ĐÍNH HÔN
Văn Đế miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh, nói người tìm được vòng hoa sẽ được gả cho thái tử, Mục Song Hàm ván đã đóng thuyền chính là người của thái tử, Thục phi mặc dù thầm hận, nhưng không nói được gì, trong lòng có oán khí, nhìn ra Trang Nhược Hân và Mục Song Hàm bất hòa, liền muốn đẩy các nàng cùng gả cho thái tử, thêm phiền càng tốt.
“Buồn cười, kẻ tìm được một thứ tàn phẩm, ngươi lại nói nàng ta thông minh?" Hoàng hậu có loại bản lãnh, có thể dùng giọng nói lạnh nhạt đem người trào phúng đến ૮ɦếƭ, “Vậy người tìm được vòng hoa thật chẳng phải là thông minh tuyệt đỉnh, liệu sự như thần?"
Thục phi: "..."
Trang Nhược Hân: "..."
"Bệ hạ, thần thi*p cũng là có ý tốt..." Thục phi yếu thế quay đầu hướng Văn Đế, rất ủy khuất nói một câu.
Văn Đế cũng chỉ “Ừ" một tiếng, không tiếp lời bà ta, nghiêng đầu đánh giá Mục Song Hàm, trên mặt là vẻ tươi cười, rất hòa ái, "Ngươi là khuê nữ của Mục Bách?"
"Hồi bệ hạ, vâng ạ." Mục Song Hàm cũng cười trả lời.
Văn Đế đột nhiên buông tiếng thở dài, "Phụ thân ngươi ở Thanh Lâm huyện nhiều năm như vậy, mặc dù thành tích nổi bật, nhưng một tiểu cô nương như ngươi phải đi theo chịu khổ, là trẫm không phải."
"Phụ thân thường nói, nếm trải trong khổ đau, mới là hơn người, còn nữa, Thanh Lâm huyện phong cảnh hợp lòng người, dân phong thuần phác, ăn mặc không lo, sao có thể gọi là chịu khổ?" Mục Song Hàm cúi người thi lễ, không nhanh không chậm cười nói: "Sấm chớp mưa gió đều là quân ân, phụ thân gian khổ học tập hai mươi năm, một khi thi đỗ, tuổi trẻ khó tránh thiếu nhẫn nại, nếu không có mười năm mài giũa, nào có được tài đức trầm ổn như hôm nay đến báo đáp đế vương, một lòng chí khí? Bệ hạ cũng không sai, nếu có điều không phải, vậy là do Song Hàm kiến thức nông cạn."
Vuốt ௱ôЛƓ ngựa à, ai không biết chứ.
"Không hổ là nữ nhi của Mục Bách, biết ăn nói như hắn." Văn Đế vừa nghe quả nhiên nở nụ cười, cũng không ngừng được, nhìn nàng mặc dù xinh đẹp, ngôn ngữ động tác lại tự nhiên hào phóng, không chút nào tùy tiện, thần thái lại đoan chính, không khỏi khẽ gật đầu.
Văn Đế cũng có suy tính, chọn ai làm thái tử phi đều có lợi có hại, xuất thân của Mục Song Hàm không tính là hiển hách, nhưng trong sạch, gia phụ đi lên bằng tài hoa, không dính dáng đến thế lực trong triều, nếu làm thái tử phi, tương lai thái tử đăng cơ thanh lý triều đình liền không cần cố kỵ chuyện này. Nhưng đồng thời, bởi vì gia thế không cao, đối với thái tử cũng không có sự hỗ trợ lớn ... Bất quá đây cũng không phải vấn đề lớn, triều thần đều là được đề bạt mới đi lên, quan lớn quan nhỏ không phải chỉ là một câu nói thôi sao.
Văn Đế nghĩ tới, cũng cảm thấy nàng là sự lựa chọn tốt, huống chi, so sánh với những người khác, Lạc Chiêu Dực hiển nhiên vừa ý nàng.
Nhắc người người liền đến, Văn Đế vừa nghĩ tới, thanh âm Lạc Chiêu Dực liền vang lên, "Nhi thần đến chậm, phụ hoàng thứ tội."
Chính chủ đến đây, mọi người nhất thời nhìn sang, Lạc Chiêu Dực điềm nhiên như không đi đến, tóc đen cẩm y, ngay thẳng chỉn chu, nhìn không ra nửa điểm dấu vết từng đánh nhau, thản nhiên khoát tay, trường bào đón gió, tựa như người trong họa, chỉ nhìn vào khí chất tao nhã đã có thể mê hoặc một đám người.
Mục Song Hàm cảm thấy trước mặt người khác hắn thật là biết giả bộ!
"Đi đâu vậy? Lão Tam đâu?" Mục Song Hàm không biết có phải là ảo giác không, nàng cảm thấy lúc Văn Đế hỏi Lạc Chiêu Dực, như có như không liếc về phía này một chút.
Lạc Chiêu Dực rất tự nhiên trả lời: "Nhi thần chỉ là hiếu kỳ, cũng đi tìm vòng hoa, đáng tiếc không tìm được, về phần Tam hoàng huynh, nhi thần cũng không biết hắn đi đâu."
Văn Đế cười như không cười, nhìn hắn, lại nhìn Mục Song Hàm một chút, thấy vẻ mặt hai người đều rất tự nhiên, trong lòng cũng không nắm chắc, dứt khoát chỉ vào Mục Song Hàm và Trang Nhược Hân nói: "Hai người này, một người tìm được vòng hoa thực sự, một người tìm được bán thành phẩm bị hỏng trước đó, Thục phi đề nghị đều gả cho con, con cảm thấy thế nào?"
Lạc Chiêu Dực nghe vậy cười lạnh nói: "Mẫu đơn quốc sắc, há có thể dùng tàn hoa đến làm nhục?"
Hắn nói rõ ràng là hoa, mọi người ở đây lại cảm thấy hắn đang nói đến người, sắc mặt Trang Nhược Hân lúc đỏ lúc trắng, hàm răng cắn chặt vào nhau, nàng ta có nghe lầm hay không, thái tử nói nàng ta làm nhục Mục Song Hàm?
Thục phi cũng tức giận, thái tử đây là công khai đánh vào mặt bà ta!
Lạc Chiêu Dực nhìn cũng không nhìn Trang Nhược Hân, đi thẳng đến trước mặt Mục Song Hàm, Mục Song Hàm khẽ rủ mắt xuống, Lạc Chiêu Dực cầm lấy vòng hoa trên tay nàng cài trên đầu nàng, sau đó duỗi tay về phía nàng, một loạt động tác mây trôi nước chảy, thần sắc hắn trang trọng, chỉ nói một chữ: "Đến."
Mục Song Hàm ngẩng đầu, ở trong mắt hắn thấy được lời mời thành kính, nàng kìm lòng không được đặt tay lên tay hắn.
Lạc Chiêu Dực không để ý thần sắc khác nhau của mọi người, kéo nàng đến trước mặt Văn Đế, gằn từng chữ: "Nhi thần chỉ cần quốc sắc thực sự! Phụ hoàng miệng vàng lời ngọc, nhi thần không dám không nghe theo, Mục Song Hàm đã tìm được vòng hoa, nàng chính là thái tử phi của nhi thần!"
Văn Đế nhìn hai người họ, một người hoa mỹ vô song, một người hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh, đứng chung một chỗ, thật sự là một đôi bích nhân.
Ông cười buông tiếng thở dài, khẽ gật đầu, "Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, tất sẽ không thất tín với người trước, sau khi trở về trẫm sẽ sai người hạ chỉ, phong nữ nhi của Mục gia làm thái tử phi, chọn ngày đại hôn!"
Định rồi, người được chọn làm thái tử phi cuối cùng đã định, một Mục Song Hàm lớn lên ở Thanh Lâm huyện lại vượt qua toàn bộ quý nữ kinh thành, cũng bởi vì nàng ở hội ngắm hoa hôm nay tìm được vòng hoa? Cũng bởi vì một câu nói đùa của Văn Đế?
Các tú nữ đều cảm thấy có chút không chân thực.
Ngược lại, cho tới bây giờ Mục Song Hàm mới phát giác được có chút chân thật, lúc trước từng nói đùa với Lạc Chiêu Dực, giờ khắc này, mới có loại cảm giác mẹ nó thực phải lập gia đình, còn gả cho thái tử, không biết khi cha mẹ nàng tiếp thánh chỉ sẽ có vẻ mặt gì...
"Tạ phụ hoàng!"
"Tạ bệ hạ ân điển!"
Lạc Chiêu Dực mặt mày tung bay, lúc này mới thật sự lộ ra vui vẻ thuần túy, cùng Mục Song Hàm tạ ơn.
Hoàng hậu nhìn một màn này, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Trang Nhược Hân siết chặt nắm tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay, đau đớn, nhưng so ra còn kém nỗi đau trong lòng nàng ta, nàng ta từ nhỏ được mẫu thân nuông chiều, mẫu thân lúc nào cũng nói cho nàng ta biết, nàng nhất định có thể gả vào hoàng gia, có được quyền thế, hưởng hết vinh hoa phú quý, trước khi tiến cung, mẫu thân còn nói, nàng ta xinh đẹp, thái tử nhất định sẽ vừa ý nàng, một khi vào Đông cung, cho dù không phải là thái tử phi, đợi đến khi thái tử đăng cơ, ít nhất nàng ta cũng sẽ đứng hàng tứ phi, cho nên Trang Nhược Hân xưa nay tự phụ... Nhưng hôm nay thì sao?
Người khác cũng thôi đi, vì cái gì cứ phải là Mục Song Hàm? Mẫu thân Từ Kiều của Trang Nhược Hân cùng mẫu thân Từ Thiền của Mục Song Hàm không phải cùng một mẹ sinh ra, trên cơ bản chính là tranh đấu gay gắt đến lớn, Trang Nhược Hân bị Từ Kiều ảnh hưởng, nên đối với Mục Song Hàm luôn ôm theo địch ý rất lớn, cái gọi là lòng có khúc mắc, nhìn tới nhìn lui càng không vừa mắt.
"Thái tử, bản cung thấy cô nương này cũng rất tốt, cho ngươi thêm một trắc phi ngươi còn ghét bỏ?" Trong lòng Thục phi không phục, rõ ràng chính là muốn ngột ngạt thêm, "Nếu bị Trang đại nhân cùng phu nhân nghe được lời này của ngươi, còn không biết sẽ nghĩ sao..."
"Thục phi nương nương cảm thấy nàng ta tốt?"
"Bản cung thấy tốt, gia thế dung mạo so với Mục gia cô nương không kém hơn."
Lạc Chiêu Dực nghe vậy hừ nhẹ một tiếng, cười như không cười, "Vậy hãy để nàng ta làm con dâu của Thục phi nương nương là được, tam hoàng huynh không phải còn chưa có chính phi sao?"
Thục phi nhất thời bị nghẹn, liền nghe hoàng hậu nhạt giọng nói: "Không tệ, rất xứng."
Rất xứng?
Mặt Thục phi đã tái đi, hoàng hậu cùng thái tử đem Trang Nhược Hân hạ thấp thành như vậy, bây giờ lại nói rất xứng với con trai bà ta? Thục phi vội vàng nhìn về phía Văn Đế: "Bệ hạ, nếu Mục gia cô nương đã chỉ hôn cho thái tử, Thương nhi..."
"Lão Nhị lão Tam lão Tứ bọn họ cũng chưa lập chính phi, trẫm sẽ suy nghĩ thật kỹ, ngày mai ban chỉ hôn, hôm nay trước hết trở về đi."
Văn Đế nói xong liền dẫn đám người hoàng hậu rời khỏi, các tú nữ cũng từ từ tản đi.
Lạc Tĩnh Nghi vốn định đến xem trò vui, vừa nghe dáng vẻ tươi cười liền cứng lại, nàng chạy tới giữ chặt Lạc Đình, không cho hắn đi, "Nhị ca, ta có lời muốn nói với huynh!"
Lạc Đình vỗ vỗ bả vai nàng, thuận tay kéo vài người bên cạnh qua, ôn hòa nói: "Tĩnh Nghi, tuổi muội cũng không nhỏ, nên lập gia đình rồi, mấy người này đều là thanh niên tài tuấn phụ hoàng xem trọng, muội cảm thấy thế nào?"
Triệu Phàm: "Nhị điện hạ, công chúa, thần đã định hôn!" Nói xong liền chắp tay, thối lui.
Hứa Bác Anh: "... Thần không dám trèo cao!" Mục Song Hàm gả cho thái tử, hắn cũng có chút kinh ngạc, lúc này còn chưa trở lại bình thường đâu, lại bị nhị hoàng tử giới thiệu công chúa cho, thật sự rất hoảng sợ được không! Hứa Bác Anh cũng chắp tay, thối lui.
Từ Chính Hoằng: "Thần, thần đã có người trong lòng ..." Tiếp tục thối lui.
Lạc Đình: "..."
Lạc Tĩnh Nghi hít thật sâu, không thể nhịn được nữa: "Đều cút hết cho bổn công chúa!"
Mọi người nhân cơ hội chuồn đi, Mục Song Hàm vốn cũng phải về Tư Nghi Phường, tuy nói nàng đã được định làm thái tử phi, nhưng phải đợi đến ngày mai Văn Đế trên đại điện chính thức chỉ hôn mới được. Bất quá nhìn thấy bộ dáng của Lạc Tĩnh Nghi, nàng có chút lo lắng, "Công chúa?"
Lạc Tĩnh Nghi nhất thời mím miệng, xoay người ôm Mục Song Hàm thút tha thút thít nói: "A Hàm, mấy kẻ xú nam này có cái gì tốt, ta mới không cần lập gia đình, ngươi cũng đừng gả cho Tiểu Thất, hai ta kết đôi đi..."
Mục Song Hàm: "..."
Lạc Chiêu Dực một phát kéo nàng ra ném cho Lạc Đình, lạnh lùng nói: "Không cho phép quyến rũ thái tử phi!" Nói xong cũng không để ý bọn họ, kéo Mục Song Hàm rời đi.
Lạc Tĩnh Nghi tức ૮ɦếƭ rồi, hướng bóng lưng hắn làm mặt quỷ, quay đầu trong nháy mắt biến sắc, nghiêm túc nói: "Nói thật, nhị ca, chúng ta nói chuyện một chút!"
"Tĩnh Nghi, nhị ca chỉ có một câu, muội vĩnh viễn là muội muội ta." Lạc Đình thở dài, vỗ đầu nàng, xoay người cũng đi.
Lạc Tĩnh Nghi đứng tại chỗ, thật lâu cũng không nhúc nhích.
Hôm sau, Văn Đế chính thức hạ thánh chỉ: Mục Song Hàm chỉ hôn cho thái tử, làm thái tử phi. Đào Vận chỉ cho Nhị hoàng tử Lạc Đình làm chính phi. Trang Nhược Hân chỉ cho Tam hoàng tử Lạc Thương làm chính phi. Lăng Mạn Mạn chỉ cho Tứ hoàng tử làm chính phi...
Mục Song Hàm nghe thấy Lý Huệ được chỉ cho Hứa Bác Anh, nhịn không được nhướng mày, thật đúng là khéo, nhưng Lý Huệ hoạt bát cùng người hiền lành nhã nhặn như Hứa Bác Anh... Mục Song Hàm nghĩ, có lẽ cũng là một đoạn nhân duyên tốt đi, đều có nơi có chốn như vậy thật không thể tốt hơn.
Làm Mục Song Hàm giật mình ngược lại là Đào Vận cùng Lạc Đình, mẹ đẻ Nhị hoàng tử mất sớm, trong cung không hiện không lộ, mà Đào Vận xuất thân hiển hách, quý nữ cao quý...Nói có chút khó nghe rằng, lúc trước Đào Vận cơ hồ là ứng cử viên đầu tiên cho vị trí thái tử phi, quan hệ giữa Lạc Đình cùng Lạc Chiêu Dực rất tốt, hiện tại hai người kia liên quan đến nhau... Mục Song Hàm lại có dự cảm xấu.
Nhưng thánh chỉ đã hạ, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, mọi người cũng chỉ có thể tạ ơn.
Sau khi hạ triều, Văn Đế nói với Lạc Chiêu Dực: "Hôn sự của bọn lão Nhị sẽ đẩy lại sau, trẫm sẽ cho người chọn ngày tốt, con mau chóng đón thái tử phi đi, dù sao cũng đã kéo dài lâu như vậy... Đúng rồi, con trước tiên an bài người đưa thái tử phi về phủ, ban thưởng các thứ, tóm lại phải thể diện một chút..."
Lạc Chiêu Dực cười khẽ, "Nhi thần tự mình đi đưa, chắc chắn có thể diện."
Văn Đế nhìn hắn, trong mắt hàm chứa cảnh cáo, nói: "Con thích nàng là chuyện tốt, nhưng ưa thích quá mức, cũng không phải chuyện tốt!"
Trên mặt Lạc Chiêu Dực vân đạm phong khinh, thong dong nói: "Phụ hoàng yên tâm, nhi thần tự có chừng mực."
Trên thực tế, trong lòng thái tử điện hạ đang suy nghĩ, phải đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu, nên mang cái gì mới tốt đây?