ĐÙA GIỠN
Tiễn Từ Hàn lâm về, Mục Song Hàm trầm tư một hồi, sai người mài mực, lấy 乃út viết phong thư, dán xong giao cho Xuân Miên, để nàng xuất cung một chuyến đưa đến Mục phủ.
Chuyện Từ Hàn lâm nói, nàng cũng không lập tức đáp ứng, nhưng cần hỏi ý của mẫu thân một chút mới được.
Xuân Miên lĩnh mệnh, cất thư, cầm lệnh bài xuất cung ra ngoài.
Nhưng mà còn chưa đi đến cửa cung, ở trên đường nhỏ lại gặp phải hai cung nữ bê gấm vóc, một người rất béo, một người lại rất gầy, hai người đi cùng một chỗ thấy cũng rất buồn cười, Xuân Miên mặc dù không khôn khéo bằng Liễu Nhứ, nhưng tính tình không thích gây chuyện, thấy đường nhỏ hẹp, liền có ý tránh một bên nhường đường.
Đúng lúc này, cung nữ bên cạnh bị trượt chân, thân thể nghiêng một cái liền ngã về phía bên này: “A, cẩn thận…”
“Ai da!”
Xuân Miên bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị ᴆụng phải, hai người ngã vào nhau.
Cung nữ gầy vội vàng chạy tới, nhéo mặt cung nữ béo dạy dỗ: “Đi đường thế nào vậy, cũng không nhìn dáng ngươi một chút, xem đi làm tiểu muội tử này bị ngã …”
“Ai, tiểu muội tử, thật xin lỗi!”
Cung nữ béo vội vàng kéo Xuân Miên lên, thân thể cao lớn như toà núi nhỏ chắn ở bên cạnh, Xuân Miên có chút bất đắc dĩ, nhưng trời sinh nàng tính tình mềm mỏng, chỉ xoa cánh tay bị ngã đau, lắc đầu nói: “Ta không sao, tỷ tỷ lần tới cẩn thận chút là được.”
Cung nữ béo cười khen: “Muội tử thật tốt tính, người hầu ở đâu vậy ?”
Xuân Miên cũng không trả lời, sờ sờ tay áo, đột nhiên cả kinh… Thư đâu?
“Tiểu muội tử, thư này là của ngươi sao?” Cung nữ gầy ở bên cạnh đúng lúc đưa một phong thư lên, kinh ngạc nói: “Đây không phải là con dấu Đông cung sao? Thì ra muội tử là người hầu ở Đông cung.”
Xuân Miên nhận lấy nhìn, con dấu vẫn còn, quả thật chính là lá thư thái tử phi giao cho nàng, nàng thở phào nhẹ nhõm, trong chớp mắt ngắn ngủi đã ra một thân mồ hôi lạnh, cất kỹ thư một lần nữa, nói qua loa vài câu với hai cung nữ, vội vã đi.
Đợi bóng dáng nàng biến mất, hai cung nữ kia liếc mắt nhìn nhau, cười quỷ dị, cung nữ béo hỏi: “Sao rồi ?”
Cung nữ gầy cầm phong thư trên tay xoay một vòng, “Chúng ta phối hợp không phải lần một lần hai, thủ đoạn của ta ngươi còn không rõ ràng sao? Phong thư thì không thay đổi, nhưng bức thư bên trong đã bị ta đánh tráo !”
“Vậy chữ viết?”
“Thủ hạ của tam điện hạ người tài ba dị thế rất nhiều, bắt chước chữ viết của thái tử phi không phải là dễ như trở bàn tay? Ngươi đi bẩm báo lại với Thục phi nương nương đi, ta cũng phải đến chỗ tam điện hạ bàn giao!”
Xuân Miên tới Mục phủ, dâng thư lên, “Phu nhân, đây là thái tử phi bảo nô tỳ chuyển giao, kính xin phu nhân sau khi xem xong, viết một phong hồi âm cho nô tỳ mang về.”
Từ thị có chút ngoài ý muốn, khuê nữ ở Đông cung trôi qua trôi chảy, không biết lần này là chuyện gì mà phải đặc biệt đến hỏi bà?
Mở thư ra nhìn, Từ thị sững sờ, đôi mắt từ từ rũ xuống, hốc mắt ửng đỏ, chỉ thấy trong thư ngoại trừ một vài lời thăm hỏi, còn có một đoạn viết: Ngoại tổ phụ tới gặp, nhắc đến ngày giỗ ngoại tổ mẫu, nữ nhi mười năm rời kinh không thể bái tế, cảm giác bất hiếu sâu sắc, ngày giỗ lần này muốn đến nghĩa trang Từ gia tảo mộ bái tế, trùng tu lăng mộ ngoại tổ mẫu, không biết ý phụ thân mẫu thân thế nào?
Đây đương nhiên là thư bị đánh tráo, trên thực tế, Mục Song Hàm cũng đề cập chuyện Từ Hàn lâm nói, nhưng giọng điệu không phải giống như đã quyết định xong như vậy, nàng ở trong thư viết là hỏi thăm ý kiến của Từ thị, muốn Từ thị làm chủ chuyện này, còn đề cập đến Trang Nhược Hân và Hàn lâm phu nhân, cũng nói một chút hoài nghi của chính mình…
Nếu Từ thị xem là thư thật, tất nhiên cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ, nhưng một phong thư này, bà chỉ thấy được Mục Song Hàm một mảnh hiếu tâm, cũng nói đến ý nguyện sâu trong lòng bà.
Vì vậy Từ thị liền viết phong thư hồi âm, ý tứ chủ yếu là đồng ý vân vân, nói Mục Song Hàm hiện thời mặc dù là thái tử phi cao quý, lại không thể quên gốc rễ, ngày giỗ ngoại tổ mẫu nên đi bái tế một chút, còn trùng tu lăng mộ phải xây dựng rầm rộ, nên không cần … Còn nói bà và Mục Bách sẽ cùng nhau tới, cũng mượn cơ hội này gặp khuê nữ…
Mặc dù xem phải thư giả, lại ngoài ý muốn trùng khớp với nội dung thư thật.
Mục Song Hàm nhận được hồi âm của Từ thị, khẽ gật đầu, cảm thấy mẫu thân nói có lý, hiếu đạo nhân luân, không thể quên nguồn cội, mặc kệ có liên quan đến Trang Nhược Hân hay không, nàng cũng nên đi bái tế ngoại tổ mẫu ruột một chút.
Sắc trời dần tối, Lạc Chiêu Dực còn chưa trở về, nhưng phái ảnh vệ trở lại nói một tiếng, sẽ về trễ một chút, bảo nàng dùng xong bữa tối đi ngủ sớm.
“Điện hạ đi đâu vậy?” Mục Song Hàm thuận miệng hỏi một câu.
“Thái tử điện hạ còn ở ngoài cung, ” ảnh vệ tựa hồ sợ nàng hiểu lầm, lại thêm một câu, “Nhị điện hạ cũng ở đó.”
Ngụ ý chính là, thái tử là có chính sự muốn làm, tuyệt không phải vui chơi đến mờ mắt!
Mục Song Hàm cảm thấy rất buồn cười, như cười như không liếc nhìn hắn một cái, không nói gì, ảnh vệ liền buồn bực: Hắn có nói sai gì sao?
Mặt trời lặn xuống đường chân trời, màn đêm nặng nề trùm phủ, Đông cung đèn đuốc vẫn sáng trưng, Mục Song Hàm ngồi trong phòng, Liễu Nhứ giúp nàng tháo đồ trang sức, các cung nữ rón rén chuẩn bị nước nóng, cánh hoa nổi trên mặt nước, sương mù bốc lên, tỏa ra một cỗ hương thơm, có một loại mỹ cảm ௱ôЛƓ lung.
“Đều lui ra đi.” Mục Song Hàm khoát tay, nàng từ nhỏ rất ít khi để người hầu hạ, tắm rửa lại càng không muốn có ai ở bên nhìn.
“Dạ.”
Màn che thả xuống, Liễu Nhứ là người cuối cùng ra ngoài, khép cửa, cùng Xuân Miên trông giữ ở bên ngoài.
Người hoàng gia đại khái chính là mệnh phú quý, dùng đều là đồ tốt nhất, Lạc Chiêu Dực lại rất kén chọn, đồ dùng không chỗ nào không chú ý, đều là chuẩn bị theo tâm ý, giống như bể tắm trong phòng vậy, bốn phía đều là ôn ngọc khảm lên, dựa vào cũng không thấy lạnh, càng đừng nói bên cạnh còn bày các loại đồ ăn, muốn ăn đưa tay là có thể lấy được … Dù sao, muốn thoải mái thế nào liền thoải mái như vậy.
Mục Song Hàm ૮ởเ φµầɳ áo ra, vào trong hồ, thoải mái thở nhẹ một tiếng, tóc dài ngâm trong nước, đen như mực tản ra, nổi bật lên da thịt trắng nõn càng như sương như tuyết, oánh nhuận như ngọc.
Tiếng nước chảy từ từ, Mục Song Hàm vẫn đang suy nghĩ chuyện Từ gia, ngoại tổ phụ Từ Hàn lâm thì nàng tin tưởng, nhưng vị ngoại tổ mẫu kế nhiệm kia… Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, nàng vẫn chưa thể gặp được, không biết là hạng người gì, nhưng mặc kệ là hạng người gì, cũng sẽ thiên vị Trang Nhược Hân .
Trang Nhược Hân bị chỉ cho Tam hoàng tử, cũng không được như Đào Vận bị ngã xe mà lùi lại hôn sự, nhưng nàng ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy, vậy thì có khả năng nhất chính là…
Mục Song Hàm nghĩ đến nhập thần, mắt đột nhiên bị một đôi tay bịt kín.
Mặc dù hơi kinh hãi, nhưng hơi thở quen thuộc làm nàng rất nhanh trấn định lại, “Trở về rồi à? Đi đường nào mà không có thanh âm vậy ?” Nói xong, kéo tay hắn xuống, bĩu môi nói: “Lần nào đến cũng là chiêu này, làm thi*p sợ chơi rất vui vẻ sao?”
Lạc Chiêu Dực hừ nhẹ một tiếng, buông lỏng tay, ngồi ở bên cạnh bể nước, trên người còn mang theo khí lạnh ngoài đêm khuya, tiện tay tháo ngọc quan xuống ném ở một bên, tóc đen tán rơi xuống người, nghiêng nghiêng đầu, thẳng tắp nhìn nàng, đôi mắt cong lên, con ngươi màu lam tựa hồ sâu thẳm, sương mù tràn ra, có loại yêu khí lan tỏa.
Hai người ở chung đã lâu, Mục Song Hàm da mặt cũng dầy lên , cả thân thể ngâm ở trong nước, khẽ nhướn mày, cố ý nói: “Nhìn cái gì?”
Lạc Chiêu Dực nhẹ nhàng cười một tiếng, hạ thấp giọng, giọng nói ái muội đến cực điểm: “Trở về liền nhìn thấy cảnh đẹp mỹ nhân đang tắm, thái tử phi không phải cố ý chứ ?”
Mục Song Hàm ở trong nước nhào tới – – chàng mới là cố ý ! Thái tử đáng ăn đòn!
“Chẳng lẽ không phải sao?”Lạc Chiêu Dực bị nàng bổ nhào vào một thân nước, cũng không giận, cười dài tiếp tục đùa giỡn.
“Phải, sao lại không phải, ” Mặt Mục Song Hàm bình tĩnh, nói như nghiêm trang : “Thiên hạ mỹ nhân nhiều như vậy, thi*p thân thật đúng là sợ điện hạ ngày nào đó thuận tay mang một người trở về…”
Lạc Chiêu Dực vừa nghe, sờ cằm, “À, kỳ thật đúng là có mang về một người.”
Mục Song Hàm: “…” Mẹ nó!
Lạc Chiêu Dực nhìn vẻ mặt nàng bị khi*p sợ, bộ dáng nhỏ cắn răng nghiến lợi cũng thật là đáng yêu, hắn làm vẻ nghiêm chỉnh, ý cười lại từ trong mắt đổ xuống.
Mục Song Hàm mặt không chút thay đổi, xoay người, không ngại hắn ở một bên nhìn, tự nhiên cầm lấy tấm khăn lớn bên cạnh trùm lên, chân trần bước ra khỏi ao, cũng không thèm nhìn hắn một cái.
“Tức giận?” Lạc Chiêu Dực đưa tay kéo, ôm nàng đầy cõi lòng, khăn chỉ có thể bao lấy thân thể, lại không che được cánh tay tuyết trắng cùng cần cổ thon dài, hắn lúc này thực cảm thấy nàng là cố ý quyến rũ người.
Mục Song Hàm giãy giụa, không tránh được, khinh bỉ trừng mắt liếc hắn một cái, “Dù chàng ngây thơ muốn nhìn người ta ghen mới thấy thú vị, thi*p mới lười phải tức giận với chàng!”
Lạc Chiêu Dực bị nhìn thấu: “…”
“Còn không buông ra?” Thái tử phi cảm giác hô hấp hắn khẽ nặng nề thêm, cười thầm, trên mặt vẫn một bộ bình tĩnh nói.
“Không buông!”
Lạc Chiêu Dực nhướn mày, cúi người hôn lên môi nàng, ôn nhu liếm ʍúŧ gặm cắn, một đường vô tận triền miên.
Dây dưa hồi lâu mới lui ra, bắt lấy cổ tay tuyết trắng của nàng hôn hít một lúc, lỗ tai lại bắt đầu phiếm hồng, thấp giọng nói: “Thế gian này mỹ nhân đều không sánh bằng nàng, thái tử phi của cô…”
Mục Song Hàm rủ mắt không nói, khóe môi khẽ nhếch.
Lại nghe hắn hừ nói: “Bất quá…công phu quyến rũ người của nàng càng ngày càng lợi hại a, hồ ly tinh!”
Mục Song Hàm chớp hai mắt, trên mặt vờ vô tội, nội tâm oán thầm: Vô nghĩa!
Vì nghiên cứu hắn, nàng đã tổng kết một quyển ba mươi sáu kế , trong đó có một điều, nàng chỉ cần chủ động, hắn sẽ lập tức bại lui, đương nhiên… Mỹ nhân kế cũng phải kiềm chế chút, số lần chủ động nhiều quá cũng không đáng giá.
Chậc, không phải chứ, con đường hồ ly tinh yêu nữ càng đi càng xa sao…
“Chàng vừa nói mang về một người … Là chuyện thế nào?” Mục Song Hàm giống như tùy ý nhắc đến vậy.
Lạc Chiêu Dực lúc này quả nhiên không vòng vo nói thẳng : “Nàng còn nhớ rõ lần trước Mục Nhung gặp chuyện không may không?”
Mục Song Hàm nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc, “Tất nhiên là còn nhớ.”
“Chính là ở lần đó, Tàng Ngọc Trai chỗ này bị lộ, cô hôm nay mang về chính là lão bản nương của Tàng Ngọc Trai tên Lục Chi.”
“Thi*p nhớ chủ nhân sau lưng Tàng Ngọc Trai là Đoan Mẫn trưởng công chúa?” Mục Song Hàm khó hiểu, “Nhưng điện hạ bắt Lục Chi trở lại làm gì? Chẳng lẽ muốn đối phó Đoan Mẫn trưởng công chúa?”
Lạc Chiêu Dực ở bên tai nàng nói một câu, Mục Song Hàm trợn to hai mắt, “Tam hoàng tử cùng trưởng công chúa có ý tạo…?”
Lạc Chiêu Dực đưa tay “Xuỵt” một cái, thần thần bí bí.
“Nhưng thế này, điện hạ bắt Lục Chi trở lại sẽ không rút dây động rừng sao?” Mục Song Hàm nhíu mày lo lắng nói.
“Cô bồi dưỡng không ít người, tinh thông thuật dịch dung không ít, tất nhiên có người đóng giả Lục Chi ở đó, ” Lạc Chiêu Dực nói: “Bất quá hiện tại Lục Chi còn hữu dụng, tạm giữ lại nàng ta.”
Mục Song Hàm gật đầu, nói đến việc này, nàng lại nghĩ tới Trang Nhược Hân, đem tất cả chuyện xâu chuỗi lại, nghĩ thế nào cũng không được bình thường…