AN ỦI
Nhìn thấy Mục Song Hàm đột nhiên xông tới, Lạc Chiêu Dực cũng giật mình, sau đó lại đưa tay sờ cổ nàng, Mục Song Hàm mặt đỏ lên, vô thức lui lại, sau đó mới nhớ tới trên cổ nàng bị Lạc Thương cắt một vết thương, Lạc Thương lúc ấy là cố ý thăm dò, ra tay cũng không nặng, một vết kiếm kia sớm đã không chảy máu nữa, trong khoảng thời gian ngắn đã kết vảy.
Lạc Chiêu Dực đối với trọng thương của chính mình không để tâm, lại nhớ kỹ vết thương nhỏ của nàng.
Trong lòng Mục Song Hàm rung động, hốc mắt có chút nóng lên, trên tay còn cầm 乃út vừa mới đoạt lấy, có chút tay chân luống cuống, ấp úng không biết nên nói gì.
“Tham kiến thái tử điện hạ.” Từ thị hành lễ với Lạc Chiêu Dực, vừa vặn giúp khuê nữ đỡ lúng túng.
“Không cần đa lễ.” Lạc Chiêu Dực cười cười, muốn đứng dậy đi đỡ, Từ thị vội vàng nói: “Thần phụ là đưa thái tử phi đến, cũng không phải chuyện lớn gì, thái tử điện hạ đang trọng thương, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt … Thái tử phi lo lắng cho điện hạ, tỉnh lại liền vội vàng chạy tới, nhất thời thất lễ, mong điện hạ chớ trách…”
Nói xong, Từ thị cười cáo lui, cùng Trần Trầm cũng rời đi, còn nhè nhẹ khép cửa, tuy bà là nhạc mẫu của thái tử, nhưng ở trước mặt thái tử vẫn là thần phụ, Thiên Địa Quân Thần Sư, cho dù thái tử kính trọng bà là mẫu thân thái tử phi, bà cũng không thể bày dáng vẻ trưởng bối, vừa trải qua chuyện tam hoàng tử, thái tử tất nhiên muốn cùng khuê nữ của bà ở chung một mình, Từ thị không đến mức ngay cả chút nhãn lực này cũng không có.
Bọn họ vừa đi, Lạc Chiêu Dực liền ngẩng đầu nhìn về phía Mục Song Hàm, Mục Song Hàm đang ngơ ngác nhìn hắn, giữa hai người nhất thời không nói gì.
Lạc Chiêu Dực khẽ buông tiếng thở dài, kéo nàng ngồi xuống.
Hắn chỉ mặc một lớp áo, có một đoạn băng gạc lộ ra, Mục Song Hàm dư quang thoáng nhìn, mắt lại đau xót, nước mắt liền rơi xuống, duỗi tay nhẹ nhàng phủ lên, “Có đau hay không?”
“Vậy nàng có đau không?” Lạc Chiêu Dực cẩn thận vuốt vết thương trên cổ nàng.
“Làm sao giống nhau ? Thi*p chỉ bị thương một chút, nhưng chàng…” Mục Song Hàm nghĩ tới đã cảm thấy sợ, nhưng khi đó nàng không biết sao lại hôn mê bất tỉnh, không khỏi có chút tự trách.
Lạc Chiêu Dực lại không để bụng, “Ta trước nay bị thương nhiều rồi, nặng một chút cũng không phải là không có… Ngược lại nàng mềm mại yếu ớt …” Hắn nói, thấy vẻ mặt nàng bất mãn, liền khẽ cười một tiếng, vuốt bên má nàng hỏi: “Lần này có bị dọa không?”
Mục Song Hàm trầm mặc một hồi, đè thấp thanh âm, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Lúc tam, tam hoàng tử gác kiếm trên cổ thi*p, lòng thi*p thực sự rất sợ, lại không dám biểu lộ ra làm cha mẹ lo lắng hơn, nhưng chàng đã đến rồi, thi*p sẽ không sợ … Nhưng khi nhìn thấy chàng gặp chuyện không may, thi*p so với chính bản thân thi*p xảy ra chuyện còn sợ hơn…”
Lạc Chiêu Dực nhịn không được một tay đem nàng ôm vào trong иgự¢, kiềm lại tâm tình phức tạp, ở bên tai nàng nói: “Nàng cứ như vậy tin tưởng ta? Cho dù lúc ấy ta tuyệt tình nói cho nàng ૮ɦếƭ như vậy?”
Mục Song Hàm sợ ᴆụng phải thương thế của hắn, động cũng không dám động, trong nước mắt ẩn chứa ý cười, nhỏ giọng nói: “Thi*p biết rõ chàng cố ý nói như thế, thái tử điện hạ của thi*p nào có bạc tình bạc nghĩa như vậy, bất quá… Chàng nói quá lạnh nhạt lại quá tự nhiên, cho dù thi*p tin tưởng chàng, cũng có chút tức giận …Nhưng chàng lấy thân cản một kiếm cho thi*p, dù thi*p có bao nhiêu tức giận cũng đều hóa thành hối hận và đau lòng…”
Cằm Lạc Chiêu Dực đặt trên tóc nàng, thật lâu cũng không nói gì, bên ngoài mưa đã tạnh, cho đến khi ánh mặt trời chiếu đến, hắn mới như lấy lại tinh thần, nhắm mắt lại, thanh âm thấp không thể nghe thấy: “A Hàm, trong lòng ta càng sợ hơn…”
Nàng sợ, hắn càng sợ, sợ một lần sơ ý sẽ vĩnh viễn mất đi nàng, hắn khó có thể tưởng tượng được cái loại hậu quả đó.
Người ngoài đều thấy hắn lạnh lùng lạnh nhạt, tựa như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng cũng không nhìn thấy trong lòng hắn treo một cây đao.
Mục Song Hàm rúc vào trong lòng hắn, khóe môi khẽ giương cao, lại nghĩ tới gì đó, hỏi: “Tam… Hoàng tử, hắn thật sự đã ૮ɦếƭ rồi sao?”
Thân thể Lạc Chiêu Dực rõ ràng cứng đờ, từ từ buông nàng ra, thần sắc tái nhợt mà lạnh nhạt, “Đã ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ ở dưới tay ta… A Hàm, ta Gi*t huynh.”
Hắn không muốn tự tay Gi*t Lạc Thương, nhưng Lạc Thương bắt Mục Song Hàm, chạm đến nghịch lân của hắn, hắn tức giận đến tàn nhẫn, ra tay sẽ không có nặng nhẹ.
Thái tử Gi*t huynh.
Cho dù tam hoàng tử là tội danh mưu nghịch, Lạc Chiêu Dực vẫn sẽ tránh không khỏi bị buộc tội.
Nhưng Lạc Chiêu Dực cũng không phải sợ Ngự sử cáo buộc, sử sách lưu danh xấu… Chỉ là hắn ngẫm lại lời nói của Lạc Thương trước khi ૮ɦếƭ, ngẫm lại trước đây, cho dù quá khứ sớm đã bị phong ấn lại rồi… Trong lòng không hiểu sao vẫn có chút đau đớn.
Lòng người đều làm bằng máu thịt, Lạc Chiêu Dực từ nhỏ tâm tính thiên chân vô tà, cho dù hắn dùng từng tầng một che giấu, thái tử lạnh nhạt ngạo mạn cùng Tiểu Thất lúc trước ngây thơ thuần lương đến cùng vẫn là một người.
“Điện hạ, ” Mục Song Hàm nắm chặt tay hắn, nghiêm túc nói: “Không phải lỗi của chàng.”
Sắc mặt Lạc Chiêu Dực dịu xuống, giương mắt nhìn về phía bệ cửa sổ, năm đó hắn còn rất nhỏ, tam ca vì cứu hắn gãy một cánh tay, mọi người cảm thấy hắn bất hảo không hiểu chuyện, trong lòng hắn cũng tự trách chỉ biết một mình trốn đi khóc, về sau nhìn thấy trên cửa sổ đặt một con châu chấu bằng cỏ, bện cũng không tốt lắm, hắn không biết là ai đặt ở đó dỗ hắn vui vẻ, nhưng biết rõ vẫn có người thương yêu hắn quan tâm hắn, trong lòng dễ chịu lên nhiều, nín khóc mỉm cười.
Miệng vết thương rất gần trái tim, đó là Lạc Thương đâm vào, suýt nữa liền đâm vào trong lòng hắn, lúc này lại mơ hồ đau, cũng không biết là miệng vết thương đau hay trong lòng đau.
Nhưng lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, từ từ bao trùm đau đớn, hắn nhìn thấy mắt Mục Song Hàm hồng hồng, nở nụ cười, “Khóc cái gì? Ta không sao, hắn đã ૮ɦếƭ cũng tốt…”
Lạc Thương có sai, hài tử mới mấy tuổi, tâm tư sâu hơn cũng không thể xấu đến mức nào… Nói đến đây, Lạc Thương phần lớn cũng là bị Thục phi dạy sai cả đời.
Trong lòng Mục Song Hàm suy nghĩ, nhìn Lạc Chiêu Dực, hắn biểu hiện ra một bộ dáng “Ta một chút cũng không khổ sở”, nhưng nàng nhìn lại trên bàn, vừa rồi Lạc Chiêu Dực viết chính là một bài tế trời – – đây vốn không phải chuyện hắn nên viết, huống chi hắn bây giờ còn bị thương, thương tích kia còn do Lạc Thương đâm.
Nhận thấy tầm mắt nàng chếch đi, Lạc Chiêu Dực không biến sắc cầm tờ giấy trắng che phía trên, lơ đãng nói: “Chỉ là viết thư cho phụ hoàng giải thích sự tình, thuận tay nên viết…”
Mục Song Hàm thầm thở dài một tiếng, cũng không vạch trần hắn, chỉ nói: “Điện hạ, những chuyện này nhất thời cũng không vội, thương thế của chàng không nhẹ, thi*p rất lo lắng cho chàng…” Nàng uyển chuyển khuyên bảo một chút, ngụ ý bảo hắn dưỡng thương trước, có thể không động liền bất động.
Lạc Chiêu Dực cười cười, bày ra tư thế người bệnh, “Được rồi, nàng tới hôn ta một cái, ta sẽ không viết.”
Giọng hắn cũng không phải khiêu khích trêu chọc như lúc bình thường, mà là rất nhẹ nhàng, tựa như khách lữ hành sau khi lặn lội đường xa, cực kỳ mệt mỏi, hy vọng có được trấn an ôm ấp ngày thường.
Mục Song Hàm chẳng biết tại sao, nghe được trong lòng đau xót, trên mặt lại mỉm cười, tránh đi thương thế của hắn tới gần, nụ hôn không chứa Dụς ∀ọηg, cánh môi kề nhau, ấm áp vây quanh trong lòng, tựa như một ngọn lửa hòa tan băng sương trong lòng, ấm áp, an ủi, ái mộ, ràng buộc, không muốn xa rời…
Lạc Chiêu Dực cảm thấy, đó là ôn nhu trên đời mãi mãi cũng tìm kiếm không được.
Tóc hai người tung bay, mơ hồ giao triền cùng một chỗ, trên bàn giấy trắng bị gió thổi lên, lộ ra một góc tế văn, chữ viết khi thì nồng đậm, khi thì hỗn loạn, tựa như đem tất cả tâm tình đều lưu ở phía trên, gởi đến vong hồn trên đường hoàng tuyền.
Sau này, trong cung nhận được tin tức, liền có thái y vội vã chạy tới y quán, phản loạn vừa qua, Lạc Đình được Lạc Chiêu Dực phó thác chủ trì đại cục vội đến dừng lại không được, cũng không cách nào chạy tới, người đến chính là Tứ hoàng tử Lạc Lâm và Lạc Tĩnh Nghi.
Lạc Tĩnh Nghi nhìn thấy Lạc Chiêu Dực, còn chưa kịp ngồi xuống, đã nghẹn giọng hỏi: “Tiểu Thất, ngươi sao rồi?”
Ánh mắt nàng hồng hồng, còn có chút sưng, hiển nhiên lúc trước đã khóc qua, Văn Đế ngã xuống, Lạc Thương bỏ mình, Lạc Chiêu Dực trọng thương, Lạc Đình cũng không có thời gian an ủi nàng, nàng chỉ có thể cùng thái hậu ở Trường Thọ Cung niệm Phật tụng kinh, còn phải khuyên thái hậu bảo trọng thân thể, lúc đó cũng không biết rớt bao nhiêu nước mắt.
Thái y bắt mạch cho Lạc Chiêu Dực, Mục Song Hàm tránh ở một bên, tiến lên kéo tay nàng, vỗ nhẹ nhàng, Lạc Tĩnh Nghi vừa thấy vết thương trên cổ nàng, lại nhịn không được, ôm nàng, nước mắt ào ào chảy xuống, lại sợ ầm ĩ thái y khám bệnh, cố nén không lên tiếng.
Thái y muốn nhìn miệng vết thương một chút, bôi thuốc lần nữa, Mục Song Hàm liền cùng Lạc Tĩnh Nghi ra bên ngoài, hai người nói đến sự tình mấy ngày nay.
Lạc Lâm ở trong phòng nhìn vết thương kia, lại nhìn vẻ mặt Lạc Chiêu Dực lạnh nhạt tự nhiên, nhịn không được trầm mặt, thở dài một tiếng, Lạc Thương ૮ɦếƭ, làm hắn cũng thực buồn bã, nói thế nào cũng là huynh đệ nhiều năm, Lạc Lâm từ trước đến nay không tranh cái gì, quan hệ với Lạc Thương không tính là rất tốt cũng không phải quá kém.
“Trong cung thế nào? Thân thể Phụ hoàng sao rồi?” Lạc Chiêu Dực lên tiếng hỏi thăm.
Lạc Lâm khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút không đành lòng, vẫn nói: “Ta đi xem qua, phụ hoàng tựa như thoáng chốc già đi rất nhiều… Sợ là, sợ là…”
Hắn muốn nói, sợ là không tốt lên được, lại thấy gương mặt Lạc Chiêu Dực u tĩnh lạnh lùng nghiêm nghị, trong lúc nhất thời lại nói không được nữa.
Thái y mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đổi thuốc, Lạc Lâm đi lên giúp đỡ, thở dài, “Thái y nói, độc tích lũy nhiều năm, đả thương gốc rễ, một khi bộc phát, ai cũng nói không chính xác, chỉ có thể đi một bước xem từng bước…”
Nói không chính xác, chính là không biết Văn Đế có thể chống đỡ bao lâu, có lẽ là vài năm, cũng có lẽ chính là vài ngày…Chỉ xem thiên mệnh.
Một mảnh yên lặng.
Đổi thuốc xong, thái y mới phá vỡ trầm mặc, cung kính nói: “Thái tử điện hạ thương thế tuy nặng, lại tránh được nguy hiểm nhất, điện hạ trẻ tuổi, lại thường tập võ, khôi phục rất nhanh, chỉ là miệng vết thương phải tránh chạm vào nước, cũng phải đúng hạn thay thuốc , tốt nhất trong vòng nửa tháng dưỡng thương thật tốt, không thể động thủ lần nữa, nếu không sợ là để lại di chứng…”
Lạc Chiêu Dực rũ mắt, có chút mệt mỏi, giọng nói lạnh nhạt, “Biết rõ .”
Trong lòng Lạc Lâm hơi chua xót, muốn giống như lúc trước sờ đầu hắn, lại nghĩ bây giờ không thể so với khi còn bé, tay chuyển một cái rơi vào trên vai hắn, vỗ nhẹ nhàng, “Tiểu Thất, đừng quá mệt mỏi, rất nhiều việc còn đợi đệ gánh vác…”
Văn Đế ngã xuống, gánh nặng liền rơi trên người thái tử, lại còn xảy ra chuyện Lạc Thương mưu nghịch, nhóm đại thần bên kia cũng phải có câu trả lời thỏa đáng.
Lạc Chiêu Dực không nói lời gì nữa.
Nhưng mà chỉ nghỉ ngơi một đêm, hôm sau sáng sớm hắn lại muốn chạy về cung, tất cả mọi người tới khuyên, nhưng ai cản cũng vô dụng.
Mọi người đều nhìn thái tử phi, Mục Song Hàm lại cùng Lạc Chiêu Dực đối mặt thật lâu, không nói một lời dìu hắn lên xe, mọi người cũng hết chỗ nói rồi.
“Vì sao không ngăn cản ta?” Đánh xe chính là Trần Trầm, tận lực làm cho xe ngựa duy trì vững vàng, để tránh đường xá lắc lư lại làm thương thế thái tử nặng thêm, Lạc Chiêu Dực vẫn không hô một tiếng khó chịu, chỉ là có chút kỳ quái hỏi Mục Song Hàm.
Mục Song Hàm rất là bất đắc dĩ nói: “Bọn họ coi trọng thi*p … Điện hạ, thi*p cản không được chàng, đành phải đi cùng chàng.”
Lạc Chiêu Dực nghe được cười không ngừng, hồi lâu sờ sờ mặt nàng, ôm nàng lẩm bẩm nói: “Nàng là thái tử phi tốt nhất của ta.”
“Cẩn thận miệng vết thương…”
Mục Song Hàm trừng mắt liếc hắn một cái, cũng cười, ý cười cũng không đến đáy mắt, hắn còn có thể nhẫn nhịn bao lâu đây? Tất cả đau đớn đều dằn xuống đáy lòng, một khi bùng nổ… Ngẫm lại liền làm cho nàng cực kỳ lo lắng, lại rất đau lòng, nàng không phải không thể ngăn cản hắn, mà là không muốn, không muốn lại làm hắn khó xử.