta còn đang nằm ở trên thảo nguyên rộng lớn, mở mắt ra là bầu trời xanh trong vắt, ta chưa từng vào kinh tìm Tòng Thước, cũng không có gặp phải ngươi, đây chỉ là một cơn ác mộng của ta…”
Bà giống như mất hết niềm tin, trong nháy mắt mất đi tất cả ý niệm sống sót, so với Văn Đế còn giống người sắp ૮ɦếƭ hơn.
Trong lòng Văn Đế đau thảm thiết, bật thốt ra: “Tòng Thước và ta cũng không có lỗi với nàng, nàng ấy là vì bảo vệ nàng, bởi vì lúc ấy… Nàng là thân nhân duy nhất trên đời này của nàng ấy !”
Hoàng hậu ngẩng đầu lên, trên mặt một mảnh mờ mịt, bà không có cách nào lý giải ý tứ những lời này của Văn Đế, phụ mẫu thân nhân tộc nhân của bà đều còn sống tốt ở Tây Di… Cái gì gọi là, lúc ấy nàng chính là thân nhân duy nhất của Tòng Thước ?
Văn Đế biết mình lỡ lời, cau chặt lông mày.
Hoàng hậu từng bước bức bách, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn giấu kín những chuyện này đến ૮ɦếƭ sao? Trừ phi ngươi kêu ta chôn cùng, nếu không ta muốn biết!”
Văn Đế vuốt trán, trầm mặc hồi lâu, thở dài một tiếng, cúi đầu nói: “Năm đó, Tây Di cường thế, mặc dù không bằng Đại Cảnh người đông thế mạnh, nhưng thờ phụng thánh nữ cùng thần điện, trên dưới một lòng, đối với Đại Cảnh tạo thành uy Hi*p thật lớn, vì vậy tiên đế giả vờ ra vẻ tham luyến sắc đẹp, mạnh mẽ muốn cưới thánh nữ Tây Di, cũng chính là tỷ tỷ của nàng, bắt đầu từ đó làm nội bộ Tây Di tan rã. Lúc trước nàng mới vừa đến kinh thành, nói với trẫm là lén chạy đến tìm tỷ tỷ … Nhưng trên thực tế, là phụ mẫu nàng muốn nàng thừa kế vị trí của tỷ tỷ nàng, đi làm thánh nữ, mà nàng không muốn, lúc này mới chạy đến đây, phải không?”
Hoàng hậu nhẹ gật đầu, thật sự là như vậy, bởi vì Tây Di thánh nữ, nghe vào thì thấy tốt đẹp, nhưng quy củ rất nhiều, nhất định phải cả đời không được gả, ngày ngày đứng ở thần điện tĩnh tâm cầu nguyện, bữa cơm chỉ có thể uống nước… Ngày ngày so với nhà sư khổ hạnh còn muốn không bằng, năm đó bà tuổi trẻ ngay thẳng, tính tình lại hoang dã, làm sao nguyện ý trải qua cuộc sống như vậy?
Văn Đế cười khổ, “Nhưng nàng chưa nghĩ tới, thánh nữ Tây Di địa vị cao thượng, nếu như không có ai kế nhiệm, Tây Di nhất định sẽ phát sinh nội loạn… Nàng chạy đến đây, chính là hợp ý của tiên đế, cho nên lúc trước tỷ tỷ nàng làm mọi cách ngăn cản nàng gả cho trẫm, muốn nàng trở về, mà tiên đế ngoài mặt phản đối, thực tế lại là âm thầm quạt gió thêm củi, nếu không phải như thế, chúng ta kiên trì thế nào cũng vô dụng. Sự tình diễn ra đúng như tiên đế dự đoán, không có Tòng Thước làm thánh nữ, nàng lại chạy trốn, địa vị của phụ mẫu nàng không yên, Tây Di bắt đầu loạn là vậy.”
Hoàng hậu cố gắng tự tỉnh táo, nức nở nói: “Về sau thế nào?”
“Lúc ấy dưới gối tiên đế có vài hoàng tử, trẫm tuy là con trai trưởng, lại không phải xuất sắc nhất, tiên đế tìm trẫm, cho trẫm một khảo nghiệm, thành công, giang sơn mỹ nhân đều được, không thành, sẽ mất đi tất cả, ” Văn Đế bỗng dưng giễu cợt một tiếng, có chút tự giễu, “Ông bảo trẫm âm thầm mang binh thừa dịp hỗn loạn mà vào, khiến cho Tây Di nội loạn… Tòng Dung, cha mẹ tộc nhân của nàng thua, bọn họ đều ૮ɦếƭ trong lần nội loạn đó.”
Chính là vào lúc đó, Phó Nghiêu vì cứu ông mà ૮ɦếƭ, mức độ thảm khốc kia có thể tưởng tượng được.
“Không thể nào! Không thể nào!” Hoàng hậu giống như nổi điên ôm lấy đầu, kêu lên chói tai: “Nếu quả thật như lời ngươi nói, vì sao một chút tin tức ta cũng không nhận được? Không thể nào, qua nhiều năm như vậy, Tây Di hàng năm thượng cống, cha mẹ tộc nhân của ta đều còn tốt!”
“Hai phe đều phong tỏa tin tức, trải qua nội loạn, Tây Di cũng tổn thương nguyên khí nặng nề, chỉ có thể thần phục Đại Cảnh, hàng năm thượng cống, mà nàng… Lúc ấy nàng đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, trẫm lại ra sức giấu giếm…” Văn Đế dứt khoát nói ra hết tất cả, ảm đạm nói: “Đáng tiếc không thể gạt được Tòng Thước, nàng ấy là một nữ nhân quá thông minh, ngày đêm ở bên cạnh tiên đế, chỉ bằng vài dấu vết để lại liền đoán được hết thảy!”
Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, trái tim như bị người xé ra, máu chảy đầm đìa, bà ôm иgự¢, đột nhiên nghĩ đến năm đó, mấy ngày trước khi Tòng Thước ૮ɦếƭ, khi đó bà còn cảm thấy tỷ tỷ thay đổi, từ ôn nhu tốt đẹp trở nên trầm mặc hậm hực, bà còn tưởng rằng giữa Tòng Thước và Văn Đế có tư tình cho nên chột dạ, nhưng mà… Thì ra hồ đồ nhất là chính bà.
“Trẫm cùng nàng ấy thường xuyên âm thầm gặp mặt, cũng không phải lén lút tư tình như nàng tưởng, mà là trẫm cùng nàng ấy giằng co không buông, nàng ấy hận thấu trẫm và tiên đế, muốn mang nàng rời đi, rời khỏi kẻ thù diệt tộc, ” nói đến câu ‘kẻ thù diệt tộc’, Văn Đế dồn dập thở, lẩm bẩm nói: “Mà trẫm muốn giữ lại nàng. Lúc ấy tiên đế bệnh nặng nằm trên giường, hai người đều có thai…”
Tòng Thước một lòng muốn mang muội muội rời đi, ông lại trầm mặc, chỉ hỏi nàng, nhẫn tâm để Tòng Dung đi đối mặt với tất cả những chuyện tàn nhẫn kia sao? Ông nói với nàng ấy, gạt Tòng Dung, lưu lại Tòng Dung mới có thể làm cho thân nhân duy nhất của nàng ấy có được hạnh phúc.
Ông vĩnh viễn không quên được vẻ mặt khi đó của Tòng Thước, thống khổ lớn lao, vô tận bi thương, muốn cất tiếng thét chói tai lại không thể đủ… Có lẽ trên đời này không ai có thể thống khổ bằng nàng ấy khi đó.
Đoạn thời gian kia, ngày qua ngày cơn ác mộng vây quanh ông, không được an bình.
“… Hài tử tạo cho Tòng Thước hy vọng, Tây Di thờ phụng Lạc Già Thần điện, nữ nhi trời sinh mang đôi mắt màu lam trăm năm vừa ra đời, được tôn sùng là huyết mạch tinh khiết nhất, từ nhỏ chính là thánh nữ, chỉ cần Tòng Thước sinh hạ hài tử có một đôi mắt màu lam, nàng ấy có thể mang hài tử trở về Tây Di, đoạt lại tất cả, báo thù rửa hận.”
Điểm này, hoàng hậu so với Văn Đế càng biết rõ hơn, bởi vì Tây Di luôn có một truyền thuyết – – đứa trẻ mang màu mắt lam, ra đời trên thảo nguyên, hoan hô đi, ăn mừng đi, đó là Lạc Già Thần chuyển thế, được người dẫn dắt, Tây Di sẽ phá vỡ gông xiềng, làm chúa tể cả vùng đất rộng lớn…
Hoàng hậu lớn lên ở Tây Di, từ nhỏ bị loại quan niệm này hun đúc, cho dù trên miệng nói không tin, trong xương cũng có loại kính sợ, vì vậy mỗi lần bà đối diện với đôi mắt của Lạc Chiêu Dực cũng sẽ ngây người, thậm chí nói không ra lời.
“Đứa bé kia…”
“Nhưng Tòng Thước thất vọng rồi, nàng ấy sinh hạ hài tử không có thừa kế mắt màu lam của nàng ấy, ngược lại là nàng, Tòng Dung, nàng sinh ra Chiêu Dực…” Văn Đế tựa hồ nghĩ tới điều gì, đôi môi run rẩy, chậm rãi nói: “Trẫm cùng nàng ấy làm một giao dịch, lưu lại nàng, đổi hài tử, để nàng ấy mang theo Chiêu Chiêu trở về Tây Di…”
Lúc ấy, có một khắc, ông thật sự muốn Gi*t Tòng Thước, kết thúc mọi chuyện, nhưng Tòng Thước quá thông minh, nắm quá nhiều lợi thế, đối với ông cũng quá phòng bị, ông không dám đánh cuộc.
Ông đối với Lạc Chiêu Dực trăm ngàn yêu thương cùng dung túng, một mặt xác thực là thích đứa bé này, một mặt khác là thật sâu áy náy cùng bù đắp, bởi vì ông đã từng muốn từ bỏ đứa bé này.
Văn Đế biết rõ, vẫn luôn luôn biết hoàng hậu tra tấn đối với Lạc Chiêu Dực, nhưng ông lựa chọn giương cung mà không bắn, thậm chí là trốn tránh.
Nửa đêm tỉnh mộng, Văn Đế cũng sẽ bừng tỉnh, mơ tới hài tử thiên chân vô tà kia biến thành bộ dáng máu chảy đầm đìa kêu phụ hoàng, sau này ông càng thêm áy náy, cho đi càng nhiều hơn để bù đắp… Mỗi lần ông vừa nghĩ đều cảm thấy trong lòng đau đến không thở nổi, người khác chỉ thấy hắn là thái tử từ nhỏ tôn quý, là thiên chi kiêu tử, nhưng ngay cả ông, chưa từng có ai thật lòng, thuần túy đối tốt với Lạc Chiêu Dực.
Thậm chí cái mà bọn họ mang đến cho hắn, đều là dưới tâm tình đang điên cuồng không bình thường, đều là tra tấn vô tận, sống ૮ɦếƭ tuần hoàn vô tận.
“Ầm – – ”
Ngoài điện, đột nhiên truyền đến thanh âm đại thụ sụp đổ, bóng dáng màu trắng dần xuất hiện ở cạnh cửa, Lạc Chiêu Dực vẻ mặt ૮ɦếƭ lặng, trên tay là mảnh gỗ vụn hòa lẫn cùng vết máu, chỗ иgự¢ trái rỉ ra một mảng vết máu lớn, hắn tựa hồ không thèm để ý chút nào, khẽ nâng đôi mắt, sắc lam sâu thẳm, giống như ánh sáng chiếu rọi trong đêm, tĩnh đến cực hạn, cũng lạnh đến cực hạn, đó là một loại vắng lặng mờ mịt khó có thể hình dung, khiến người ta vừa nhìn liền hận không thể lập tức ૮ɦếƭ đi, cũng không cần phải thể nghiệm loại tê tâm liệt phế này, lửa cháy bừng bừng đốt cháy đau khổ.
Hoàng hậu vô lực đỡ cây cột, cơ hồ ૮ɦếƭ đứng trên mặt đất, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, run rẩy nói không nên lời một câu, bà siết chặt tà áo nơi trái tim, cho đến hôm nay, rốt cuộc bà biết cái gì là nhân quả tuần hoàn, cái gì là đau triệt nội tâm, đau đến cả người đều muốn co rút, từ sống đến ૮ɦếƭ, từ ૮ɦếƭ đến sống, thì ra… Đây mới là cơn ác mộng mà bách chuyển thiên hồi bà cũng không muốn trải qua.
Thậm chí bà hối hận, bà tình nguyện để Văn Đế lừa gạt bà cả đời.
Nhưng đây cũng là đáp án chính bà trăm phương ngàn kế muốn có được.
Hoàng hậu cười ha hả, điên khùng ? Thanh tỉnh? Hoặc là lại điên khùng ? Quá khứ là mộng, hay hôm nay là mộng?
Có thể sau một khắc sẽ ૮ɦếƭ đi không, như thế rốt cuộc không cần phải đối mặt với tàn nhẫn của cuộc đời này nữa.
Lời Editor: Làm xong chương này thật là thấy suy cho cùng người đáng trách nhất vẫn là Văn Đế, che giấu một đời để làm gì mà tạo thành cục diện ngày nay,dày vò người cũng dày vò chính mình. Hoàng hậu vừa đáng trách vừa đáng thương, cuối cùng vô tội nhất nhưng phải nhận chịu hết thảy cũng là Tiểu Thất của chúng ta.